Mà Bất Giới hòa thượng lại giống như không hề khẩn trương chút nào, vẫn
để tay phải sau lưng, tay trái thì làm ra một thủ ấn Lan Hoa chỉ kẹp lấy trường kiếm đang hừng hực khí thế lao đến của Lâm Bình Chi.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn Bất Giới hòa thượng lại có thể tùy tiện như thế.
Mà Nhạc Bất Quần cũng nhíu mày thật chặt, tên Bất Giới hòa thượng này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của y!
Mà Lâm Bình Chi trên đài cũng mặc kệ người những người phía dưới đang nghị luận những gì, tay cầm kiếm dụng lực rút về, thế nhưng lưỡi kiếm lại
không rời được những ngón tay đang giữ chặt của Bất Giới hòa thượng, hắn cũng không muốn phí sức vô dụng nên thẳng thắng nắm chặt lấy chuôi kiếm nhảy bật người lên ngang không trung, xoay tròn như bông vụ. Lưỡi kiếm
trên tay Bất Giới theo đà ấy cũng kịch liệt xoay tròn, kiếm phong sắc
bén buộc những ngón tay đang giữ chặt của gã phải buông lỏng ra, cả
người cũng mất đà lùi về sau hai bước.
“Hảo tiểu tử, không nghĩ
tới ngươi thật sự có bản lĩnh, quay lại đây tiếp tục nào!” Bất Giới hòa
thượng không chỉ không vì thủ đoạn của Lâm Bình Chi mà tức giận trái lại càng thêm hăng hái, gã giơ giơ nắm tay vừa bị kiếm phong khiến cho ê ẩm hăng hái vọt tới.
Sau khi đấu mười mấy hiệp, Lâm Bình Chi dần
dần không chịu nổi, nếu không phải từ đầu Bất Giới hòa thượng cũng chưa
hề chân chính nghiêm túc, chỉ sợ hắn đã sớm bại trận rồi. Thế nhưng, Bất Giới đại sư, không nghiêm túc đối phó với ta chính là sai lầm lớn nhất
của ngươi!
Lâm Bình Chi tay phải cầm kiếm, ngón trỏ va ngón giữa tay trái khép lại chậm rãi lướt qua lưỡi kiếm.
Bất Giới hòa thượng nguyên bản đang cười hì hì biểu tình bỗng nhiên biểu
tình đọng lại, sau đó lập tức bật người xoay ngược về phía sau, thế
nhưng thân ảnh của gã khi đang ở giữa không trung giống như bị cái gì đó đột ngột kéo lại, nặng nề rơi xuống đấ.
Bất Giới hòa thượng
trừng lớn mắt hổ, “Tiểu tử, ngươi giở trò lừa bịp!” Sau đó không rõ vì
sao Bất Giới đại sư hộc ra một ngụm máu tươi, vừa rồi nếu không phải gã
phản ứng kịp thời chỉ sợ đã dùng tay phải chạm đất để chống đỡ, nếu thật như thế gã đã lập tức thua cuộc.
Lâm Bình Chi cười cười, “Bất
Giới đại sư, chúng ta là đang quyết đấu, vừa rồi vãn bối đã dùng nhuyễn
cân tán bí truyền của Lâm gia, vô sắc vô vị cũng không có giải dược,
phải đợi qua nửa năm mới tự động mất hiệu lực. Đại sư đã đứng ra giúp đỡ Dư Thương Hải, kẻ thù diệt môn của Lâm gia ta, vãn bối dùng thuốc này
trên người đại sư, hẳn các trưởng bối đã khuất của Lâm gia sẽ không
trách tội đâu.”
Bất Giới hòa thượng nằm trên mặt đất, dùng tay
trái chỉ thẳng vào Lâm Bình Chi tức giận la lớn, “Uổng cho vừa rồi lão
tử còn tán thưởng ngươi như thế, thật không ngờ ngươi cũng là một tiểu
nhân hèn hạ! Dám dùng thuốc độc trên lôi đài!”
Lâm Bình Chi cười
rất vô tội, “Bất Giới đại sư, lời này của ngươi thật sự không đúng, vãn
bối dùng rõ ràng là nhuyễn cân tán chứ nào phải độc dược, vãn bối thật
không có ý tứ thương tổn người.” Chỉ nhìn vào mấy lần Bất Giới hòa
thượng chủ động nhân nhượng, Lâm Bình Chi cũng đã không có lý do gì muốn thương tổn gã, vì thế mới chỉ dùng đến nhuyễn cân tán.
Lâm Bình
Chi xoay đầu lại nói với Phương Chứng đại sư, “Đại sư, hiện tại công lực của Bất Giới đại sư đã hoàn toàn tiêu tán, chẳng biết như vậy có được
xem như đã định thắng thua hay không?”
Phương Chứng đại sư vẻ mặt trầm ngâm, ở trên đài luận võ dùng thuốc, dù là loại nào cũng sẽ bị võ
lâm đồng đạo phỉ nhor, thế nhưng thật ra lại không có điều luật quy định chính xác về vấn đề này. Huống chi, người đầu tiên bẻ cong luật lệ vốn
là phái Thanh Thành, vả lại với võ công của Lâm Bình Chi lại có thể bình tĩnh sắp đặt, kê đơn một cao thủ như Bất Giới hòa thượng thì cũng có
thể xem như có chút bản lĩnh.
Sau khi trải ưua thương nghị, Phương Chứng đại sư tuyên bố, “Luận võ lần này, Lâm Bình Chi phái Hoa Sơn thắng!”
Nhất thời, tất cả đệ tử phái Hoa Sơn đều sôi trào ôm chằm lấy nhau, điên
cuồng vỗ tay chúc mừng thắng lợi, Nhạc Linh San đang đứng sau lưng Nhạc
Bất Quần lại càng tỏ ra mặt mê muội nhìn Lâm Bình chi đang bình tĩnh
đứng ở trên. Đây mới chính là phu quân nàng muốn nương tựa cả đời.
Mà phái bên phái Thanh Thành, vẻ mặt âm trầm của Dư Thương Hải gần như
thật sự có thể đóng băng được nước, hắn nhìn Bất Giới hòa thượng đang
được dìu xuống khỏi lôi đài mắng nhỏ một tiếng, “Phế vật.” Sau đó giơ
bàn tay lên, dự định điểm vào tử huyệt của Bất Giới hòa thượng.
Lúc này Bất Giới hòa thượng đã mất hết công lực nên đâu thể trốn tránh sự
tập kích của Dư Thương Hải, đành phải trợn to hai mắt căm tức, “Lão quỷ, ngươi…”
Ngay giữa lúc chỉ mành treo chuông, một bàn tay trắng
mịn như bạch ngọc nhẹ nhàng ngăn cản hành động của Dư Thương Hải, “Dư
chưởng môn, Bất Giới đại sư là bằng hữu của bổn tọa, ngươi thật sự muốn
làm bổn tọa mất hết mặt mũi sao?”
Chủ nhân bàn tay tuyệt mỹ ấy
hóa ra lại là Đông Phương Bất Bại, y xem như cũng có thể lý giải mấy
phần con người của Dư Thương Hải, vừa nhìn thấy ánh mắt oán độc của hắn
Đông Phương Bất Bại đã biết hắn muốn giết Bất Giới hòa thượng cho hả
giận, bởi vậy mới có thể kịp thời chạy đến cứu lại mạng già của Bất Giới hòa thượng.
“Đông Phương Bất Bại, lão hòa thượng này là người
của ngươi?” Dư Thương Hải sắc mặt dữ tợn, hắn cho rằng mình đã trúng
gian kế của tà giáo, chỉ là hắn như thế nào cũng không thể ngờ rằng Bất
Giới hòa thượng danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ cư nhiên cũng là tay
sai của Nhật Nguyệt tà giáo.
Bất Giới hòa thượng tuy rằng cả
người vô lực, thế nhưng cái miệng thích gây họa vẫn chẳng thể ngừng lại, “Hừ, ngươi đang nghĩ cái gì mà dám nói rằng ta là người của Đông Phương Bất Bại, lão tử cũng không có dự định cùng Đan Vô Ngân đoạt nam nhân,
lão tử cả đời quang minh lỗi lạc chưa bao giờ che che giấu giấu, đã nói
không phải là người của Nhật Nguyệt thần giáo thì nhất định là không
phải!” Chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, trong lòng gã âm thầm
bổ xung.
“Hừ, ngươi cho là tất cả võ lâm đồng đạo ở đây đều là
hài tử ba tuổi sao, nếu như ngươi không phải là tay sai của Nhật Nguyệt
tà giáo, thì đại ma đầu lãnh huyết vô tình kia làm sao lại có thể tự
dưng nổi lòng hảo tâm ra tay cứu ngươi.” Dư Thương Hải cười nhạo, không
thèm để ý đến việc dám gọi Đông Phương Bất Bại là ma đầu ngay trước mặt
đương sự, hắn đoan chắc rằng ngay trước mặt đông đảo anh hùng võ lâm thế này Đông Phương Bất Bại sẽ không dám làm gì hắn.
Vẻ mặt Đông
Phương Bất Bại tức giận nhàn nhạt liếc mắt nhìn Dư Thương Hải, “Bổn tọa
muốn nhúng tay vào việc vì chẳng lẽ còn phải hỏi ý ngươi?” Rõ ràng là do ban đầu Dư Thương Hải không trâu bắt chó đi cày xen vào chuyện của
người khác.
Dư Thương Hải tức giận, thế nhưng cho dù hắn có cuồng vọng hơn nữa cũng không dám xuất thủ với Đông Phương Bất Bại, chỉ đành
phải hung tợn liếc nhìn Bất Giới hòa thượng, “Bất Giới, núi xanh còn đó
nước biếc vẫn đây, sau này tái ngộ, đến rồi khi đó ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!” Hắn cũng không tin tên Bất Giới hòa thượng này có thể
nắm chặt không buông vạt áo của Đông Phương Bất Bại!
Bất Giới hòa thượng đắc ý gào lớn với bóng lưng của Dư Thương Hải, “Dư lão quỷ, hẹn
gặp lại!” Thần tình của gã tương đương đắc ý khiến Định Nhàn sư thái
đang đứng bên cạnh cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, mà Nghi Lâm đang tò mò
đánh giá Bất Giới hòa thượng cũng không nhịn được che miệng cười trộm.
Thấy bảo bối khuê nữ của mình rốt cục nở nụ cười, Bất Giới hòa thượng thật
thà gãi gãi đầu, sau đó có chút bất an chà xát bàn tay, “Cái kia, Nghi
Lâm…” Bất Giới hòa thượng vốn không biết dịu dàng là thế nào dĩ nhiên
không biết phải nói cái gì mới tốt, “Ta là cha ngươi…” Gã rối rắm nửa
ngày mới có thể thốt ra một câu như vậy, thế nhưng câu nói này lại thành công khiến cho nụ cười vừa tắt ngắm khi gã lên tiếng của Nghi Lâm một
lần nửa nở rộ.
Mà Đan Vô Ngân vốn đã dự định chỉ đứng bên ngoài xem
màn kịch cảm động cha con đoàn tụ này là tốt rồi, lại bởi vì Khúc Phi
Yên bí mật “nhẹ nhàng xoa nắn” eo của hắn mà đành phải ra mặt, “Nghi Lâm này, ngươi nghe Vô Ngân thúc thúc nói một câu, vô luận cha ngươi năm
đó vì sao lại mang ngươi vứt ở phái Hằng sơn, vì sao vài chục năm không
đi tìm ngươi, vì sao nhiều năm như vậy đều không thấy quan tâm ngươi một lần nào……”
Mỗi khi Đan Vô Ngân nói xong một câu, đầu của Bất
Giới hòa thượng lại cúi thấp hơn một chút, khiến Khúc Phi Yên bên cạnh
đang một lòng muốn tác hợp đôi phụ tử này tức giận đến mức lại dùng bàn
tay ngọc ngà của nàng hung hăng dạo trên eo Đan Vô Ngân vài vòng. Nghe
được tiếng Đan Vô Ngân hít sâu nhịn đau, Đông Phương Bất Bại lại cảm
thấy đau lòng, “Ba” một tiếng đánh nhẹ lên tay của Khúc Phi Yên tay của, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn nàng, tiếp theo dùng tay nhẹ nhàng xoa
xoa địa phương Đan Vô Ngân vừa bị ngược đãi.
Bởi vì một loạt động tác đó khiến cho Nghi Lâm đang bởi vì lời nói của Đan Vô Ngân mà tâm
tình rơi xuống cực điểm phải hâm mộ nhìn lên, thấy biểu tình ủy khuất
của Nghi Lâm, Đan Vô Ngân cũng vội vã tiếp lời. “Tuy rằng cha ngươi đã
làm sai rất nhiều việc, thế nhưng hắn thật sự rất thương ngươi. Nếu
không phải như thế, hắn cũng không cần bởi vì ngươi bị khi dễ mà trực
tiếp khiêu khích Hoa Sơn, Tung Sơn, Thanh Thành tam đại môn phái, thậm
chí còn hợp tác với những… người trong tà đạo như chúng ta. Tất cả những việc đó chỉ vì muốn báo thù cho ngươi mà thôi.”
Đan Vô Ngân phân tích đạo lý rõ ràng, khiến Nghi Lâm vốn đang buồn bã khó xử cũng cảm
thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng len lén giương mắt lên nhìn trộm Bất
Giới hòa thượng vẫn đang mỉm cười ngây ngô bên cạnh, trong lòng tràn đầy cảm giác phưc tạp.
Định Nhàn sư thái chung quy vẫn không nỡ nhìn thấy Nghi Lâm xoắn xuýt khó xử như thế, bèn nói, “Ở đây cũng quá rối
loạn rồi, chuyện của Nghi Lâm cứ đợi chúng ta xuống núi sẽ giải quyết.
Nghi Lâm, trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ một
chút.”
Nghi Lâm yên lặng gật đầu, mà Bất Giới hòa thượng chỉ cần
nữ nhi vui vẻ thì cũng chẳng cần gì cả, cũng không nóng lòng bức bách
Nghi Lâm đư ra đáp án, chỉ là gãi đầu một cái sau đó nhắm mắt theo đuôi đám người phái Hằng Sơn, con mắt tràn đầy hạnh phúc vụng trộm ngắm nhìn Nghi Lâm đang đi phía trước.
Dư Thương Hải trong lòng tràn đầy
bất kham mang theo các đệ tử ly khai khỏi cái nơi thương tâm này, mà
Nhạc Bất Quần thì lại dẫn theo Lâm Bình Chi đi tiếp nhận sự chúc mừng
của đồng đạo võ lâm. Nhạc Bất Quần nhìn bảo tọa tượng trưng cho quyền
lợi và địa vị kia, nếu không phải còn muốn bảo trì hình tượng quân tử
không màng danh lợi, y đã lập tức muốn ngồi lên đó trải nghiệm một chút
cảm giác cao cao tại thượng, coi rẻ chúng sinh rồi.
Toàn bộ phái
Hoa Sơn đều là một mảnh cảnh tượng náo nhiệt, thẳng đến khi bóng đêm phủ xuống, một ngày cuông hoang chúc mừng đã khiến mọi người đều mệt mỏi
tiến nhập mộng đẹp. Mà đoàn người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân
cũng đã về đến nơi tạm trú dưới chân Hoa Sơn.
————————————
Tiểu viện tạm trú của Nhật Nguyệt thần giáo, trong đại sảnh.
Bất Giới hòa thượng lúc này đâu còn nửa phần bộ dạng hư ngược lúc ban ngày, đôi tay tương tự như móng heo của gã đang không ngừng vui vẻ rót rượu
cho mình, còn mắt thì cả nháy cũng không thèm nháy mà nhìn chằm chằm
Nghi Lâm đang ngồi bên cạnh Định Nhàn sư thái bên cạnh Nghi Lâm, dường
như sợ rằng chỉ cần gã chớp mắt một cái thì Nghi Lâm sẽ lập tức tiêu
thất vậy.
Trải qua nửa ngày suy tư, cộng thêm sự động viên của
Định Nhàn sư thái, Nghi Lâm đã thả lỏng hơn rất nhiều, cũng không tỏ ra
xa lạ với Bất Giới hòa thượng như ban ngày nửa, mỗi lần nhìn thấy gã
cũng sẽ khe khẽ mỉm cười, khiến cho Bất Giới hòa thượng ngồi cười ngây
ngô một mình suốt cả nửa ngày.
Trong đại sảnh ngoại trừ cặp cha
con còn đang hồn du thiên ngoại kia, tất cả mọi người đều đã ngồi vào
đúng chổ của mình, chờ đợi Đông Phương Bất Bại lên tiếng mở đầu thảo
luận. Mà Đông Phương Bất Bại thì đang ngồi ở chính giữa đại sảnh, Đan Vô Ngân hiển nhiên là ngồi bên cạnh y, đám người Tang Tam nương, Ngọc
trưởng lão và Định Nhàn sư thái thì chia nhau ra ngồi dọc hai bên đại
sảnh.
“Bình Chi, ngươi làm rất tốt.” Đan Vô Ngân tán thưởng.
“Đan tổng quản quá khen, là Đông Phương giáo chủ và Đan tổng quản thần cơ
diệu toán, Bình Chi chỉ là theo kế hoạch mà làm thôi.” Hắc y nhân vừa
mới từ ngoài cửa bước vào tự nhiên cởi bỏ khăn che lộ ra khuôn mặt anh
tuấn, đó nếu không phải là thiếu niên hiệp khách ban ngày vừa mới đánh
bại Bất Giới hòa thượng, đồng thời còn là đệ tử được chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần sủng ái nhất— Lâm Bình Chi, thì còn ai vào đây nửa.
“Lúc ngươi hạ sơn không bị khác người phát hiện chứ?” Đan Vô Ngân quan tâm
hỏi, hiện tại Lâm Bình Chi chính là nhân vật mấu chốt trong kế hoạch của bọn họ, không thể xuất hiện sai lầm.
Lâm Bình Chi cười lạnh lắc
đầu, “Tất cả mọi người đều đang điên cuồng uống rượu mua vui, bao gồm cả Nhạc Bất Quần cũng đã có mấy phần say, thêm nữa còn có sự yểm hộ của
Lao sư huynh, chắc chắn không có vấn đề.” Bây giờ những người đó toàn bộ đều lâm vào giấc mộng đẹp “một người đắc đạo”1, đâu còn tâm tư mà chú ý một tiểu nhân vật như hắn.
Bất Giới hòa thượng lại dùng cái móng heo của gã cầm lên một miếng thịt, sau đó đổ một ngụm rượu lớn vào
miệng, “Lâm tiểu tử, ngươi cũng rất giỏi, nếu ban ngày chúng ta thực sự
thi đấu, lão tử nói không chừng cũng phải bị thua thiệt trước ngươi
không ít.” Trận đấu ban ngày đã khiến Bất Giới hòa thượng nhìn tên tiểu
bạch kiểm2trước mặt này bằng một con mắt khác.
Lâm Bình Chi khiêm tốn cười cười, “Là do Bất Giới tiền bối nhường nhịn vãn bối mà thôi.”
Nguyên lai, tất cả sự việc xảy ra ban ngày đều là mưu kế của Đan Vô Ngân và
Đông Phương Bất Bại, mà Lâm Bình Chi và Bất Giới hòa thượng thì chính là diễn viên chủ chốt. Cả đám võ lâm chính đạo cư nhiên đều bị bọn họ đùa
giỡn xoay quanh, không biết nếu như Nhạc Bất Quần đang trầm mê trong
mộng đẹp kia biết được, toàn bộ quá trình đăng ngôi minh chủ đầy kích
thích của y đều là do là Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân một tay chỉ
đạo, liệu y có thể tức giận đến thổ huyết hay không đây.
“Ta nói
Vô Ngân tiểu tử này, ngươi dự tính chuẩn xác như thế cũng thật là lợi
hại, làm sao ngươi biết Nhạc Bất Quần nhất định sẽ phái Lâm tiểu tử lên
đài, mà không phải chọn tên Lệnh Hồ Xung kia? Ta thấy võ công của tên
Lệnh Hồ Xung kia cũng thật không sai, nghe nói gã chính là đồ đệ của
Phong Thanh Dương lão gia tử đấy, mà Độc cô cửu kiếm của gã cũng có thể
coi như thiên hạ đệ nhất kiếm pháp.” Bất Giới hòa thượng đối với những
việc phải động não này một chút cũng không hứng thú, nếu có gì không
hiểu sẽ trực tiếp mở miệng hỏi.
Đan Vô Ngân cười cười nhấp một
ngụm trà, “Nhạc Bất Quần là loại người có dục vọng khống chế mãnh liệt,
mà bản chất của Lệnh Hồ Xung lại kiệt ngạo bất tuân, không phục quản
giáo, trọng yếu nhất chính là uy tín của Lệnh Hồ Xung ở phái Hoa Sơn
thật sự quá cao khiến cho Nhạc Bất Quần cảm thấy bị uy hiếp. Như vậy,
Nhạc Bất Quần tuyệt đối sẽ không để cho Lệnh Hồ Xung có thêm cơ hội lập
công, mà Lâm Bình Chi lại sắp trở thành con rể của y, dù luận về thân
thế hay biểu hiện trước mặt y trước giờ đều mang đến cảm giác mềm yếu dễ khống chế. Vì vậy, Lâm Bình Chi hẳn là nhân tuyển tốt nhất để thay thế
Lệnh Hồ Xung.” Đan Vô Ngân đem hiểu biết của bản thân đối Nhạc Bất Quần
nói ra toàn bộ, khiến Bất Giới hòa thượng có chút đau đầu không thôi,
“Cả đám các ngươi cũng thật là, cả ngày trong đầu đều quanh co lòng vòng
nhiều thứ như thế, chẳng lẽ không thấy phiền sao!” Nói xong mấy lời bình phẩm kia, Bất Giới hòa thượng đã được thỏa mãn lòng hiếu kỳ liền dự
định cùng nữ nhi bảo bối của mình tiếp tục bồi dưỡng tình cảm.”Nghi Lâm
nha…. “
Bất Giới hòa thượng vẫn còn đang muốn nói gì đó, tiếng
thông truyền của đệ tử canh gác bên ngoài đã vọng đến, “Giáo chủ, đại đệ tử phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung cầu kiến!”
———————————
1/
Đang nói đến câu, “Một người đắc đạo gà chó thăng thiên”. Nghĩa là,
trong nhà chỉ cần có một người tu thành chính quả đắc đạo lên tiên thì
đám gà chó trong nhà cũng có thể lên trời. Ý chỉ, chỉ cần trong tập thể
có một người nổi bật, đám người còn lại có thể được thơm lây, chia sẻ
lợi ích.
2/ Tiểu bạch kiểm: tên mặt trắng, chỉ những kẻ có bề ngoài tuấn tú nhưng lại vô dụng, bại hoại.