Tân niên lại tới, bởi vì có sự tồn tại của Đan Vô Ngân nên tiền thưởng
cuối năm của Nhật Nguyệt thần giáo năm nay cũng tăng lên thật nhiều, vì
thế mọi người đều là sắc mặt hồng hào. Thế nhưng, đến khi một tin tức
truyền đến, thành công khiến cho sắc mặt của phần lớn giáo chúng từ hồng chuyến trắng lại từ trắng biến xanh, chân chân thật thật thành một tấm
bảng pha màu
Nhậm Ngã Hành đã trở về!
Tang tam nương và
Đồng Bách Hùng nhận được tin tức vội vã tìm đến Đông Phương Bất Bại và
Đan Vô Ngân, “Giáo chủ, Nhậm Ngã Hành làm sao có thể trốn ra khỏi đáy
Tây hồ?” Tang tam nương hiếm khi hấp tấp lần này cũng trở nên thất thố
nhanh chóng hỏi.
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, chợt nhớ đến từ
lúc trở về đến giờ vì bị tràng kinh hỉ của Đan Vô Ngân khiến y hạnh phúc đến hồ đồ, vì thế đã quên nói cho Tang tam nương và Đồng Bách Hùng việc y đã cùng Nhậm Ngã Hành đạt thành hiệp nghị.
“Tang tam tỷ, Đồng
đại ca, ta và Đông Phương lúc trở lại quên nói cùng các ngươi. Lần trước chúng ta đến Tây hồ, bọn ta và Nhậm Ngã Hành đã đạt thành hiệp nghị,
Nhậm Ngã Hành là do Đông Phương cố ý thả ra.” Đan Vô Ngân vừa rót trà
cho Tang tam nương và Đồng Bách Hùng vừa chậm rãi giải thích.
Đồng Bách Hùng sửng sốt, lớn giọng ngăn cản, “Đan huynh đệ, lần này Đồng đại ca thật sự phải nói ngươi một chút, ngươi không hiểu được tình huống
bên trong cũng không cần tùy tiện xen vào, Nhậm Ngã Hành chính là một
con sói, gã lại cùng chúng ta bất cộng đái thiên, nhất định là ngươi
khuyên giáo chủ thả hắn ra, đúng hay không?”
Đồng Bách Hùng là
người cùng Đông Phương Bất Bại trải qua sóng gió, hắn rất rành rẽ sự giả dối của Nhậm Ngã Hành nên cho rằng Đan Vô Ngân bị Nhậm Ngã Hành che
mắt, mà Đông Phương Bất Bại luôn đối với Đan Vô Ngân nói gì nghe nấy, vì vậy mặc dù Đồng Bách Hùng đối với Đan Vô Ngân rất có hảo cảm cũng không nhịn phải nổi giận.
Đông Phương Bất Bại là hoàn toàn không thể
để Đan Vô Ngân chịu thiệt thòi, nếu không phải y còn nhớ đến tình nghĩa
Đồng Bách Hùng chăm sóc y từ lúc còn trẻ, sợ rằng y đã sớm xuất ngân
châm ra hầu hạ gã.
Mặc dù như vậy, Đông Phương Bất Bại vẫn lộ vẻ
không vui, “Đồng đại ca, ngươi sao lại không phân tốt xấu như vậy? Thả
Nhậm Ngã Hành là ý của ta.”
Đồng Bách Hùng sửng sốt, “Giáo chủ,
ngươi có đúng hay không…” Tang tam nương đẩy Đồng Bách Hùng một chút,
khiến gã kịp thời nuốt mấy chữ “trở nên hồ đồ” ngược trở vào.
Tang tam nương thần sắc nghiêm túc, “Giáo chủ, Nhậm Ngã Hành cũng không phải là đèn cạn dầu*, người…”
Đông Phương Bất Bại hướng Tang tam nương và Đồng Bách Hùng khoát khoát tay,
“Yên tâm đi, Nhậm Ngã Hành ra không làm được gì đâu.”
Nghe Đông
Phương Bất Bại khẳng định như vậy, Tang tam nương và Đồng Bách Hùng đành phải bỏ cuộc không truy hỏi tiếp, chỉ là sự đề phòng đối với Nhậm Ngã
Hành không chút suy giảm.
Tin tức Nhậm Ngã Hành trở về Hắc Mộc
Nhai rất nhanh đã lan truyền trong giáo khiến cho nhiều người run sợ,
cgủ cân người nhập giáo có chút thời gian đều biết vị trí giáo chủ Nhật
Nguyệt thần giáo của Đông Phương Bất Bại là đoạt được từ trên tay Nhậm
Ngã Hành, lẽ nào Nhậm Ngã Hành vẫn còn chưa chết sao?
Sau đó,
Đông Phương Bất Bại lại tiếp tục phóng thích Hướng Vấn Thiên vẫn còn
đang bị giam giữ ở hình đường, làm cho mọi người càng thêm khó hiểu.
Hướng Vấn Thiên năm đó là thủ hạ tử trung của Nhậm Ngã Hành, giáo chủ
đến tột cùng là suy nghĩ thế nào mới có thể thả hắn?
Mặc kệ mọi người trong giáo suy nghĩ thế nào, cửa ải cuối năm sắp đến, thời điểm Nhậm Ngã Hành trở về cũng một ngày một tới gần.
Đến hai mươi chín tháng chạp, Đông Phương Bất Bại triệu tập những giáo
chúng từ vị trí Hương chủ trở lên tập họp ở phòng nghị sự.
Đông
Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân vẫn ngồi tại vị trí giáo chủ và giáo chủ
phu nhân cao nhất trong sảnh đường, chỉ bất quá là bên cạnh hai vị trí
tối cao đó xuất hiện thêm một cái ghế nửa, điều này khiến cho những
người có mặt đều có thêm một phen tính toán trong lòng.
Quả
nhiên, giữa lúc toàn bộ phòng nghị sự hoàn toàn yên tĩnh, một trận cười
to từ bên ngoài truyền đến, “Ha ha ha ha, Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã
Hành ta đã trở về!”
Tất cả mọi người bất giác kín đáo chạm vào vũ khí trên người mình, nín thở chờ phản ứng của Đông Phương Bất Bại.
“Được rồi, đã trở về thì vào đi, còn muốn bản tọa ra ngoài đón tiếp sao?” Bình tĩnh ngoài dự liệu của mọi người.
Thân ảnh của Nhậm Ngã Hành xuất hiện ngoài cửa phòng nghị sự, bên người cạnh còn có Thánh cô Nhậm Doanh Doanh.
“Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, Doanh Doanh và phụ thân đã trở
về!” Tiểu cô nương không chút nào cố kỵ vẻ mặt ngưng trọng của những
người xung quanh, tự nhiên chào hỏi.
Đan Vô Ngân mặc dù đối với
Nhậm Ngã Hành không có hảo cảm gì, thế nhưng đối với tiểu cô nương hậm
Doanh Doanh này vẫn là rất yêu mến, mỉm cười, “Doanh Doanh, Vô Ngân thúc thúc đã thật lâu không gặp ngươi. Đến đây, để ta xem một chút xem phụ
thân ngươi có đem ngươi làm gầy đi không.”
Lời này vừa nói ra,
Tang tam nương và Đồng Bách Hùng bên dưới lén lút thở ra lãnh khí, năm
đó bọn họ và Nhậm Ngã Hành có không ít lần va chạm, hai người đều hiểu
khá rõ ràng tính khí của Nhậm Ngã Hành, lời này từ trong miệng Đan Vô
Ngân nói ra sợ rằng sẽ chọc giận Nhậm Ngã Hành.
Tang tam nương cùng Đồng Bách Hùng di động bước chân có xu hướng chắn trước mặt Nhậm Ngã Hành đề phòng y đột nhiên làm khó dễ.
Không nghĩ tới Nhậm Ngã Hành chỉ là hừ lạnh một tiếng, “Hanh, Doanh Doanh là
nữ nhi của lão phu, khi nào mới đến lượt người ngoài như ngươi tới quan
tâm!”
Sắc mặt Đan Vô Ngân không hề thay đổi, “Doanh Doanh đúng là nữ nhi của ngươi, thế nhưng hình như người chiếu cố nàng nhiều nhất
chính là Đông Phương chứ không phải người phụ thân như ngươi.”
Nhậm Ngã Hành nghẹn lời, đích xác mặc dù mình và Doanh Doanh có liên hệ máu
mủ, thế nhưng qua mấy ngày ở cùng Doanh Doanh, Nhậm Ngã Hành đã biết
tình cảm của con gái mình đối với tên ghê tởm Đông Phương Bất Bại kia
tuyệt đối không ít hơn so với mình.
“Được rồi, Đan tiểu tử, lão
phu trở về không phải là để cãi nhau với ngươi. Nói chính sự đi.” Một
chiêu nói sang chuyện này, y dùng cũng rất thuận tay đi.
Đông
Phương Bất Bại khinh bỉ nhìn Nhậm Ngã Hành, sau đó nhàn nhạt nói, “Kể từ hôm nay, Nhậm Ngã Hành trở về Nhật Nguyệt thần giáo trở thành thái
thượng trưởng lão, quyền lực chỉ dưới ta và Tử Khiêm.”Những người bên
dưới ồn ào môt mảnh. Trời ạ! Thế đạo này thay đổi sao? Vì sao đương
nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo và tiền nhiệm giáo chủ lại có thể
dễ dàng bắt tay giảng hòa như vậy, thái thượng trưởng lão? Dưới hai
người trên vạn người! Nhậm Ngã Hành muốn đông sơn tái khởi sao?
Đông Phương Bất Bại cũng không định để ý đến tâm tình xoắn xuýt của những kẻ này. Nhậm Ngã Hành trở về vừa lúc trở thành khổ sai tuyệt hảo cho y. Dù sao hắn cũng không thể có tà niệm đối với mình và Tử Khiêm, đem hắn
quay về thay mình xử lý những việc vặt quấn thân trong giáo cũng là một
việc không tồi
Hướng Nhậm Ngã Hành gật đầu chỉ chỉ chỗ ngồi bên
cạnh, Đông Phương Bất Bại cũng không định nói bản thân y đối với quyền
thế đã từng khát vọng kia bây giờ một chút hứng thú cũng không có. Nếu
có thời gian nhàn rỗi, không bằng y quay về thêu cho xong ngoại bào
chuẩn bị làm qua sinh nhật cho Tử Khiêm đi.
Đan Vô Ngân kéo ống
tay áo Đông Phương Bất Bại, hướng về chiếc ghế vừa được đặt thêm bên
cạnh vị trí Thánh cô của Nhậm Doanh Doanh. Đông Phương Bất Bại hiểu ý,
tiếp tục nói thêm.
“Hôm nay thừa dịp thái thượng trưởng lão hồi
giáo, bản tọa còn có hai chuyện muốn tuyên bố.” Đám người phía dưới
không ngừng thầm kêu khổ, có thể tuyên bố cùng sự việc oanh động thế này làm sao có thể là việc nhỏ? Giáo chủ nha, ngươi không thể để cho những
thuộc ha trung thành với người có một chút thời gian giảm xóc sao?
“Một, kể từ hôm nay, tôn nữ của Khúc Dương trưởng lão Khúc Phi Yên trở thành
Thánh nữ của Thần giáo, cùng Doanh Doanh cùng nhau thủ hộ sự an định của giáo ta.” Đông Phương Bất Bại hời hợt bổ xung thêm một quan chức cao
tầng cho thần giáo, cũng không thèm để ý đến biểu tình nghi ngờ của bọn
giáo chúng.
“Hai, bản tọa và Tử Khiêm vừa tân hôn, vì vậy quyết
định hòa ly cùng bảy vị phu nhân. Bất quá nể tình các nàng đã từng hầu
hạ bản tọa nhiều năm, bản tọa quyết định nhận các nàng làm nghĩa muội,
sau này nếu có ai dám khi dễ các nàng, cẩn thận cái đầu trên cổ các
ngươi!”
Nói xong, Đông Phương Bất Bại đã sớm không nhịn được đứng dậy rời đi,
Đan Vô Ngân thấy Đông Phương Bất Bại cứ như vậy quăng bom xong liền thư thả rời đi, cũng rất bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là hướng Nhậm Ngã Hành ôm quyền, sau đó đối
với bọn giáo chúng còn đang đờ đẫn nói, “Các huynh đệ, lễ mừng năm mới
sắp đến, ta đại diện giáo chủ chúc mọi người tân niên vui vẻ! Có chuyện
gì chờ qua nằm rồi hãy nói!” Sau đó cũng đuổi theo Đông Phương Bất Bại
rời đi.
Nhậm Ngã Hành thấy nhân vật chính đều đã ly khai, cũng hừ một tiếng, nói, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ lão phu phát lì xì cho các ngươi à? Đi thôi!” Sau đó vẫy vẫy áo choàng, mang theo Doanh Doanh
ly khai.
Lưu lại toàn trường các giáo chúng hai mặt nhìn nhau,
lưỡng hổ tranh chấp cứ như vậy kết thúc? Chúng ta lại thêm mấy người thủ trưởng?
Đồng Bách Hùng bổng dưng phát hiện mình càng ngày càng
không chiếm được sự coi trọng của giáo chủ, chuyện lớn nhiều như vậy
giáo chủ cư nhiên giữ kín không nói, một chút cũng không lộ ra cho gã
biết.
Càng nghĩ càng giận, Đồng Bách Hùng cúi đầu nghĩ muốn đi
tìm Đông Phương Bất Bại lý luận, lại bị Tang tam nương kéo lại, “Đại
hùng, ngươi muốn làm gì đó?”
Đồng Bách Hùng thở hổn hển nói, “Ta
muốn đi tìm giáo chủ, dựa vào cái gì nhiều chuyện như vậy liền một chút
cũng không cho ta biết!”
Tang tam nương cả người đều là một bộ hận sắt không thành thép nhìn Đồng Bách Hùng, “Ngươi biết con gấu chết như thế nào không?”
Đồng Bách Hùng sửng sốt, không biết Tang tam nương nói cái này để làm chi.
“Ngu mà chết! Đồ gấu ngu!” Tang tam nương dùng ngón tay ngọc dài nhỏ ấn lên
trán Đồng Bách Hùng, “Ngươi là một con gấu ngốc, thấy bộ dạng giáo chủ
như vậy liền biết y đang bận rộn chuyện gì đó, nếu bây giờ ngươi đến làm phiền giáo chủ đó là ngươi cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán phải
không?”
Lại nói đến chỗ của Đông Phương Bất Bại.
Đông
Phương Bất Bại sau khi trở về nội viện, liền đem bản thân mình nhốt vào
trong phòng cũng không biết để làm gì, đến cả Đan Vô Ngân y cũng không
cho bước vào.
Đan Vô Ngân bị ăn canh bế môn sờ sờ mũi, rất là bất đắc dĩ, từ khi trở về Hắc Mộc Nhai, Đông Phương bổng trở nên thần thần
bí bí. Nhún nhún vai, Đan Vô Ngân ở bên này không được phu nhân coi
trọng, liền quyết định đến giao lưu tình cảm với tiểu cô nương Nhậm
Doanh Doanh.
Vừa đi đến tiểu viện chuẩn bị riêng cho Nhậm Ngã
Hành đã thấy Nhậm Doanh Doanh đang cùng Khúc Phi Yên ríu rít nói về cái
gì đó, bộ dạng còn là rất cao hứng.
Thấy Đan Vô Ngân, phản ứng
của Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên hoàn toàn bất đồng. Nhậm Doanh
Doanh là vui vẻ kêu một tiếng, “Vô Ngân thúc thúc!”. Còn Khúc Phi Yên
thì từ sau khi được gia gia cho biết mình bị vị thúc thúc vẻ mặt hiền
hòa này lừa bán đi, lại còn ngây thơ giúp người ta đếm tiền nói cảm ơn,
thì trước mặt Đan Vô Ngân luôn tỏ ra rất ngạo kiều, chỉ hừ một tiếng
liền không thèm để ý hắn.
Đan Vô Ngân cũng không tức giận, chỉ là đi đến cầm bàn tay nhỏ của Nhậm Doanh Doanh, nói, “Doanh Doanh, mấy
ngày này ngươi và phụ thân ngươi ở bên ngoài có vui vẻ không?”
Nhậm Doanh Doanh gật đầu, “Rất vui vẻ, Vô Ngân thúc thúc, ta còn gặp đươc một bằng hữu mới.”
“Nga? Bằng hữu mới? Là ai vậy? Xem ra tiểu Phi Yên của chúng ta thất sủng
rồi!” Đan Vô Ngân hiếu kỳ lại cũng không quên trêu ghẹo Khúc Phi Yên.
Khúc Phi Yên đã ngã một lần, kiên quyết không nghe Đan Vô Ngân nói nữa, cho
dù bị hắn trêu ghẹo cũng không phản bác, chỉ là nắm thật chặt tay kia
của Nhậm Doanh Doanh.
“Hắn tên là Lệnh Hồ Xung, là một người rất
thú vị!” Nhậm Doanh Doanh kỳ quái nhìn Khúc Phi Yên, không rõ người bạn
từ nhỏ của mình vì sao hình như có ý kiến rất lớn với Vô Ngân thúc thúc.
Lệnh Hồ Xung? Cho dù không xem qua Tiếu ngạo giang hồ, Đan Vô Ngân cũng biết Lệnh Hồ Xung này là nhân vật chính của biộ truyện. Không nghĩ tới, cho
dù Doanh Doanh không cùng Đông Phương đi đến bước quyết liệt, vẫn có thể gặp hắn.