Sự thật chứng minh, hắn thua, thua hoàn toàn, khi Phong Mạc Thần quần
lâm thiên hạ, hắn đã từng hỏi chính mình, Vân Cảnh Mạch, ngươi có hối
hận đã cùng Bạch Thanh Loan chơi trò chơi tình yêu đó không?
Nhưng vẫn không có đáp án, hắn cũng không biết, mình đến tột cùng có hối hận
hay không, hắn hạ độc nàng, lợi dụng nàng dò xét Phong Mạc Thần, tất cả, đều là vì hắn không tin tưởng nàng, đồng thời cũng không tin tưởng
chính mình.
Hắn là Vân Cảnh Mạch, tại sao có thể yêu một nữ nhân? Hắn sẽ hủy nàng ở trên tay, hắn nhắc nhở bản thân, nhưng lúc nàng ở
dưới thân Phong Mạc Thần kêu cứu, lòng hắn lại đau đớn, loại đau này, so với nhìn người khác cướp đi quyền lợi mình khổ cực gây dựng còn khó
chịu hơn.
Vì vậy hắn buông tha, được rồi, hắn thừa nhận, hắn đã
yêu, vì vậy hắn rộng mở cánh cửa lòng với nàng, kết cục, vẫn là một cuộc bi kịch.
Hắn không chuẩn bị tha thứ nàng, bởi vì hắn có tôn
nghiêm của mình, hắn là người ác, hắn thừa nhận, khắp thiên hạ tất cả
mọi người đều sợ hắn, nhưng hắn vẫn có thời điểm yếu ớt.
Hắn đối
với nàng yêu hận lẫn lộn, cho đến khi nàng rời khỏi Phong Mạc Thần,
không để ý chết sống ở cùng hắn, hắn lại cười lạnh cắn xé nàng, "Sợ chết vậy sao? Sợ không có ta cho ngươi ăn no, ngươi sẽ chết?"
"Đúng vậy, ta sợ chết, sợ chết trước ngươi!" Nàng cắn ngược lại hắn, hai người cắn lẫn nhau ở trên giường.
Hắn chạm qua nàng trước Phong Mạc Thần, lại không biết nàng vẫn còn thân xử nử, lúc ấy nhìn máu dưới người nàng, hắn quả thật có chút hối hận cùng
tự trách.
Từ hoàng cung rời đi, hai người vẫn như cũ đánh chửi
nhau, nhưng hắn tuân thủ lời hứa với nàng, mỗi lần đánh nhau, hắn phải
thua, cho nên chỉ cần không phải đánh sưng mặt sưng mũi hắn, thì hắn
bình thường cũng có thể nhịn.
Sau này, hai người một đường đánh
nhau đến ma giáo Tây Vực, Vân Cảnh Mạch thành lập La Sát Môn đã từng
mượn qua thế lực của ma giáo, nhưng lời cam kết với bọn họ, hắn không
thực hiện được, người của Ma giáo tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, thế
nhưng hắn lại thiếu chút nữa quên mất một việc.
Hai người lần đầu tiên kề vai chiến đấu mà không phải đánh lẫn nhau, Bạch Thanh Loan liền ở trong tình thế không thuận lợi, Vân Cảnh Mạch nhiều lần cứu nàng
trong lúc nguy nan.
Nhìn máu trên bả vai hắn, nàng thừa nhận,
lòng của nàng ở trong phút chốc có hơi đau đớn, nàng giúp hắn xử lý vết
thương, biểu hiện giống như một thê thiếp, hắn đưa cánh tay đầy máu nắm
lấy cằm của nàng, "Ngươi như vậy, mới giống một nữ nhân!"
Bạch
Thanh Loan cắn răng, muốn mắng hắn, lại không thể mắng ra tiếng, muốn
đánh, nhưng nhìn thấy vết thương máu dầm dề của hắn, nhất thời lại vô
pháp xuống tay, nàng liền trừng mắt, phẫn hận nhìn chằm chằm hắn, hắn
liền nắm cằm của nàng, như một tên háo sắc cợt nhã cười.
Vân Cảnh Mạch cúi đầu hôn nàng, thái độ dịu dàng khác thường, đầu lưỡi của hắn
quét qua môi mềm đẫy đà của nàng, sau đó thấy nàng không có ý muốn nhắm
mắt, cánh môi dời lên trên, hôn lên trên ánh mắt của nàng, nhỏ giọng
nói, "Nhắm mắt lại."
Bạch Thanh Loan vẫn luôn là nữ nhân không
nghe lời, bình thường Vân Cảnh Mạch nói nàng đi hướng đông, nàng lại
quyết định đi hướng tây, lần này, nàng lại nghe lời, nhưng một lần nghe lời duy nhất này, khiến nàng hối hận vô cùng.
Thời điểm nàng
nhắm mắt lại, Vân Cảnh Mạch điểm huyệt đạo của nàng, nàng không cách nào mở mắt, chỉ bình tĩnh ngồi chồm hỗm ở đó, Vân Cảnh Mạch lạnh giọng nói ở bên tai, "Huyệt đạo của ngươi sau nửa canh giờ sẽ tự động giải, ngươi ở thôn phụ cận chờ ta, nếu ta ở bên trong nửa tháng có thể trở lại, cả
đời sẽ mặc cho ngươi đánh chửi, nếu mà ta vẫn chưa trở về, như vậy ta sẽ không trở lại nữa, ngươi tìm người tốt, xứng đáng gả đi, không cần đợi
ta!"
Nói xong, hắn liền đi, đi lặng yên không một tiếng động,
Bạch Thanh Loan căn bản không thể phân biệt phương hướng hắn rời khỏi,
nàng tức đến cắn răng nghiến lợi, ở trong lòng âm thầm đem tổ tông mười
tám đời của Vân Cảnh Mạch mắng một lần.
Sau khi huyệt đạo của
nàng tự động giải, nàng nhớ đến một vấn đề, độc tình của nàng phải thế
nào? Nếu như Vân Cảnh Mạch chết rồi, nàng và Phong Mạc Thần không phải
giống nhau cùng chết sao? Phong Mạc Thần có Minh Nguyệt giúp đỡ, có lẽ
hắn đã tìm được cách ức chế độc tình, nhưng nàng không có, nàng phải cần hắn giúp nàng giải cổ.
Nàng bắt đầu thống hận người nam nhân ích kỷ kia, nhưng nàng lại không biết nên đi nơi nào tìm hắn, nàng ở thôn
đợi mười lăm ngày, nhưng thủy chung không đợi được Vân Cảnh Mạch, nhưng
thân thể của nàng vẫn không việc gì, nói cách khác, Vân Cảnh Mạch khẳng
định cũng không có việc gì.
Nàng cầm roi đeo quanh mình quật bừa bãi một mảnh, sau đó thu thập đồ, đi tìm Vân Cảnh Mạch.Nàng đến tổng đàn của ma giáo, vì tìm kiếm Vân Cảnh Mạch, trở thành giáo
chúng ma giáo, lấy nửa đời sau chính mình trao đổi tung tích của Vân
Cảnh Mạch, không ngờ phát hiện, Vân Cảnh Mạch đã trở thành tù nhân của
ma giáo.
Hai người gặp lại nhau, là ở địa lao của ma giáo, hộ
pháp ma giáo lạnh lẽo nhìn hai người, trên mặt của hai người đều có chút phẫn hận cùng thù hận, không chút nào giống như người yêu chia lìa đã
lâu.
"Con mẹ nó ngươi vứt bỏ ta, muốn ở trong địa lao hưởng phúc sao?" Bạch Thanh Loan rống to.
Vân Cảnh Mạch cười lạnh, "Loại nữ nhân ngu xuẩn như ngươi, không vứt bỏ mới là lạ!"
"Ngươi mới là nam nhân ngu xuẩn!" Bạch Thanh Loan nhìn dấu vết bị đánh đập trên người hắn, cặp mắt ửng hồng.
"Ta không muốn nói chuyện với nữ nhân ngu xuẩn!" Vân Cảnh Mạch quay lưng đi, không lại để ý Bạch Thanh Loan.
Bạch Thanh loan đoạt lấy chìa khóa cửa địa lao, vọt vào trong nâng roi liền
đánh, hai tay hai chân của Vân Cảnh Mạch bị xích sắt khóa lại, chỉ có
thể chịu bị đánh, hắn nổi giận mắng, "Cái nữ nhân điên này, cút ngay, ta không muốn gặp lại ngươi!"
Vì vậy roi liền đánh ra càng hung
hiểm hơn, roi mang theo da thịt, giáo đồ cùng hộ pháp bên ngoài liếc
nhau một cái, thở dài lắc đầu, binh khí trong tay cũng không trong loại
tư thế công kích, đề phòng dần dần lơi lỏng.
Roi của Bạch Thanh
Loan đột nhiên mất đi chính xác, mang theo máu tươi giống như rắn độc
cuốn về phía bên ngoài địa lao, khi hộ pháp phát hiện hướng roi công
kích, thì đã trễ, độc châm trong tay áo của Vân Cảnh Mạch đã bắn ra, hộ
pháp chết ở tại chỗ.
Vân Cảnh Mạch nhặt lên chìa khóa bị Bạch
Thanh Loan vứt lung tung dưới đất, mở khóa, sau đó một hơi tiêu diệt hết giáo chúng của ma giáo trong địa lao, hai người nắm tay nhau mà chạy.
Bạch Thanh Loan thở dốc, "Ngươi tại sao phải rơi vào trên tay của ma giáo?"
Vân Cảnh Mạch cau mày, "Ta nợ hắn một cái nhân tình, phải trả lại cho hắn.
Hơn nữa, ta tìm giáo chủ của bọn hắn trao đổi một loại thảo dược, sau
khi ăn vào cổ trùng bên trong cơ thể có thể bị mê hoặc, về sau bất kể ta chết hay sống, tử cổ bên trong cơ thể ngươi cũng sẽ cho là mẫu cổ trong cơ thể ta vẫn còn sống, cho nên, ngươi và Phong Mạc Thần, có thể không
chịu độc tình trong cơ thể ta khống chế!"
"Như vậy, ngươi không
sợ Phong Mạc Thần phái người giết ngươi sao?" Bạch Thanh Loan có chút
bận tâm, dù sao, hắn đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, cả hai đã không
thể cùng tồn tại.
"Ta không làm như vậy, Phong Mạc Thần vẫn sẽ
nghĩ ra biện pháp, khi đó có thể sẽ liên lụy ngươi, như vậy không bằng
một lần giải quyết toàn bộ!" Vân Cảnh Mạch nhàn nhạt, hoàn toàn không
lấy sống chết của mình đặt trong lòng.
Đêm đó, hắn thật sự chết,
là bị một giáo đồ ma giáo giả mạo Phong Mạc Thần giết chết, trước khi
chết, hắn cười nhìn Bạch Thanh loan, "Xem đi, ta tính toán chính xác,
thật may là ta sớm hơn Phong Mạc Thần một bước ăn thảo dược, nếu không
hiện tại, hai chúng ta đều sẽ chết......"
Bạch Thanh Loan vì vậy
đã cho rằng là Phong Mạc Thần xuống tay, vì lúc ấy người giả mạo Phong
Mạc Thần không có giết nàng, nàng không nghĩ ra, trừ Phong Mạc Thần còn
nghĩ đến Bạch Ly Nhược không giết nàng, trên đời này, còn có ai ở dưới
tình huống đó lưu nàng một mạng......
Sau này, nàng nghĩ biện
pháp báo thù cho Vân Cảnh Mạch, tuy nhiên khi biết được chân tướng cái
chết của Vân Cảnh Mạch, nguyên lai là người của Ma giáo, bọn họ không
giết nàng, là vì nàng cũng sắp chết, thời điểm nàng gia nhập ma giáo, ăn vào dị tâm hoàn, phản bội ma giáo, chỉ có một con đường chết.
Nàng biết trong vòng một năm nhất định sẽ chết, nhưng nàng cảm thấy không
sao cả, nàng nghĩ dọc theo địa phương Vân Cảnh Mạch từng đi qua, đi lại
một lần.
Tại bên kia đầu địa ngục nơi hoa bỉ ngạn nở, nàng mỉm
cười đến gần, bên kia địa ngục nhất định sẽ có người chờ nàng, chờ nàng
gây gổ đánh nhau, chờ nàng cùng nhau uống vong xuyên thủy, đến kiếp sau, làm người yêu của nhau!