Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy kinh thành to lớn. Trong hoàng cung,
nơi nơi ngập mùi máu tươi. Bọn nha đầu trên dưới vội vã, không khí vô
cùng khẩn trương làm cho người khác không dám hít thở.
Phong Mạc Thần không để ý can ngăn của người khác, mạnh mẽ chạy vào Thần Hòa
Điện, nhìn khắp phòng đầy máu, và máu đỏ tươi trên tay của bọn nha hoàn
mới biết được, con gái của mình đã sinh ra rồi.
Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, cung nữ bên cạnh hét lớn "A, máu, máu.... Ngày càng nhiều, mau gọi người đến cầm máu...."
Phong Mạc Thần vừa từ Tây Vực vội vã trở về, hắn đi chỉ vì đánh bại kẻ uy
hiếp quốc gia mình: Hung Nô và người Hồ. Trước khi đi, hắn nói với Ly
Nhược "Nhược Nhi, ta sẽ nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Ai biết tại
sao bởi vì một đứa bé, liền biến thành như vậy.
Một nữ y đến cung nói với mọi người "Được rồi, không có việc gì, mẫu tử bình an."
Phong Mạc Thần, một đại nam nhân rong ruổi sa trường, nam nhân không sợ bất
cứ thứ gì, ngồi xuống ghế ngà voi điêu khắc, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Ly Nhược, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, hai tay
nắm chặt, khớp xương nổi rõ, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược, đã nói lên hết
thảy, Bạch Ly Nhược dịu dàng mỉm cười với hắn, giữa bọn họ, đã không cần đến ngôn ngữ, ở đây, tất cả đều sáng tỏ.
Thị nữ Nhu Di ở bên
cạnh kinh ngạc kêu lên "Ai da, trong tay tiểu thư có một khối ngọc."
Phong Mạc Thần ôm con, trong tay đứa bé nắm một khối ngọc đẹp đẽ, óng
ánh trong suốt, không có tỳ vết, điêu khắc không rõ, vô cùng tinh xảo.
Hoa tướng quân lau nước mắt, nở nụ cười "Là ai bướng bỉnh đem để vào đùa cho mọi người vui vẻ hả?"
Mọi người hết sức kỳ quái, không có
mà, vốn là tiểu thư trời sinh đã có. Nhưng mà, đây cũng quá thần kỳ, trẻ con mới sinh tại sao lại nắm trong tay một ngọc thạch? Bạch Ly Nhược
đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó mạnh mẽ chống người dậy, nói "Con của
ta đâu, đưa đến đây cho ta ôm..." Hoa Phu Nhân bế đứa bé nói "Đứa bé
này, đặt tên là gì?"
Phong Mạc Thần bỗng nhiên chuyển sự chú ý đến
khối ngọc đứa bé nắm trong tay, nói "Đứa bé này tên là Phong Huyền Cẩn.
Huyền Cẩn, Huyền Cẩn, tên như ý, sinh ra trong tay đã nắm mỹ ngọc không
trầy xướt, tên này là thích hợp nhất."
Đứa con gái mới sinh ra dù vẫn là trẻ con, lại mi thanh mục tú, rất giống đôi mắt hòa ái của Bạch
Ly Nhược. Phong Mạc Thần ôm con gái trong lòng, thật rất vui vẻ. Vào
triều đã nói "Ta có con gái, vốn trong nhà chỉ có con trai, bây giờ con
ta đã được sinh ra rồi hahaha" Toàn bộ đại thần đều vui vẻ theo.
Một tháng sau, tiệc đầy tháng công chúa.
Bạch Ly Nhược và Phong Mặc Thần ôm Tuyết Cẩn mới sinh ra, ngồi ở trên bàn
dài bạch ngọc, tươi cười vô cùng xán lạn. Người thân và bạn bè đều đến
ăn mừng sinh mệnh mới của hoàng thất, giống như thiên hạ được đại xá.
Lúc mọi người cao hứng, một vị khách kỳ lạ không mời mà đến bay vào, dựa
vào cửa lớn màu đỏ nói "Công chúa hoàng thất, lớn lên nhất định có mệnh
làm vương phi, chắc chắn gả cho người phú quý." Vừa dứt lời, người cũng
biến mất không rõ.
Khách khứa đều hết sức kỳ quái "Hắn là ai vậy, nói lộn xộn gì vậy?" Phong Mạc Thần không hổ là người từng trải, hắn
cười ha ha vài tiếng nói "Mọi người đừng sửng sốt, chuyện này không tốt
sao? Chuyện rất tốt, ừm, rất tốt đó."
Mọi người nói "Ai ôi, hoàng thất xuất hiện vương phi rồi."
Vì thế lại tiếp tục vui vẻ. Tiểu HUyền Cần trong lòng Bạch Ly Nhược dường
như cũng nghe được, miệng y y a a, tựa hồ là đồng ý với lời nói của
người kỳ lạ kia.