Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, rất nhanh một
anh thanh niên mặc vest đen thở hổn hển xông vào phòng bệnh.
"Phu nhân!!!!!!"
Anh thanh niên lao vào bên giường, vừa thấy người nằm trên liền hú lên kinh dị.
"Trời ơi!! Tôi chỉ đi có mấy phút thôi mà sao cô ra nông nổi này? Phu nhân
phu nhân, cô mau tỉnh lại! Là ai đã đánh cô thành đầu heo, cô hãy nói
đi, tôi sẽ thay cô báo thù!"
Chẳng trách anh phản ứng kịch liệt như thế, nếu đổi lại thành người khác, khéo có khi còn dỡ luôn cái bệnh viện này.
Người nằm trên giường, chẳng biết được cao thủ nào tẩm quất mà mặt sưng chù
vù. Đã vậy còn chỗ bầm chỗ tím, vừa nhìn vào cứ như bị ai ngắt nhéo
ngược đãi.
"Là ông!"
Anh điên tiết xông lên túm lấy cổ áo vị bác sĩ đứng gần nhất, đưa mặt sáp tới nghiếng răng gầm gừ.
"Tất cả chỉ tại ông kêu tôi ra ngoài mua bánh mì, nếu không thì phu nhân nhà tôi đâu đã thành đầu heo như thế này! Vốn dĩ cô ấy đã tham ăn như heo
rồi, bây giờ còn sắm cả ngoại hình của Thiên Bồng nguyên soái, thử hỏi
làm sao mà giữ được hạnh phúc gia đình đây?"
Biết là mắt thẩm mĩ
của sếp mình có hơi lệch pha so với người thường, nhưng ai dám đảm bảo
là nửa đêm tỉnh dậy mà không bị hù dọa bởi cái mặt này đâu chứ.
Càng nghĩ càng thấy thương cho cô gái này, mặc dù chỉ quen biết ít lâu nhưng anh đối với cô có cảm tình tốt lắm. Nếu chỉ vì tên lang băm này mà sếp
nhà mình bỏ mặn theo chay, anh nhất định sẽ lập đàn khấn vái tứ phương
cầu cho Thiên lôi đánh chết tên này.
Bất chấp cái nội quy "Đi nhẹ nói khẽ" của bệnh viện, anh làm như uống thuốc kích thích mà không ngừng gào lên.
"Ông là tên lang băm chết tiệt không chịu ăn sáng, là tay bác sĩ thối chỉ
biết đày đọa túi tiền của bệnh nhân, là tên XXOOYYZZ.. Tôi hận ông, tôi
hận ông! Mau trả tiền bánh mì lại đây cho tôi!!"
Máy quạt kêu vù
vù, anh thanh niên thì chửi tới tấp, vị bác sĩ thì vô cùng bình tĩnh,
chỉ có bệnh nhân nằm trên giường là chuẩn bị lăn rớt đất.
Đầu năm nay, mạng người còn bèo bọt hơn cả ổ bánh mì!
Đối với hành vi táo tợn tống tiền của anh thanh niên, bác sĩ khoác tay tỏ
vẻ không hề gì. Đẩy đẩy cái gọng kính, miệng vàng lời ngọc nhẹ nhàng
thoát ra.
"Bánh mì đâu?"
"..."
Anh thanh niên tắt đài, căn phòng buồn rũ rượu, chỉ có trời mới biết bệnh nhân ngồi phía sau sắp sửa hộc máu bỏ mình.
"Ăn rồi!"
"..."
Hèn gì mà bên mép còn dính vụn bánh mì!
"....Anh Lâm, tôi ở bên này!"
Mắt tôi giật giật, môi tôi giật giật. Thật sự là không thể nhìn tiếp được nữa!
Có ai giống như anh không, tôi ngồi trơ ra đây mà anh lại đi chụp cái
người nằm ngáp ngáp là thế nào? Đã vậy, anh còn vì một ổ bánh mì mà coi
tôi như cọng hành bỏ chợ, bán phá giá đến thế là cùng! TAT||||
"Phu nhân?"
Nhận thấy anh ngạc nhiên, nhưng so với anh thì tôi còn ngạc nhiên hơn nhiều. Rõ ràng là cùng đụng xe như nhau, tại sao chỉ có tôi bị u đầu phải băng lại một cục, còn anh thì cứ vui vẻ đi đó đây ăn quà. Quá đáng nhất là,
anh thế nhưng không mua về cho tôi! TT3TT
"Phu nhân, cô thật sự là phu nhân?!! Cảm tạ trời phật, may mà Thiên Bồng nguyên soái chưa kịp nhập xác cô!"
Bác sĩ, phòng khám khoa não đi đường nào thế? Tự dưng tôi muốn nằm lại dài dài.
"Phu nhân ~ !"
Nhìn anh vui mừng reo lên mà mồ hôi tôi đầm đìa, có một loại xúc động muốn tông cửa nhảy lầu.
Bác sĩ, cầu một lối thoát!
"Hân? Phải em đó không, Phương Gia Hân?"
Là ai gọi đầy đủ tên cúng cơm của tôi vậy?
Quay qua ngó ngó. Tôi giật mình cứng người, ngón tay đưa lên run run chỉ
chỉ, có chút không dám tin nhìn vào khuôn mặt một thời quen thuộc.
Áo bành tô kín nút sẫm màu, gương mặt lãng tử với mái đầu bảy ba bồng bềnh ăn keo. Anh tựa vào bên giường nghiêng đầu nhìn tôi, giữa khoảng khắc
khi hai mắt chúng tôi tựa như sao hỏa đâm vào địa cầu thì..
..Tôi há hốc mồm, cằm sắp chạm tới đất.
Bao nhiêu năm rồi mới lại được thấy cái phong cách trưng diện của nam chính "Bản tình ca mùa đông" này?
"Anh, Anh Đạt?"
Tôi run run giọng hỏi, nhìn hai tay băng bó của anh mà nội tâm thổ huyết không ngừng.
Mô phật, đừng nói với tôi là người lạng lách đánh võng ban nãy là anh nha? Này thì làm sao mà đòi chi phí thuốc men với tổn thất tinh thần đây?
Có rất nhiều chuyện, nếu như không nói ra thì sẽ dẫn tới những hiểu lầm
tốt đẹp. Chỉ thấy mắt anh loé loé tỏa ra hào quang sáng ngời, hai con
ngươi nhìn tôi lấp la lấp lánh.
"Hân, đúng là em đây rồi!"
Anh cười, vẫn đôi mắt u buồn và mồ hôi nhễ nhại. Tôi thật sự không thể
không khâm phục anh, có thể kiên trì "ngàn năm không đổi mốt" sống qua
được chừng ấy mùa hè.
"Lâu rồi không gặp! Hân, em vẫn vậy, vẫn.."
Vẫn đẹp như ngày nào hả anh?
"Vẫn tròn vo như ngày nào!"
..Hồi xưa tôi phải là "thứ dữ" lắm mới quen được người này!
"E hèm, khụ khụ!!"
Lia mắt qua nhìn người bị bỏ quên tự nãy giờ – Anh Lâm – đang đứng một bên
nổ lực ho khan. Tôi đưa tay sờ mũi, có chút ngượng ngùng hướng hai bên
giới thiệu.
"Anh Lâm, đây là anh Đạt!" – Người yêu cũ một thời
tát nước bên sông – "Anh Đạt, đây là anh Lâm!" – Chân chạy việc đáng
thương của ông xã độc tài.
Dĩ nhiên, tôi chỉ dừng ở mức độ giới
thiệu tên cho biết thôi, còn hai người muốn hiểu sâu thêm thì phải tự
thân vận động vậy. Không phải tôi có ý muốn giấu diếm gì, nhưng ngoài
cái tên ra thì tôi ba chấm bó tay chịu chết.
"Chào anh, tôi tên Nguyên Phát Đạt, rất vui được gặp anh!"
Nhìn cái tay băng bó của anh Đạt gắng gượng đưa ra, anh Lâm có hơi chần chừ. Nhưng là một người am hiểu tri thức lễ nghĩa, anh Lâm vẫn đưa tay.. bắt chân anh Đạt một cái.
..Bác sĩ, tôi muốn đặt thêm một giường cho người quen! Ông niệm tình đôi ta mà giảm cước phí cho tôi nhé?
Miệng anh Đạt giật giật, tôi nhìn mà thấy thương cho tâm tình không thể nói
thành lời của anh. May mắn anh Lâm là dạng người hiểu chuyện không nói
nhiều, hai người qua loa với nhau vài câu, anh nhìn tôi tỏ vẻ có việc
rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Anh thật không ngờ chúng ta vậy mà lại gặp nhau ở đây!"
Anh Đạt cười, có vẻ không có người thứ ba ở đây nên anh ấy cũng thoải mái
hơn. (Tập thể bác sĩ, y tá và bệnh nhân trợn mắt:"Thế chúng tôi là mây
bay à?")
"Em có tin vào duyên phận không? Rõ ràng là biết bao
nhiêu con đường như thế, cố tình lại để cho hai người chúng ta tông xe
mà tìm thấy nhau giữa ngã ba đường."
Tôi trợn trắng mắt. Lời
thoại này sao mà nghe quen quá? Ấn Độ, Thái Lan hay Hàn Quốc vậy anh?
Đây là phim tình cảm hài chứ không phải là ci-nê trong nhà đâu anh nhé!
Nếu không phải khi đó anh Lâm phản xạ tốt, giờ này chắc tôi và anh đang
"tìm thấy nhau" trên đường xuống Âm Tào!
Thấy tôi im im không nói gì, anh cắn môi, khe khẽ thở dài.
"Anh biết là ngày xưa anh có lỗi với em, chia tay em anh cũng đau khổ lắm!
Nhưng phải làm sao đây, chỉ vì em cứ kiên trì mặc quần tà lỏn với đi dép lào mà chúng ta mới chia li đôi đường."
Anh đưa mắt nhìn tôi như thể trách móc, tôi ba chấm cúi đầu không biết nói thêm gì? Có một người yêu mê phong cách ăn bận như trong phim, quả thật là việc bi ai nhất
trần đời. Nhớ lại cái thời mà chúng tôi chưa coi "Bản tình ca mùa đông", khi đó anh còn nghiện chết "Spider Man" trong rạp. Thế là về nhà đặt
ngay hai bộ đồ bó sát toàn thân, anh thì hí hởn đi tung ta tung tăng ra
đường, trong khi tôi thì chỉ dám trùm mền nằm ở nhà giả chết.
Nhấn mạnh lần nữa:Có một người yêu mê phim ảnh quá độ, thật sự là rất bi ai!
Tôi nhìn anh, cười gượng.
"Chuyện cũ đã qua,nhắc lại cũng có ích gì đâu anh!"
Tôi và anh đều đã trưởng thành, ngày xưa có ngốc nghếch trẻ con thế nào thì cũng không thể quay lại được nữa. Huống hồ, tôi và anh bây giờ đều có
cuộc sống của riêng mình.
"Nếu như em muốn, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa!"
Để làm tăng thêm độ tin cậy, anh ngồi dậy chồm người sang bên giường tôi.
Ngay khi tôi còn ngơ ngẩn đờ ra chưa hiểu được ý tứ của anh, đã thấy anh bất chấp bác sĩ đứng trợn mắt phía sau, cầm tay tôi mở miệng nói.
"Hân, anh không ngại em ăn nhiều, ưa ngủ ngày, bận quần tà lỏn đi nhong
nhong. Với anh, em là linh vật mà anh muốn thờ cúng, là con heo duy nhất của lòng anh. Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ dắt em ra toà làm ngay một tờ
đơn tù chung thân. Anh thề là ngày nào anh còn sống, cho dù có táng gia
bại sản phải lê lết ngoài lòng lề đường đi khuất thực chọt bao ni lông,
anh vẫn sẽ nuôi em béo tròn như ngày đầu tiên mình quen nhau."
Tôi kinh ngạc 5s, đầu óc trì trệ hết 10s, hồi lâu sau mới tiếp thu được tình hình của hiện tại.
Anh là chửi tôi đấy phỏng? Hộc máu. Cầu hôn mà chẳng khác gì là vả bốp chát vào mặt nhau, đã vậy còn dán lên mặt tôi hai chữ "CON HEO" to đùng.
Bác sĩ, tôi muốn xuất viện! Ở với người này thêm một giây nào nữa, chắc tôi chuyển từ khoa thường sang khoa thần kinh quá! QAQ
Bác sĩ..!!!!!
"Hân, em đồng ý cưới anh nhé?"
"Buông tay!"
Theo một giọng nói âm trầm từ tính, tôi ngơ ngác ngẩng lên nhìn gương mặt áp suất thấp của ông xã nhà tôi bước vào. Chẳng biết có phải vừa mới dạo
một vòng quỷ môn quan hay không, mà nhìn thấy anh tôi mừng đến cơ hồ
muốn khóc.
"Ông xã!"
Nghe thấy tôi nức nở, anh tiến đến ôm chầm lấy tôi, tôi cũng thuận thế vùi sâu vào lòng anh, bấy giờ mới
buông xuống bao nhiêu lo lắng cùng sợ hãi trong lòng. Quả nhiên, ở bên
cạnh anh mới là an toàn nhất.
Anh không nói gì, ôm lấy tôi thay
đổi vị trí ngồi vào bên giường. Tay anh còn trấn an vuốt nhẹ tóc tôi, ở
gần miếng vải băng vết thương mà nhẹ nhàng lưu luyến.
"Đau không?"
Anh nhẹ giọng hỏi, mặc dù đau nhưng tôi thấy thật vui vẻ, liền tranh thủ cơ hội sỗ sàng anh.
"Anh hun một cái thì sẽ không đau nữa!"
Tôi cười tủm tỉm. Làm bà xã như tôi cũng thật khổ tâm nha, lúc nào cũng
phải tranh thủ từng cơ hội để ăn đậu hũ của ông xã nhà. Cơ mà, được anh
chủ động thương yêu còn vui hơn là lên trời.
Bên trán nhẹ nhàng
phủ xuống một chiếc hôn, nhìn mặt anh gần kề trong gang tấc, miệng tôi
cười toe toét đến không khép lại được, ở trên mũi anh nhẹ nhàng "Chụt"
một cái.
He he, đây là phúc lợi của người bệnh nha! *tung tym, tung tym*
"Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?"
Nha, anh nhắc thì tôi mới nhớ. Buổi sáng rời nhà chỉ ăn có vài miếng
sandwich thôi, trải qua vụ tai nạn vừa rồi nó sớm đã tiêu hóa không còn
sót chút gì. Nói đơn giản dễ hiểu, bây giờ tôi đói lả ruột.
Tôi
nhìn anh gật gật đầu, biểu thị cho con sâu gạo đang quằn quại trong
bụng. Cơ mà, hình như tôi có chút buồn ngủ, hai mắt cứ diếp diếp lại với nhau. Oáp, thật sự là buồn ngủ nha!
Quái lạ, ban nãy rõ ràng là
đầu óc tôi tỉnh táo lắm, nhưng vừa nhìn thấy anh, mệt mỏi trong cơ thể
cứ như là rủ nhau kéo tới. Ừm, tự dưng tôi có cảm giác như quên mất gì
đó, là gì ta?
Bên má thình lình được xoa nhẹ, tôi gượng mở mắt nhìn vào ông xã bên người.
"Ngủ một chút đi rồi hẵng dậy ăn gì đó!"
Giọng của ông xã thật dễ nghe, cái ôm của ông xã thật ấm áp. Tôi nghe lời anh ở bên vai cọ cọ hai cái, chẳng lâu sau đó đã thiêu thiêu ngủ mất tiêu.
Chỉ là, cho dù có ngủ thì tay tôi vẫn nắm chặt áo anh.