Những Bông Hồng Trong Thung
Tôi ôm cả bó
hồng của mẹ, ước chừng xem hoa hồng đã phủ kín được bao nhiêu tầm nhìn.
Một triệu là bao nhiêu? Tôi hình dung Nguyên giữa một rừng hoa hồng,
thấy mái tóc ngắn của em bay nhẹ và đôi môi cười hình cánh cung tươi
tắn. Nếu tôi là anh họa sĩ có căn nhà xinh có lẽ tôi cũng sẽ bán để mua
một triệu đóa hoa hồng. Thế rồi mẹ sẽ ở đâu? Chỉ là ví dụ thôi mà! Tôi
chỉ là anh chàng chạy xe thổ mộ đón khách du lịch, oai hơn chút nữa thì
tôi là sư huynh của em.
Bỏ những bó hoa hồng đáng yêu về chỗ của
chúng, lúc này tôi mới nhận ra hoa hồng đáng yêu quá! Tôi xuống thung
lũng dẫn con Phi lên. Dưới thung lũng, những bông hoa lưỡi kiếm dại màu
vàng, đỏ chen lẫn giữa đám cỏ cuối mùa mưa rất tươi tốt. Con Phi đang cọ mõm vào bụi dã tường vi đang nở những cụm hoa nhỏ màu hồng nhạt. Đứng
dưới thung lũng nhìn sang triền đồi bên kia, những mảnh ruộng trồng rau
đủ loại tạo thành những ô vuông với những màu xanh khác nhau. Màu xanh
lá mơn mởn mịn màng rất non của ruộng cà rốt. Màu xanh ánh bạc sáng ánh
với những giọt sương của những bắp cải, bông cải sú lơ, màu xanh lá sậm
của khoảng khoai tây, màu xanh tía của củ dền đỏ. Bao bên ngoài những
khoảng ruộng là màu hoa dã quỳ vàng rực. Cuối tháng mười, những bông dã
quỳ như hàng trăm ngàn mặt trời nhỏ vàng rực những triền đồi. Những bụi
dã quỳ hoang dại có sức sống mãnh liệt. Những bông hoa nở hết mình, rút
hết sức sống của thân, của lá để bùng lên màu vàng báo hiệu đầu mùa đông lạnh. Khắp phố núi những khoảng màu vàng tràn ngập. Dã quỳ nở như chưa
bao giờ được nở, vươn lên và chen nhau cháy hết mình. Sau mùa hoa, những bụi dã quỳ xơ xác lởm chởm để rồi vào tháng ba, khi những cơn mưa sớm
trên cao nguyên ào về, dã quỳ hồi sinh xanh um những bụi tròn mơn mởn.
Con Phi đi theo tôi lên nhà, trên mõm còn vương một cánh tường vi hồng
hồng. Nó vừa đi vừa gõ móng sốt ruột. Tôi dừng lại nhìn con Phi. Bất
chợt trong một khoảnh khắc rất nhanh, tôi thấy cả thung lũng đầy hoa
tường vi. Những bụi dã tường vi là những bông hồng dại nhỏ li ti kết
thành từng chùm. Tôi nhìn thấy chúng tách ra thành những bông hồng đỏ
thắm. Triệu đóa hồng ngậm đầy sương sớm kiêu hãnh vươn mình trong nắng
sớm tràn ngập thung lũng.
Mẹ nhìn xuống thung, thấy tôi nhảy tưng
tưng ôm cổ con Phi. Khi tôi đưa Phi lên thắng vào xe, bà hỏi tôi mấy hôm nay có chuyện gì mà thấy tôi khác quá. Con Phi hí lên mách lẻo. Mẹ tôi
không hiểu ngôn ngữ của ngựa. Tôi vỗ vỗ lên má con Phi rồi nhanh chóng
chất những xô hoa lên xe đưa mẹ đến cổng trường đại học.
Một nhóm
sinh viên đã đứng chờ từ hồi nào. Họ reo lên khi thấy mẹ tôi. Khi tôi
giật dây cho con Phi chạy tiếp ra bãi xe, những cô gái dễ mến đó đang
xúm quanh xô hoa của mẹ tôi để lựa hoa. Những bông hoa tượng trưng cho
tình yêu!
Mấy ngày liền tôi đi lùng sục những bụi hoa hồng về
trồng trong thung. Đêm về, tôi thường mơ những bông hồng trong thung
lũng nở đầy kiêu sa. Tôi và Nguyên cười vui bên những cánh hồng, chưa
bao giờ tôi thấy Nguyên cười vui và rạng rỡ đến vậy. Giấc mơ tôi bắt đầu gọi tên em...
Tôi đã chặn lòng mình mà không được. Nguyên nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng hơn tôi bốn năm đại học. Trái tim tội nghiệp của tôi giống như đem ra hong gió lạnh, nhoi nhói suốt ngày. Tôi đã lôi kéo
Nguyên đến được lớp võ, như thế tốt hơn là để em lang thang hoài bên bờ
hồ với nỗi buồn tôi luôn linh cảm thấy ở em. Tôi gần như bỏ quên lũ nhóc tì vì lúc nào cũng ngóng sang góc em đang gồng mình đứng tấn tập. Vũ và những huynh đai đỏ trở nên nghiêm và dễ thương đến lạ. Sư phụ không
nhắc nhở gì tôi vì cũng mải chăm chú nhìn võ sinh mới. Nguyên tiếp thu
nhanh kinh khủng, chỉ trừ mỗi đứng tấn là vẫn ngả nghiêng chưa vững còn
bài quyền nắm bắt rất nhanh. Nguyên chẳng mè nheo như phần đông các cô
gái trong lớp mà chỉ lẳng lặng tập. Ba tháng Nguyên học, cả lớp chỉ có
mình em tiến nhanh, còn tất cả gần như dậm chân tại chỗ. Ba sư huynh
quên cả các đệ. Sư phụ đôi khi vui miệng bật ra "Kỳ này sư phụ có người
để truyền được rồi!".Vài lần vào nhà bắt gặp sư phụ đang vội khép cây
quạt giấy, tôi mơ hồ hình dung ra hình ảnh của Nguyên đang múa bài hồng
phiến quyền rất mềm dẻo với cây quạt giấy ấy, có lẽ chỉ một năm nữa thôi là thành sự thật. Cả bọn chúng tôi mới chỉ một lần thấy sư phụ đi quyền với cây quạt ấy. Nguyên gieo cho nhiều người niềm hy vọng mơ hồ quá,
Nguyên ơi!
Những bụi hồng tôi trồng trong thung đã lên tươi tốt. Mẹ tôi hỏi:
- Con trồng giống gì vậy?
- Lung tung mẹ ạ.
- Con nghĩ con biết cách trồng hoa hồng để bán à? Không đơn giản vậy đâu
con. Mẹ thấy người ta chăm sóc mất công lắm, còn phải mua giống về ghép
vào những gốc hồng dại, phải bao bọc, ủ ấm, công phu lắm chứ không phải
đùa đâu.
- Nhưng con chỉ trồng chơi thôi mà mẹ.
Bà nhìn tôi, nghĩ một chút rồi cười:
- Con thích hoa hồng bao giờ vậy?
- Lâu rồi mẹ.
Tôi nói dối. Mẹ tôi nhận ra điều ấy rất nhanh vì bà là mẹ tôi, nuôi tôi từ nhỏ.
- Con định trồng hoa hồng khắp thung lũng à?
- Thì sao hả mẹ? Ở đó người ta để không mà, con trồng đâu có sao.
- Ờ, không sao.
Bà nhìn xuống thung lũng. Những cây hồng mọc đầy thung.
- Mẹ thấy con cực vì những cây hồng ấy nhiều đấy Quân. Con nhớ cẩn thận. Mẹ thấy tay con đầy vệt gai cào.
- Có gì đâu mẹ, con là đàn ông mà.
Đôi mắt bà ánh lên hạnh phúc rồi nhìn lên góc di ảnh của ba tôi. Những bông hồng quanh khung ảnh tràn ngập tình yêu của bà dành cho ba tôi. Tôi ngờ ngợ nhưng không dám nói gì thêm. Căn bệnh thận của mẹ tôi đã nặng dần
mà vẫn chưa tìm được người cho. Nếu có người cho thì số tiền mổ để ghép
thận mới cũng hoàn toàn nằm ngoài khả năng của gia đình tôi. Mẹ tôi
không thích nhắc đến chuyện này. Bà im lặng chấp nhận số phận dành cho
bà. Tôi cũng chỉ biết điều duy nhất có thể làm được cho mẹ tôi là ở bên
cạnh bà. Những thỏa thuận giữa tôi và mẹ mang lại những ngày tháng yên
bình, không ai muốn nhắc đến những day dứt dằn vặt của mình vì hiểu rằng chúng tôi đang sống vì nhau.
Những ngày sau, tôi nhận ra có bàn tay khác đã chăm sóc cho vườn hoa của tôi, dẫu rất ít. Tôi đoán mẹ đã xuống thung.
- Mẹ, mẹ đừng xuống thung nữa nghe mẹ.
- Ừ, mẹ xuống tìm hoa hồng ấy mà.
- Nhưng con mới trồng, chưa có hoa. Bao giờ có hoa con cắt lên cho mẹ.
- Mẹ thích nhìn hoa hồng còn nguyên trên cây.
- Dạ, nếu có con sẽ báo cho mẹ biết ngay nhe.
Bà cười khẽ gật đầu. Tôi nhớ hồi tôi còn rất nhỏ, ba tôi đã nói bao giờ
ông rảnh ông sẽ trồng cả một vườn đầy hoa hồng. Nhưng ông đã không bao
giờ rảnh để thực hiện được điều đó, trừ một vườn hoa nho nhỏ trước nhà
với những bông hoa chuông đỏ tươi, những luống lưu ly tim tím long lanh
sắc trắng ở nhụy, mấy cụm violet khó tính thỉnh thoảng nở những bông tím và những luống dây bò quanh vườn hoa, bông đỏ khía vàng mà tôi chẳng
biết tên. Ở dưới cửa sổ ba tôi trồng vài cành hồng phấn, bụi cẩm tú cầu
với những cụm hoa to đùng chuyển từ xanh sang tím, sang hồng nhạt. Lúc
ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu tại sao ông muốn trồng cả vườn hoa hồng. Hàng ngày sau giờ học tôi theo ông ra vườn chăm sóc những cây hồng quả,
những bụi trà. Những cây hồng trứng quả nho nhỏ như trái trứng, mẹ tôi
hái khi chúng còn xanh vừa ửng chín để làm món hồng giòn với khí đá.
Những trái ngon hơn mẹ để dành chờ chín. Tất cả đều được mẹ đem ra chợ
bán cho người ta bán lại cho du khách. Tôi được ăn những trái hồng chín
bị đèo. Chúng ngon, mềm, ngọt và thơm.
Bây giờ tôi xuống thung
trồng hoa hồng. Hoa hồng không ra trái như những cây hồng quả, nhưng
chúng nở ra những bông hoa tình yêu. Cánh xe thổ mộ khao tin: đợt này
thằng Quân phá cỏ trồng đầy hoa hồng trong thung lũng của nó, những
thằng bạn dắt ngựa tới ăn ké cỏ không đủ phải đưa qua thung lũng bên. Có lần con ngựa của chính thằng Quân đạp trúng nhánh hồng mới ươm, thằng
Quân đá cho con ngựa một cái - chi tiết con ngựa đá lại vào đít tôi hoàn toàn bịa đặt - rồi kiếm cây rào quanh những luống hồng. Tôi nghe chỉ
cười và bảo: trồng để bán, không đính chính gì thêm. Làm như mỗi mình
tôi mơ về những bông hồng! Chẳng thằng nào nói ra, nhưng có lắm kẻ mong, riêng gì tôi?