“Lầu năm.” Cô nói rồi tự bấm số thang máy. Sau một lúc thì tới, thang máy mở ra, anh giúp cô xách đồ đến trước cửa nhà.
“Anh để ở đây được rồi, tôi có thể tự xách vào, cảm ơn anh nhiều!” Vân
Lạc nói rồi quay qua mở cửa, bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì đó.
“À mà anh ở lầu mấy vậy?”
“Lầu năm.” Anh nói ngắn gọn. Cô cũng chẳng hỏi thêm, chào anh rồi xách
đồ vào nhà. Sau khi cô đóng cửa anh cũng quay người đi về phía nhà mình.
Cô vào nhà, sắp hết đồ ăn, đồ uống vào tủ lạnh, sau đó đi tắm. Tắm xong
cô, ngồi trên sô pha, mở máy tính đăng nhập vào QQ, một tin nhắn mới đến từ Tiểu Hoa.
“Lạc Lạc, cậu sao rồi?”
“Tớ ổn, mọi thứ có vẻ rất thuận lợi, à mà hôm nay cậu biết tớ gặp ai không?” Cô nhắn lại.
“Ai, ai mà làm cho cậu bỗng nhiên hôm nay có tâm trạng nhắn với tớ nhiều chữ vậy?” Tiểu Hoa bắt đầu tò mò.
“Vương Tuấn Khải.”
“Cái gì cơ, cậu... cậu gặp Vương Tuấn Khải á?” Tiểu Hoa như muốn hét vào màn hình, tiếp theo đoạn hội thoại giữa Điềm Vân Lạc với Tiểu Hoa chỉ
xoay quanh cái tên Vương Tuấn Khải.
Nửa tiếng sau.
Nhắn tin với Tiểu Hoa xong cô vào weibo xem tin tức, không hiểu là định
mệnh hay vô tình cô thấy bức ảnh của Hàn Dương với bạn gái anh ta, tim
cô như thắt lại, nước mắt lại tiếp tục không kìm được mà bắt đầu đọng
nơi khóe mắt. Hàn Dương cái tên khắc ghi vào sâu trong tim cô.
... Năm cô mười bảy tuổi.
“Hàn Dương à, anh có thể cho em theo cùng không? Em sẽ không quậy phá,
em sẽ ngồi xem anh tập luyện. Hàn Dương à...” Ngày đó, mỗi lần anh đi
tập bóng rổ là cô cứ nằng nặc đi theo. Ba mẹ cô thấy vậy rồi cũng quen
nên mỗi khi muốn kiếm cô là lại gọi điện cho Hàn Dương. Cô cứ theo anh
như một cái đuôi nhỏ. Ba mẹ cô và ba mẹ anh là bạn bè, nên cô có nhiều
cơ hội được gặp anh. Không biết từ lúc nào, trái tim non nớt của cô đã
đầy ắp hình bóng anh. Anh hơn cô ba tuổi, cô không biết anh có thích cô
hay không, cô chỉ biết là mình thích anh rồi. Cái hôm cô nghe tin anh có người yêu, cô buồn lắm, tự nhốt mình trong phòng và khóc. Từ đó cô ít
đi theo anh hơn, cũng có mấy lần anh đùa giỡn mà nói rằng:
“Tiểu Lạc không theo anh nữa à, ây a mất đi cái đuôi thật có một chút không quen a!”
Lúc đó cô chỉ biết cuối gầm mặt, nói nhỏ:
“Chẳng phải anh có người yêu rồi sao, em theo anh làm gì?”
Anh mỉm cười, xoa đầu cô.
“Tiểu muội muội à, chúng ta là anh em, em gái đi theo anh trai mình thì
có gì, dù sao sau này chị ấy cũng coi như là chị dâu em.” Anh nói mà
chẳng để ý đến cô đang muốn khóc. Cô gạt tay anh, chạy ra về nhà. Còn
anh cứ ngây ngốc không hiểu gì.
Sau đó mấy tháng, cô đang chơi cùng với chú chó ở nhà anh, cô thấy anh
quay về mặt mày ủ rủ, cả người thoang thoảng mùi rượu, sau đó thì cô
biết người con gái kia bỏ anh ra nước ngoài, không một lời từ biệt. Anh
cứ như vậy đau khổ mấy tuần, lúc đó chỉ có cô ở bên giúp anh vượt qua
nỗi đau. Đến một ngày anh đứng trước mặt cô và nói rằng:
“Tiểu Lạc, em làm bạn gái anh được không?”
Điềm Vân Lạc lúc ấy như đứng hình, ai biết được cô vui chừng nào, năm
mười sáu tuổi cô đã bắt đầu thích anh rồi, ai biết được cô đã chờ đợi
câu nói này bao lâu. Cô xúc động, nước mắt lại tuôn rơi. Hàn Dương thấy
vậy vội vàng lau di những giọt nước mắt ấy.