Từ đại thiếu đối với các nơi ăn ngon vui chơi ở Huyện Định Giang thuộc
nằm lòng, cả ba lập tức đến một chỗ cực kỳ phong nhã tiêu pha, gọi hai
bầu rượu ngon, chút thức ăn, lại gọi ba bốn người tới đánh đàn hát khúc, y y a a uống rượu.
Ba người đều từng trải qua những cảnh này,
liếc thấy muội muội xinh đẹp hát khúc cũng chỉ liếc mắt một cái, rồi ăn
uống của mình. Ngược lại những cô nàng kia thấy thiếu niên lang phong độ như thế này, gọi bọn họ đến, thật sự chỉ là nghe hát, trong lòng cũng
có chút không thăng bằng, buồn hơn là không vớt được bạc, thường ngày
gặp khách đều phải ỡm ờ, dục cự hoàn nghênh một phen, lần này lại có
người không nhịn được ôm tỳ bà phóng mị nhãn, sau đó khẩn thiết đi tới
bên cạnh Từ đại thiếu, dịu dàng nói: "Ba vị đại gia, có muốn nghe chút
ca khúc mới không ạ?"
Từ đại thiếu thuận thế rót cho nàng ta một
ly rượu, cười to nói: "Đình Chi, phong tình ở Giang Nam này so với phong quang ở phương Bắc như thế nào?"
Tiểu Bảo lắc đầu, chép chép mồm nói: "Nơi đó có người chuyên môn dạy dỗ tài nghệ Giang Nam, hơn nữa
người phương bắc tính tình hào phóng, chậc chậc, rất có hương vị......"
Từ đại thiếu không nói vào nam ra bắc, cũng theo đội thuyền nhà mình đi ra ngoài nên đã biết, biết lời Tiểu Bảo nói ra không giả, tiện tay tiêu
chút bạc vụn, liền bảo các nàng đi ra ngoài. Lưu Thành thấy thế, biết
hai người bọn họ tất có chuyện muốn nói, sau khi uống hai chung rất thức thời đứng dậy cáo từ.
Từ đại thiếu liền thở dài nói: "Hàng hóa
Lục gia bên kia, mắt thấy càng ngày càng ít, hai năm qua các ngươi cũng
không ở đây, trong cửa hàng thật là khó làm!"
Tiểu Bảo vội vàng
chắp tay: "Nhờ có Nhị gia mấy năm này chiếu cố, sau này không thể thiếu
còn phải nhờ Nhị gia phái người quản lý, ta liền làm mặt dày chỉ thu mấy phần lợi thôi."
Hai phu thê Hà Hoa nấn ná ở huyện thành ba bốn
ngày, người nhà nên thăm đã thăm, cửa hàng nên kiểm tra đã kiểm tra, hôm nay liền lên đường trở về Quý gia thôn sớm.
Bởi vì Hà Hoa mang
thai, không thể trải qua xóc nảy, bọn họ một đường đi được cũng rất
chậm, nửa đường bị một chiếc xe đuổi theo. Quý quản gia qua hỏi thăm mấy câu, trở lại nói: "Là Cầm di nãi nãi Kiều phủ gấp gáp trở về."
Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: "Trước khi chúng ta ra ngoài có nghe nói Tam thúc
nãi nãi bị bệnh, hiện tại sợ là......Nhường đường cho bọn họ, để bọn họ
đi trước đi."
Hà Hoa nghĩ tới chuyện đã trải qua, thổn thức nói:
"Toàn gia Tam thúc công lớn như vậy, chỉ mấy năm, hiện tại cũng biến
thành cái thùng rỗng rồi. Ngược lại nghe nói nhi tử của Cầm di nương rất có tài, cuộc sống của bà ta ở Kiều phủ mới dần dần tốt hơn."
Tiểu Bảo cười khẽ: "Con cháu chẳng ra gì, trong nhà Tam thúc công chỉ sợ sẽ
có một cuộc náo nhiệt. Bây giờ nhìn lại, lúc trước Cầm di nương bị bán
đi ngược lại sạch sẽ."
Hà Hoa cười lạnh: "Chàng đối với Triệu di
nương thế nào? Còn có mấy người trong viện của đại ca kia, chàng cảm
thấy bọn họ yên tĩnh sao? Có thể coi là trôi qua ngày lành sao?"
Tiểu Bảo ôm nữ nhi, chọc nàng chơi, một hồi lâu mới nói: "Nàng đây là muốn
ta đối xử với bọn họ tốt hơn một chút? Điều này cũng không tới phiên ta
nói ra chứ?"
Hà Hoa ngắt hắn một cái, nói: "Ta muốn chàng đối xử
với bọn họ tốt hơn chút hả? Để sau này chàng có cớ nạp thiếp, cũng yêu
cầu ta đối xử tử tế với bọn họ đúng không?"
Tiểu Bảo cười hì hì một tiếng: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Hà Hoa cười càng thêm vui vẻ: "Không sai, sau này chàng nạp thiếp, ta nhất định cầm hưu thư mỗi ngày tới cửa cầu kiến, vừa uống trà ăn điểm tâm
vừa nhìn các nàng ngươi tranh ta đoạt vì một người phụ tình hao hết tất
cả tâm sức."
Tiểu Bảo vẻ mặt đau khổ nói: "Vậy ta vẫn nên đi theo nàng uống trà ăn điểm tâm thôi."
Hà Hoa hừ hừ hai tiếng, "Nếu chàng muốn hậu viện của mình cũng giống như
đại ca vậy, nếu muốn cô nương thông minh thanh tú cũng đừng trách chủ
mẫu kêu đánh kêu mắng, nếu chàng cảm thấy sau này Tiểu Ly tỷ đối xử với
tiểu thiếp cũng thờ ơ, thì chàng cứ nạp thiếp đi."
Tiểu Bảo suy
nghĩ mình đối xử với thiếp thất kia của phụ thân như thế nào, đối xử với Anh tỷ nhi như thế nào, nhìn lại nữ nhi chớp mắt to vui vẻ phun bong
bóng nước miếng về phía mình, liền vội vàng lắc đầu: "Tuyệt đối không!"
Hà Hoa vén rèm lên một chút, nhìn quang cảnh bên ngoài, nhớ tới một
chuyện, nói: "Từ đại thiếu ngày đó tìm chàng uống rượu, không có chuyện
gì khác sao?"
Tiểu Bảo nói: "Lúc trước chúng ta chỉ ra cửa hàng,
bỏ vào hai ngàn lượng bạc, phần lớn đều là Từ gia chiếm. Hôm nay Lục gia cùng Từ gia cũng đã thân quen, quản sự kia ta thấy cũng không có gì đặc biệt, chúng ta...... Hay là ít nhúng tay vào cái cửa hàng đó thôi."
Hà Hoa cau mày: "Chưởng quỹ kia là người của Từ gia, người lúc trước chúng ta tìm bởi vì trong nhà xảy ra biến cố nên nghĩ. Chàng đừng nhìn hắn
ngày đó biểu hiện hết sức lo sợ, người ta thành tinh rồi đó. Ta xem qua
sổ sách, tất cả trương mục đều rõ ràng. Chàng cũng biết chúng ta chỉ mới bỏ vào hai ngàn lượng bạc ở bên trong, Từ gia hoàn toàn không nhìn vào
mắt, bọn họ ở trên trương mục làm chút tay chân là có thể xóa đi, tội gì vì ăn một mình mà xúc phạm chàng chứ?"
Tiểu Bảo lắc đầu nói:
"Hiện giờ đại ca nhàn phú ở nhà, lấy thực lực Từ gia, không thể nào
không biết chân tướng đại ca bị giáng chức khiển trách. Mặc dù Thường
đại nhân đang thăng tiến, cho dù điều động, huyền quan bất như hiện quản (*), Từ gia hiện tại quả thật không cần thiết bán mặt mũi chúng ta,
huống chi ngay cả chưởng quỹ cũng đổi người."
(*) Chỉ gặp phải vấn đề, tìm lãnh đạo ở tầng cao, không bằng tìm người phụ trách trực tiếp thực tế hơn.
Hà Hoa biết chuyện kinh doanh kiếm tiền này, nhất định sẽ đưa tới không ít người mơ ước, quả thật Từ gia cũng có thể sớm hất bọn họ ra làm một
mình. Nhưng Hách gia cũng coi là thân thích của bọn họ, Từ đại thiếu đắc tội nàng, chẳng lẽ không sợ nàng làm khó Từ Thi Viện sao?
Tỉ mỉ
hỏi lại đoạn đối thoại ngày đó giữa Tiểu Bảo cùng Từ đại thiếu, trong
lòng vẫn không rõ ràng, liền nói: "Từ gia làm ăn trọng một chữ tín,
chuyện này chỉ sợ còn có điều kỳ hoặc. Bây giờ chúng ta cũng không đi
quản xem bọn họ muốn làm gì, chỉ cần chờ huê hồng là được. Nếu bọn họ
thật sự có ý đó, sớm một chút lui ra ngoài cũng được, tránh cho dây dưa
không rõ."
Theo ý của Hà Hoa, chính là huynh đệ ruột cũng phải
phân rõ ràng, huống chi nơi này dính tới người của ba nhà. Bọn họ cũng
không thiếu tiền dùng, không cần thiết vì chút vật ngoài thân dẫn đến cả nhà không thoải mái, nhưng cũng không có nghĩa đần độn u mê mà buông
tha bạc tới tay.
Một đường tán gẫu đến trong thôn, nhà Tam thúc công đã bày linh đường, treo khăn tang trắng, tiếng kêu rên buồn bã.
Hà Hoa dù sao cũng có thai, trừ thỉnh an cùng dẫn theo trẻ con, lúc muốn
trộm lười hoặc là ngại phiền liền lấy buồn nôn làm cớ, nên không có quản nhiều như vậy. Ngược lại Trương thị cùng Thường thị cũng theo như lễ
tiết cùng tập tục đi qua một chuyến.
Ầm ĩ lên mấy ngày, chuyện
Tam thúc nãi nãi cuối cùng chấm dứt, lại bùng nổ ra Tam thúc công đi.
Những vai lứa con cháu trong nhà ông ta kia ngay từ lúc lo hậu sự cho
Tam thúc nãi nãi liền phát hiện Tam thúc công không chống đỡ được mấy
ngày, nháo muốn phân gia (ở riêng), hoàn toàn không có mấy người đi
trông nom Tam thúc công.
Chờ Tam thúc công hai chân đạp một cái
đi theo đuôi bạn già, rương tủ trong nhà cũng bị lật tung rồi, dưới
sàng, cạnh góc tường cũng bị đào lồi lõm. Bọn hậu bối một số vội vàng
đưa linh cữu Tam thúc công đi ra ngoài, một số chận cửa kêu la muốn ở
linh tiền trông nom sản nghiệp, tránh khỏi có người thôn tính tài sản
không kính trọng trưởng bối, càn quấy lo chuyện hỉ sự.
Cầm di
nương là nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không được chia tài
sản trong nhà cũng không nói được, Kiều phủ càng không thể nào vì một
thiếp thất tới trêu chọc những thứ tanh tưởi này. Đáng thương Tam thúc
công cả đời tính toán chi li sĩ diện hảo, quay đầu lại cũng là thi thể
mục nát vẫn không thể nhập thổ vi an, đám con cháu vì đồng tiền hoàn
toàn không thấy thi thể rửa nát tanh hôi, ở trước linh tiền của ông ta
tranh cãi lật trời.
Vẫn là Cầm di nương khóc cầu xin Tộc trưởng, thật vất vả mới thu xếp xong hậu sự của Tam thúc công.
Không ngờ ngày cuối cùng đó lúc mấy hòa thượng đang làm phép, không cẩn thận
đá rơi mấy cái chụp đèn, vốn mùa hè khô ráo, trong linh đường còn nhiều
giấy tiền vàng bạc chờ mang đi an táng, hỏa hoạn thiêu cháy rất nhanh.
Cũng may mặc dù người gác đêm đều buồn ngủ, rốt cuộc nhiều người sức
lớn, không có xảy ra án mạng cũng không có liên lụy đến nhà người khác.
Chỉ có một phòng được chia cho nhà cũ của Tam thúc công kia thầm mắng
xúi quẩy.
Quý Đồng cũng trở về Quý gia thôn, trải qua chuyện này, cũng nói với Hà Hoa chuyện phân gia, Hà Hoa nói: "Chuyện này đối với ca ca có tốt cũng có xấu, tuy nói là cha tự mình nói ra, người khác không
biết rõ nội tình sẽ nói huynh ấy bất hiếu, cha vẫn nên cùng ca ca bàn
bạc ạ. Huống chi, di nương chưa chắc sẽ nguyện ý phân gia."
Mặc
dù phân gia có thể làm cho Phùng di nương không bị nhiều cản trở như
vậy, nhưng con của bà ấy vẫn muốn dựa vào Quý Quân. Tính tình Quý Đồng
thành thật như vậy, nhất định là một người cha từ ái mà không thể có bao nhiêu giúp đỡ đối với tiền đồ của các nữ nhi. Nếu Phùng di nương chỉ có một mình Tiểu Niếp Niếp thì sẽ bằng lòng, nhưng bây giờ bà ấy sinh hai
đứa con trai, nếu muốn bình an qua cả đời, không phân gia cũng không
sao, nếu muốn vinh quang cửa nhà, hiện tại phải dựa vào Quý Quân. Nếu là Hách Đại Hải hoặc là Trương thị nói phân gia, Hà Hoa nhất định giơ hai
tay đồng ý. Nhưng nhà mẹ mình, nghĩ tới lần trở về gần đây, Phùng di
nương dường như thay đổi rất nhiều, ngẫm lại tình trạng mấy người trong
nhà, Hà Hoa nhất thời cũng nói không ra tư vị gì, chỉ đành phải dặn dò
Quý Đồng nhất định phải bảo trọng thân thể thật tốt.
Ngược với
một trận rối ren ở nơi này, Hà Hoa biết được, Thường thị đã từng đi gặp
qua Từ Nhị nãi nãi cùng Từ đại thiếu nãi nãi, chắc hẳn giữa bọn họ đã
nói cái gì đó, nên Từ đại thiếu mới tìm Tiểu Bảo uống rượu.
Vô ý
biết được tin tức này, trong lòng Hà Hoa không khỏi tức giận, Thường thị chỉ bỏ hai trăm lượng bạc ở trong cửa hàng da lông nhân sâm, vậy mà
cũng có ý đi quơ tay múa chân!
Buộc lòng phải chuẩn bị một phần
lễ vật, để Tiểu Bảo lôi kéo Hách Đại Hải mời người Từ gia uống rượu, làm rõ ý về sau chỉ thu tiền lãi, những chuyện khác đều giao cho Từ gia
làm. Từ gia thấy hai phụ tử bọn họ ra mặt, cũng liền nhất tiếu mẫn ân
cừu (một nụ cười xóa tan hiềm khích), vung tay lên, lại phân nửa thành
tiền lãi ra ngoài.Nửa tháng bảy lễ cô hồn, Hách gia cũng đã lo liệu cúng thật to. Thường thị tỉ mỉ dặn dò hai đứa con trai, bảo A Tề dẫn tất cả
đi Từ Đường dập đầu, Cẩu Oa cũng được cho phép đi lạy tổ tông. Triệu thị trong lòng bất bình, nhưng bà ta sanh là nữ nhi, coi như sinh mẫu Cẩu
Oa là một "Kẻ trộm" bị đuổi ra ngoài, hiện nay cũng vẫn bị giam ở trong
căn phòng nhỏ, thân phận của Anh tỷ nhi so ra cũng kém hơn nó.
Một đêm này Hách Đại Hải nghỉ ở trong phòng bà ta, thấy bà ta bày bàn thờ
nhỏ ở trong sân, đốt ba nén nhang thắp đèn cầy, trên người cũng mặc áo
tơ trắng, không khỏi tò mò. Triệu thị liền nức nở nói: "Anh tỷ nhi nháo
muốn đi dập đầu cho tổ tiên, đáng thương cho nó chỉ là một nữ nhi, nếu
là nhi tử, ngay cả thiếp thân phận lại ti tiện, người khác cũng sẽ không coi nó là bảo vật ở trong lòng. Chúng thiếp không vào được Từ Đường,
thiếp lại không đành lòng phụ một mảnh hiếu tâm của nó, nên đành phải
bày bàn thờ ở trong sân, mỗi ngày dâng hương thay nó."
Hách Đại Hải liền nói: "Chung quy cũng là nữ nhi của ta, những năm này cũng không thiếu ăn mặc của nó, nàng sợ cái gì?"
Triệu thị nói: "Thiếp không có thân phận, Anh tỷ nhi từ nhỏ cũng không có
người tốt dạy bảo nó. Năm xưa ở nơi đó của Nhị tẩu nó ngược lại được
nhiều hơn mấy phần chững chạc. Hôm nay Nhị tẩu nó mang thai, thiếp chỉ
muốn, để cho Anh tỷ nhi theo nàng cùng Tiểu Ly tỷ vui đùa một chút,
thuận tiện cũng học phong thái của Nhị tẩu nó nhiều hơn một chút."
Đây chỉ là việc rất nhỏ, Hách Đại Hải liền thuận miệng đáp ứng. Mặc dù
Trương thị cùng Thường thị cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bọn họ
một người chăm sóc tôn tử, một người phải quản gia, Anh tỷ nhi tầm
thường chỉ là cái gánh nặng, nên cũng vui vẻ ném ra ngoài.
Hà Hoa là thật tâm thương tiếc Anh tỷ nhi, vả lại thường ngày nàng cũng rất
nhu thuận, thuận nước đẩy thuyền liền tiếp nhận nàng. Trương thị thấy
nàng thường buồn nôn, liền nói: "Về sau con cũng không cần tới thỉnh an, dưỡng thai cho tốt đi, muốn ăn cái gì phân phó phòng bếp đi làm là
được."
Hà Hoa từ chối một phen, cười nói: "Hiện giờ bà bà cùng
đại tẩu đều bận rộn, con có lòng muốn giúp, bất đắc dĩ tình hình như bây giờ, chỉ sợ càng giúp càng rối. Nếu bà bà thương tình, con cũng nên
thức thời, ít đến làm loạn thêm cho mọi người."
Ỡm ờ đáp ứng,
Thường thị nghĩ đến đãi ngộ trước kia lúc mình mang thai, giận đến
nghiến răng, nhưng mà trên mặt vẫn phải tươi cười quan tâm Hà Hoa.
Trương thị lại nói: "Từ xưa đến nay gia hòa vạn sự hưng, trục lý các ngươi ở
chung hòa thuận ta cũng an tâm. Nếu không sau trăm tuổi náo thành bộ
dạng Tam thúc công kia, liệt tổ liệt tông Hách gia cũng sẽ không bỏ qua
cho các ngươi."
Đồng dạng là dạy bảo, nhưng Trương thị cùng Quý Đồng hoàn toàn trái ngược nhau, trong lòng Hà Hoa thất vọng vô cùng.
Thường thị từ từ tiếp quản sự vụ lớn nhỏ trong nhà, bởi vì Trương thị luôn là
người tiết kiệm, nàng ta liền phân phó phòng bếp mỗi ngày đúng giờ định
lượng bố trí thức ăn cho nhị phòng bên này. Hà Hoa có lúc không có khẩu
vị, một hồi cho dọn thức ăn xuống một hồi lại muốn ăn, phòng bếp đều từ
chối làm, có một lần thậm chí lấy thức ăn lúc trước nàng ăn còn dư lại
qua loa hâm lại rồi đưa tới đây.
Tiểu Thư tức giận vỗ bàn nói:
"Khinh người quá đáng! Tiểu thư, chúng ta nên làm giống như lúc ở Sơn
Đông đi ạ, tự mình mở phòng bếp nhỏ thôi."
Hà Hoa lắc đầu: "Công
bà ở trên cao, trong viện của chúng ta làm trái quy củ, nhẹ một chút là
vô lễ, nặng một chút chính là đại nghịch bất đạo. Dịch ca nhi, Lễ ca nhi thường ngày hơn phân nửa muốn ăn không ngừng, trừ bữa ăn chính, mỗi
ngày buổi sáng, buổi chiều cùng buổi tối, ngươi đi xem thử, phòng bếp
chuẩn bị cho bọn nó cái gì, ngươi cứ bưng thứ đó đến đây cho ta."
Tiểu Bàn nói: "Nhưng thứ bọn Dịch ca nhi thích ăn, chưa chắc tiểu thư thích á?"
Suy cho cùng Tiểu Thư nhiều năm từng trải, rất nhanh nghĩ thông suốt, đổi
giận thành vui, nghiêm trang dạy dỗ: "Đại nãi nãi tiết kiệm cũng sẽ
không tiết kiệm thái thái cùng Dịch ca nhi, Lễ ca nhi. Dù sao là đồ tốt, tiểu thư không thích cũng phải ăn bồi bổ thân thể. Nếu không ăn được,
còn có Tiểu Ly Tỷ cùng Anh tỷ nhi mà."
Quả nhiên về sau Tiểu Thư
liền dán mắt vào phòng bếp, thậm chí bởi vì Hà Hoa cũng thích trẻ con,
nàng liền thay đổi biện pháp làm cho ba huynh đệ Dịch ca nhi đến trong
viện của Hà Hoa chơi, một hồi nói thạch anh vịt quay ăn ngon, một hồi
nói thịt kho tàu chân giò ăn ngon, qua một hồi lại nói canh cẩu kỷ đẹp
mắt lại mát...... Nghe được tâm tình Hà Hoa thoải mái, Anh tỷ nhi cũng
ăn sạch trơn, ngay cả Tiểu Bảo cũng ăn chảy mỡ đầy miệng.
Một bên là Nhị thẩm vẻ mặt ôn hòa, nha hoàn tỷ tỷ thật xinh đẹp, muội muội khả
ái chơi thật vui, một bên là nãi nãi mặt mũi nhăn nheo, bà vú một bó
tuổi lớn dong dài, cả ngày mấy đứa Dịch ca nhi đều tâm tâm niệm niệm
muốn đến viện của Hà Hoa chơi.
Thường thị biết Hà Hoa giở trò
quỷ, lại không thể trách nàng "Giành con trai của nàng ta", chỉ oán hận
ngay trước mặt Hà Hoa dạy dỗ nhi tử nói: "Nhị thẩm ngươi đang dưỡng
thai, các ngươi tới nơi này thêm loạn cái gì? Còn muội muội Tiểu Ly của
các ngươi nữa, các ngươi từng đứa tay to chân dài, chỉ biết chọc cho
nàng khóc, về sau không cho phép đến đây nữa!"
Lễ ca nhi còn
không hiểu chuyện, thấy mẫu thân nổi giận, miệng bẹp khóc, Dịch ca nhi
còn nhỏ nhưng lém lĩnh, nghĩ thầm, mẫu thân thường vừa khóc vừa gào, còn mắng ta, chỉ có Nhị thẩm từ trước đến nay đều cười với ta, rất tốt với
ta, tại sao ta không thể tìm đến thẩm ấy chơi? Người không cho phép ta
tới, ta sẽ đi lén!
Về sau quả nhiên Dịch ca nhi dẫn theo hai tiểu đệ đệ lợi dụng có cơ hội liền chạy tới trong viện của Hà Hoa. Hà Hoa
vốn vô ý lấy trẻ con làm vũ khí sử dụng, mỗi lần Dịch ca nhi tới chơi
một hồi, nàng sẽ cho đưa về bên kia của Trương thị, Dịch ca nhi liền níu lấy nàng để cho nàng dẫn mình đi, sau đó thì không cho nàng rời đi.
Chọc cho Trương thị cười trêu nói: "Quả nhiên lúc còn bé con giống như
hầu tử, cho nên Dịch ca nhi thích thân cận con hơn."
Dịch ca nhi cũng chậc chậc nói tiếp: "Nhị thẩm đối với con tốt nhất, còn tốt hơn nương nữa!"
Hà Hoa bất đắc dĩ nói: "Nương con dạy bảo con là vì muốn tốt cho con, nếu
tẩu ấy cái gì cũng chìu theo con, sẽ cưng chiều con thành hư. Dịch ca
nhi, cõi đời này muốn nói ai đối với con tốt nhất, nhất định chính là
nương của con. Về sau không cho nói lời như vậy nữa, chọc giận nương con đau lòng."
Dịch ca nhi uất ức nói: "...... Nhưng là, nương đánh con, bà còn nói Nhị thẩm không phải người tốt......"
Trương thị đột nhiên biến sắc, cả giận nói: "Nói bậy! Con ngoại trừ chổ này
của ta, liền chạy đến trong viện của Nhị thẩm con, nương con lấy đâu ra
thời gian giáo huấn con?"
Hà Hoa thở dài một tiếng, kéo Dịch ca
nhi đang nước mắt ròng ròng vào lòng, nói: "Đứa ngốc, nương con nói
chính là Trương Nhị thẩm giữ cửa lười biếng, không phải người tốt. Bà
bà, đại tẩu gần đây quản gia, còn có người làm không phục đợi làm khó
khắp nơi, còn cần bà bà nói thêm trợ giúp một chút."
Trương thị
trầm mặt gật đầu. Buổi tối hôm đó, Thường thị tự mình đưa tới một chén
canh, thân thiết hỏi thăm Hà Hoa cùng Tiểu Ly tỷ, liên tục khen ngợi
cái “ Bụng nhọn” còn nhìn chưa rõ của Hà Hoa, bắt đầu từ ngày hôm sau,
không chỉ có Hà Hoa muốn ăn cái gì thì phòng bếp làm cái đó, thậm chí
còn có người đặc biệt tới đây hỏi han ân cần, chủ động đề xuất ra các
loại thức ăn điều dưỡng.
Ngày nhàn nhã trôi qua, rất nhanh đến
sinh thần của Tiểu Ly tỷ, bởi vì tắm ba ngày, trăm ngày của nàng đều
trôi qua ở Sơn Đông, rất quạnh quẽ, nên Tiểu Bảo có ý tổ chức lớn một
chút. Hà Hoa biết tâm ý của hắn, nhưng chuyện này cũng không tiện đi làm phiền Thường thị, nàng nâng bụng to, lại không thích xã giao, bèn nói
với Tiểu Bảo không cần làm lớn.
Tiểu Bảo nói: "Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, có thể nào không tổ chức náo nhiệt một chút?" Kiên
quyết làm tiệc rượu lớn, Hà Hoa không thể lay chuyển được hắn, chỉ đành
phải thôi.
Tôn nhi đồng lứa ở nhà Hách Đại Hải, cộng thêm Tiểu Ly tỷ có bốn người, lại chỉ có Dịch ca nhi là ở Quý gia thôn mở tiệc đầy
năm. Vì vậy, lần đầy năm của Tiểu Ly tỷ này, không ngờ người ở Quý gia
thôn tới thật nhiều. Ngoài Quý gia thôn ra, bởi vì A Tề bị cách chức về
nhà, ít đi rất nhiều người nịnh bợ, chỉ có vài bằng hữu cùng bạn làm ăn
với Tiểu Bảo đến.
Nhà Lưu Thành tặng một phần đại lễ, bởi vì hiện tại hắn cũng coi như thủ hạ đắc lực bên cạnh Tri Huyện đại nhân, dẫn
đến người mẫu thân quả phụ của hắn cũng rất có thể diện, nương tử hắn -
Vương thị cũng đã tới. Mọi người đều biết phụ thân của Vương thị làm
chưởng quỷ cho Hà Hoa, cũng có chút chế giễu.
Trong lòng Hà Hoa
áy náy, thay nàng giải vây, qua một ngày lại mang theo quà tặng đi gặp
Vương thị, cười nói: "Người khác xem thường người buôn bán, nhưng một
nhà chúng ta luôn kính trọng những thương hộ coi trọng chữ tín, có lương tâm. Vương Chưởng Quỹ vất vả nhiều năm một mực giúp đỡ cho nhà chúng
ta, ở trong lòng chúng ta đều tôn ông ấy làm thầy. Những thứ khích bác
ly gián kia nói nhảm xin ngươi không cần để ở trong lòng."
Vương
thị lạnh nhạt nói: "Phu quân nhà ta cũng chẳng qua là một bạch đinh, nhờ Tri huyện lão gia để mắt mới ở huyện nha xin một miếng cơm ăn, người
khác gọi hắn là đại nhân cũng chẳng qua nhìn mặt mũi của Tri huyện lão
gia. Nhà chúng ta như vậy, có thể làm chưởng quỹ cho nhà Nhị nãi nãi nhà là phúc khí, làm sao người ta lại nói có trở ngại thân phận? Đừng nói
phụ thân ta, chính là phu quân ta, cũng hận không thể được vào cửa nhà
Nhị nãi nãi."
Hà Hoa nhớ Vương thị không phải người chanh chua
như vậy, cũng đã nghe nói nàng cùng Lưu Thành phu thê hòa thuận, Lưu quả phụ cùng với nàng chung đụng cũng rất tốt, nghe nàng nói như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết đáp lời như thế nào.
Vương thị
cười lạnh một tiếng đến phòng trong xách ra một cái túi, ném tới trước
mặt Hà Hoa nói: "Ta không có phúc phận, cũng không thông minh lanh lợi,
đảm đương không nổi Nhị nãi nãi đưa đại lễ, kính xin Nhị nãi nãi lấy lại đi!"
Trong bụng Hà Hoa không hiểu, mở túi ra nhìn vào, nghiễm
nhiên một cái áo khác nữ da chồn thượng hạng, đang muốn nói chuyện, phía trước liền truyền đến giọng nói của Thành Tử, Vương thị đứng lên nói:
"Nhị nãi nãi là người cao quý, thấy nam khách e rằng sẽ tổn hại thanh
danh. Nhà ta tiểu môn tiểu hộ cũng không thể cung cấp nơi riêng cho nữ
quyến nghỉ ngơi, nhà tôi đã về, kính xin Nhị nãi nãi đi bên này."
Vừa nói, vừa đẩy Hà Hoa đi cửa sau.
Tiểu Thư rất tức giận, nói: "Ngươi đây là ý gì? Tiểu thư ta có ý tốt tới cửa, ngươi đãi khách như vậy sao?"
Tai nghe Lưu Thành ở bên ngoài hỏi có khách nào tới, sắc mặt Vương thị càng khó coi, ném áo khoác ở bên ngoài lạch cạch một tiếng đóng cửa lại.
"Thật là quá đáng!" Tiểu Thư tiến lên đá cửa, bên cạnh vừa lúc có người đi qua, Hà Hoa không khỏi âm thầm kêu khổ.