Vượng Tài thẩm mở miệng, liền kể hết chuyện trong nhà người khác thật
sinh động qua một lần nữa, một chữ cũng không đề cập tới vấn đề người ta nói Phùng thị như thế nào mà Hà Hoa hỏi lúc trước. Hà Hoa biết ý định
của nàng, cũng không làm khó nàng, dù sao ý định ban đầu của nàng cũng
chỉ là muốn nghe ngóng chuyện nhà Đại Hải thúc mà thôi. Về phần người ta nói Phùng di nương và Triệu thị kia như thế nào, chỉ cần nàng muốn,
nàng cũng có thể sắp đặt ra vô số tiết mục cẩu huyết, cũng không cần
thiết đi tìm hiểu những lời ong tiếng ve đó.
Đã hỏi qua Tiểu Thư, biết buổi chiều Phùng di nương không có việc gì, Hà Hoa liền nảy ra ý dẫn nàng đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Mấy ngày nay Phùng di nương đi nhà Tộc trưởng Quý gia, những hộ thường ngày cùng Quý Đồng lui tới tương đối mật thiết một hồi, sau đó thì có tin
đồn truyền tới, vốn nàng không muốn đi, nhưng nghe Hà Hoa nói chỉ là đến sau núi, nơi đó có bóng cây còn có dòng suối nhỏ, sẽ không nóng cũng
không có nhiều người, liền đồng ý.
Hai người dẫn theo nha hoàn
của mình chậm rãi đi về phía sau núi, Phùng di nương chưa từng lên núi,
Hà Hoa liền nói với nàng chuyện trước kia mình và Quý Quân ở sau núi bắt thỏ hoang, cùng các tức phụ thẩm tử đi hái nấm, đào măng mùa xuân, vào
trong suối bắt cá, Phùng di nương nghe xong ngạc nhiên tấm tắc, mấy nha
hoàn cũng che miệng cười.
“Thường ngày thấy tiểu thư rất an
tĩnh, ngay cả cửa chính cũng không ra, không ngờ cũng giống như em làm
những chuyện này.” Tiểu Thư tính tình hoạt bát, không nhịn được liền nói ra ngoài. Dẫn tới Tiểu Thúy bên cạnh Phùng di nương cũng cười hì hì
nói: “Nếu không hôm nay chúng ta vào trong khe suối bắt chút cá, sau đó
tiểu thư dạy cho chúng em nướng ăn?”
Phùng di nương cười nói:
“Ngươi bắt cá cũng chỉ nghĩ làm sao mà ăn, tiểu thư bắt chút cá là có
thể nuôi được một ao, sau đó đổi thành bạc, ngươi có thể so với nàng
sao? Tiểu thư chính là tiểu thư khuê các, sao giống với các ngươi chỉ
biết ăn?”
Tiểu Thúy và Tiểu Thư co rụt cổ lại, le lưỡi không nói nữa.
Hà Hoa thầm nghĩ, ta mà là tiểu thư khuê các cái gì trước kia còn đánh
nhau với người ta nữa cơ đấy. Nhớ tới trước kia cùng Xưng Đà thiết kế
Thành Tử, làm cho Thành Tử từ đó về sau nhìn thấy nàng là phải đi vòng,
khóe miệng không khỏi cong lên. Thấy Tiểu Thúy Tiểu Thư có chút gò bó,
liền cười nói: “Di nương, trước kia con chính là một dã nha đầu, ăn mặc
đẹp như thế nào cũng không che giấu được, cũng không dám gánh mấy chữ
tiểu thư khuê các này. Nghe Tiểu Thúy nói như thế, con cũng có chút
thèm, tối về sẽ sai trù tử nướng cho mấy con cá.”
Tiểu Thúy biết mình tránh được một kiếp, lấy khăn ra cho Phùng di nương lau mồ hôi,
chỉ vào bóng cây phía trước nịnh nọt nói: “Tiểu thư, di nãi nãi, chúng
ta đến bên kia nghỉ một lát đi.”
Phùng di nương nhìn Hà Hoa, Hà
Hoa biết nàng bó chân từ nhỏ, không thể thoáng một cái đi xa được, gật
đầu nói: “Di nương, con cũng mệt, nghỉ một lát thôi.”
Tiểu Oản
đã chạy lại đó trước, trải một tấm vải lên trên mặt đất, còn thu dọn mấy cục đá nhỏ và nhánh cây gãy xung quanh một phen, sau đó lại lấy nước,
hai chùm nho cùng một chút điểm tâm trong giỏ xách mang bên mình ra.
Tiểu Thúy kinh ngạc nói: “Tiểu Oản tại sao ngươi lại giống như làm xiếc quá vậy?”
Tiểu Oản cũng không quay đầu lại: “Tiểu thư nói muốn ra ngoài dạo, bảo ta
chuẩn bị một ít thức ăn, ta liền tùy tiện mang theo một chút.”
“Vẫn là tiểu thư ngươi nghĩ chu đáo.” Phùng di nương thở dài nói: “Ta nhìn
thấy hồ nước và dâu tằm sau hậu viện ở nhà cũ, lần đầu tiên mới biết thì ra cá và trứng tằm còn có thể nuôi như vậy, làm khó con còn nhỏ tuổi
lại biết nhiều như vậy.”
Hà Hoa ngồi dưới đất, cảm thụ từng trận gió núi mát mẻ, ngắt một quả nho bỏ vào miệng, cảm thán nói: “Di nương, trước kia chúng con lên núi, đều ngồi thẳng xuống đất. Ca ca và A Tề. . . . . . Những hài tử trong thôn khác còn leo lên cây lấy tổ chim. Khi
đó, trong nhà chẳng có cái gì cả, một mình cha lo trong lại lo bên
ngoài, rất vất vả. Hoàn hảo bây giờ có di nương ở đây, biết lạnh biết
nóng chăm sóc cha, cha xem ra cũng trẻ được vài tuổi.”
Phùng di nương đỏ mặt, giả vờ cả giận nói: “Con, nha đầu này . . . . . .”
Khi mở miệng ra lại không biết nói cái gì, đành phải xấu hổ trừng mắt nhìn nàng, cầm một chút điểm tâm lên ăn.
Hà Hoa thấy nàng không tiếp tục nghĩ tới lời đồn đãi, ngôn hành cử chỉ
cũng không câu nệ giống như ngày thường nữa, cùng mình cũng thân cận tùy ý hơn mấy phần, cười cười, không nói gì, an tĩnh hưởng thụ thanh nhàn
tự tại khó có được.
Đáng tiếc, phần thanh tịnh này lại không thể yên ổn hưởng thụ được bao lâu, chỉ chốc lát sau, Hà Hoa liền nghe được
một vài tiếng bước chân đang đến gần, sau đó là giọng nói có chút quen
quen: “Tiểu Bảo đệ đây là tranh cãi cái gì?”
“Ca, chuyện ngày hôm nay ca cũng thấy đấy, nương không sai, là lỗi của cha, tại sao ta không thể nói chứ?”
“Tào khang chi thê bất khả hạ đường (*), lúc trước cha cũng chỉ là tức giận, nói hồ đồ mà thôi, thật sự sẽ không đối xử với nương như thế. Chuyện
này, nương vốn là làm không ổn cho lắm! Nam tử hán đại trượng phu, tam
thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nếu nương đã . . . . . Đón nàng trở
về, cũng không nên. . . . . .”
(*) Tào khang chi thê bất khả hạ đường: khi mình giàu sang thì không thể bỏ được người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình.
“Ca! Ca cũng biết tào khang chi thê, đó là mẫu thân của chúng ta, ca không
phải không biết trong lòng người có bao nhiêu khổ sở? Làm sao ca có thể
nói tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường? Hiện tại mới có một người,
đã thành ra như vậy rồi. Nếu như có ba bốn người lại nháo lên, trong nhà này còn thành ra cái dạng gì nữa?”
“Tiểu Bảo, đó là chuyện của
cha nương và. . . . . bọn họ, chúng ta không nên xen vào. Nếu đệ cảm
thấy phiền lòng, ở chỗ này đi dạo. Qua mấy ngày nữa, hay là đi ra ngoài
chạy thuyền đi.”
Thì ra là Tiểu Bảo và A Tề, hình như các nàng
nghe được chuyện không nên nghe, vẻ mặt của mấy nha hoàn tràn đầy hứng
thú, Phùng di nương cũng có chút do dự nhìn Hà Hoa. Hà Hoa cười khổ, đều đã nghe được hết rồi, bây giờ đi ra ngoài, hai huynh đệ bọn họ nhất
định sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng nếu tiếp tục ngốc ở trong này, đã
không được cho phép mà còn nghe được chuyện ghê gớm hơn càng khổ, mà còn có khả năng bị bọn họ bắt ngay tại trận nữa.
Đang phân vân, lại nghe Tiểu Bảo nói: “Ta không đi! Cha nương như vậy, ta làm sao có thể
vì để mình tỉnh tâm liền bỏ mặc được chứ?”
A Tề than một tiếng,
nói: “Tiểu Bảo, đệ vẫn còn không hiểu, hậu viện là chuyện của nữ nhân. . . . . . Ca ca đi xem sách, đệ ở đây yên tĩnh, cẩn thận suy nghĩ thật kỹ đi.”
Tiếng bước chân nhỏ vụn dần dần đi xa, Tiểu Bảo cúi đầu
lẩm bẩm: “Ta làm sao không hiểu? Nữ nhân ở hậu viện còn không phải là do nam nhân trêu chọc trở về à? Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, tâm ngay thẳng rồi sau đó tu thân, tu thân rồi sau đó tề gia, chỉ lo mình
phong lưu khoái hoạt mà ghét bỏ nghèo khó, không để ý tình nghĩa phu
thê, làm sao có thể gọi là nam tử hán đại trượng phu được?”
Thật lâu sau đó liền không có tiếng gì nữa.
Trong lòng Hà Hoa thở dài một cái, rón rén thu dọn vỏ nho và điểm tâm rơi
vảy, nháy mắt với Phùng di nương, lớn tiếng nói: “Di nương, trước kia
con đã chạy khắp núi này đó, bây giờ mới dời đến trong huyện có mấy
tháng thôi, liền đi không nổi rồi. Hay là nghỉ một lát nha.”
Phùng di nương hiểu ý, nhẹ nhàng cười nói: “Ta cũng đi không nổi nữa rồi, vừa lúc nơi này bóng cây, ở đây nghỉ ngơi một chút. Tiểu Thúy, thu dọn một
chút.”
“A. . . . . . Hả? Di nãi nãi?” Tiểu Thúy ngơ ngác nhìn
hai người bọn họ, Hà Hoa và Phùng di nương đã sớm đứng lên, làm bộ như
mới vừa đi tới đây, còn nhẹ nhàng vung khăn tay, khóe mắt đã thấy Tiểu
Bảo từ sau một lùm cây đi ra ngoài.
Tiểu Thư nhận ra Tiểu Bảo,
còn biết có bà mối giúp Tiểu Bảo làm mối cho Hà Hoa, vào lúc này thấy
Tiểu Bảo, liền nháy mắt ra hiệu. Vốn Hà Hoa có chút xấu hổ, nhìn qua
thấy Phùng di nương cũng có chút hứng thú với bộ dạng của Tiểu Bảo, cộng thêm Tiểu Bảo có chút ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong lòng càng tăng
thêm mấy phần không được tự nhiên, nhéo Tiểu Thư một cái, khẽ quay đầu
nói: “Di nương, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”
Muốn đi trở về tất nhiên phải đi qua bên cạnh Tiểu Bảo, Hà Hoa để cho Tiểu
Thư và Tiểu Oản đi trước, mình thì chen vào giữa các nàng, khi đến trước mặt Tiểu Bảo thì khẽ dừng một chút, vẫn gọi một tiếng Tiểu Bảo ca như
trước kia, nhưng mắt lại không nhìn hắn, sau đó đi thẳng về phía trước.
Tiểu Bảo lùi sang bên cạnh, ấp úng kêu một tiếng: “Hà Hoa. . . . . . Tiểu thẩm, các ngươi. . . . . .”
Phùng di nương thấy Hà Hoa đi rất nhanh, cũng vội vàng phúc phúc thân, chạy chậm đuổi theo.
“Xì!” Có người bật cười, Hà Hoa hung hăng trừng qua, Tiểu Thư và Tiểu Thúy lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Tiểu Bảo sững sốt, nhìn bóng lưng của các nàng, bỗng nhiên cảm thấy thoải
mái hẳn ra, sải mấy bước chạy đến trước mặt bọn họ, có chút thở hổn hển
hì hà hì hục nói: “Tiểu thẩm, Hà Hoa. . . . . . Đường núi gập ghềnh, hai người phải cẩn thận!”
Nhìn qua thấy gương mặt sung huyết đỏ
bừng của Tiểu Bảo, lần này ngay cả Hà Hoa cũng không nhịn được nở nụ
cười. Nhưng nghĩ tới bà mối Mã và bức tranh chữ mà Tiểu Bảo đã đưa trước kia, vội nâng tay áo lên che mặt, giả vờ thẹn thùng, nhưng bả vai lại
run run không che giấu được.
Hết cách rồi, lại không nói đường
núi hoàn toàn không gập ghềnh, khi còn bé bọn họ còn tung tăng chạy nhảy khắp nơi trên núi, cần dùng đến hai chữ cẩn thận này sao? Thật là làm
khó Tiểu Bảo rồi, lại có thể phọt ra một câu như vậy.
Hì hì, dừng lại! Dừng lại!
Người ta vẫn còn là tiểu thanh niên mới mười lăm tuổi, không giống như ngươi
một bà cô già khoác vỏ ngoài thiếu nữ ngây thơ, phải kính già yêu trẻ,
kính già yêu trẻ!
Hà Hoa thuận khí, ngưng cười, mặt đoan trang,
nghiêm túc nói với Tiểu Bảo: “Đa tạ Tiểu Bảo ca nhắc nhở, ta và di nương sẽ cẩn thận.” Sau đó đỡ Phùng di nương chậm rãi đi về.
Tiểu Bảo biết mình ở trước mặt Hà Hoa nháo ra chuyện cười, ảo não sờ đầu một
cái, lại nghĩ tới cha nương mình, cũng không đoái hoài tới Phong Hoa
Tuyết Nguyệt nữa, đầu cúi gằm xuống buồn bực không lên tiếng bước đi
thong thả đến chỗ đất trống khi còn bé thường chơi đùa, ngửa mặt nằm
trên mặt đất, lặng người ngẩn ra thoáng cái đã trôi qua một buổi chiều.
Nhóm của Hà Hoa đi về tới thôn, mới biết nữ nhi của Triệu thị nhà Hách Đại
Hải không cẩn thận bị té xuống đất, trên gáy u lên một cục lớn. Tiểu oa
nhi khóc cả ngày, Triệu thị cũng đi theo thút thít không ngừng, Đại Hải
thúc từ bên ngoài trở về biết chuyện này, liền trách Đại Hải thẩm làm
chủ mẫu không quản gia tốt, Đại Hải thẩm không phục, nói người bên cạnh
Triệu thị đều an phận, nhũ mẫu và nha hoàn chăm sóc tiểu oa nhi chính là người của Triệu thị từ trong huyện mang về, sao xảy ra chuyện liền đỗ
lên trên đầu người khác?
Sau đó lại bới móc sang chuyện tìm Lang trung có tốt hay không, sắc thuốc có kịp thời hay không, có tìm ra
nguyên nhân tiểu oa nhi ngã xuống hay không, có phải có người ở sau lưng giở trò hay không, Đại Hải thẩm chỉ tay lên trời thề, đánh hèo nha hoàn bên cạnh mình, cũng đánh nha hoàn nhũ mẫu bên cạnh Triệu thị, còn gọi
mẹ mìn tới kéo hai người đi ra ngoài.
Trong đó có một bà tử bị
đánh còn bị trừ tiền lương, trong lòng không thoải mái, liền thao thao
bất tuyệt nói với Vượng Tài thẩm, hâm mộ nàng và Vượng Tài thúc trông
coi nhà cũ của Quý Đồng, giống như là nửa chủ nhân rồi.
Có lẽ
Vượng Tài thẩm nghe được bốn chữ “Nửa chủ nhân” trong miệng người khác,
nên vội vàng tới đây thể hiện lòng trung thành thuận tiện kể lại những
chuyện đã xảy ra.
Hà Hoa nhớ đến lời Tiểu Bảo nói: “Hiện tại mới có một người, đã thành ra như vậy rồi. Nếu như có ba bốn người lại nháo lên, trong nhà này còn thành ra cái dạng gì nữa?”, ngẫm lại thường ngày cá tính Đại Hải thẩm hùng hùng hổ hổ không chịu thua, trong lòng cũng
có chút chua xót.