Ngự Yêu
Editor: Chi Anh
"Sức mạnh của ta có thể cho ngươi mượn." Âm thanh của Tuyền bất đắc dĩ vang
lên. Cung Minh Giác xin lỗi gãi gãi đầu, lè lưỡi nói: "Ta quên mất." Chủ nhân có khả năng sử dụng sức mạnh của yêu quái khế ước. Thò tay, bới
đống nham thạch, không tốn một chút sức lực nào. Lên tới đỉnh núi, Cung
Minh Giác bất khả tư nghị quay đầu lại nhìn vách núi: "Cứ dễ dàng như
vậy mà leo lên? Không hề dùng một chút khí lực gì hết nha."
" Tuyền, ngươi rốt cuộc là cái gì mà lại lợi hại như vậy?"
" Yêu." Tuyền đơn giản trả lời một chữ, hiển nhiên là hắn không muốn nói
nhiều. Cung Minh Giác nhún nhún vai không thèm để ý, mở rộng bước chân
bước đi.
Trước viện môn canh giữ của Cung Minh Giác là từng trận
âm thanh huyên náo làm Cung Phấn bừng tỉnh, dụi dụi con mắt như từ trong cơn mơ ngủ từ từ tỉnh lại, đột nhiên cổ lại người nắm thật chặt: "Cung
Phấn, Cung Minh Giác đâu rồi?"
"Cung Minh Giác, nàng ta...."
Trong lòng Cung Phấn cả kinh, tất cả vỡ biên kịch chạy trốn kia đã không còn một mảnh: "Nhị thúc, sao mới sớm như vậy?"
"Sớm cái gì mà
sớm? Sứ giả vừa tới đây, mau dẫn Cung Minh Giác đến phòng đi." Cung Tín
lớn tiếng nói chuyện, cố gắng áp chế sự sợ hãi. Lúc tế tự gặp chuyện
không may, sai lầm lớn như vậy không biết thần sẽ trừng phạt bọn hắn như thế nào. Hôm nay dẫn theo Cung Minh Giác là để bồi tội.
"Được... Ta lập tức đi gọi Cung Minh Giác." Cung Phấn nhanh chóng trả lời, làm
bộ làm tịch đi vào căn phòng vôn không có người. Cung Minh Giác chạy
trốn, hắn phải chịu trách nhiệm, nhưng trước sự giận dữ của thần, trách
nhiệm của hắn lại càng thêm ít.
Trở lại, tay còn chưa kịp chạm vào cửa phòng, từ bên trong tới một giọng nói: "Tìm ta à?"
"Ngươi!" Cung Phấn như nhìn thấy quỹ trừng mắt nhìn Cung Minh Giác, sao có thể
như thế được, không phải tối qua nàng đã ngã chết rồi đó sao?
"Đi vào trong với ta trước!" Cung Tín một bên lo lắng cũng không chú ý đến
bầu không khí không tầm thường giữa hai người, thò tay kéo một phát, dẫn Cung Minh Giác đi.
Trên mặt Cung Phấn âm tình bất định, trong
lòng âm thầm tính toán, Cung Minh Giác không chết, xem ra phải tìm cơ
hội giết nàng, nếu chuyện hắn bại lộ, sẽ không còn ngày nổi danh.
Tiến vào phòng, Cung Minh Giác lập tức cảm giác được nàng trong Cung gia có
bao nhiêu "Gây chú ý ánh mắt của người ngoài", từng người trợn trắng
nhìn nàng, nếu ánh mắt có thể giết người, xem chừng hắn đã bị bằm thành
thịt bằm mất rồi. Đáy lòng nghiền ngẫm suy nghĩ, thân là nữ tử lại bị
người ta thù hận như thế sao? Chẳng lẽ bọn hắn không có nữ nhân sao?
"Nhị thúc, sứ giả đến." Một đệ tử Cung gia vội vàng chạy vào, thở hồng hộc sắc mặt có chút tái nhợt.
"Nhanh nghênh đón, là vị sứ giả nào thế?" Cung Tín thuận miệng hỏi.
"An Thanh Lâm."
"A?" Cung Tín đột nhiên ngây dại, sau nửa ngày mới thống khổ nở nụ cười: "Là sứ giả tôn quý nhất, xem ra Cung gia xong đời rồi."
"Nhị thúc, người mau lập tức tới ngay, ngài..." Trong lòng cũng đệ tử Cung
gia cũng kinh hãi, chỉ là, vẫn như trước hết sức nhắc nhở Cung Tín,
không thể đùa giỡn đắc tội đến sứ giả được.
" Được, mau mau ra
nghênh đón." Cung Tín còn chưa kịp đi ra ngoài, đột nhiên thân thể dừng
lại, cuống quít quỳ xuống: "Cung Tín bái kiến sứ giả." Trong tiền thính
mọi người còn chưa kịp nhìn tình huống đã vội vàng quỳ xuống, nhưng
trong lòng tuyệt đối rung động, bởi vì họ có thể cảm nhận được khí thể
của một cường giả, không tự chủ mà tự động quỳ rạp xuống.
Cung
Minh Giác nhìn về phía mọi người, một nam tử nho nhã với y phục màu
trắng không nhiễm một hạt bụi đang tiến đến, bước chân không nhanh không chậm, đối với những người đang quỳ rạp xuống dưới cũng không có một
chút biểu cảm như cảnh tượng này thường xuyên nhìn thấy. Một cường giả
cao cao tại thượng như được bầu trời sinh ra, giống như Thần Tử mang
dung mạo phi phàm tuấn mỹ, cao quý mà trang nhã, tinh xảo nhưng không
mất khí khái hào hùng.
Trên mặt rõ ràng là mang theo nụ cười ôn
hòa lại làm cho hắn như có chút xa cách, bất hòa, hắn cao quý không cho
phép bất luận kẻ nào tiêu nhiễm.
Một đôi mắt đen bóng nhìn về
hướng nàng, trong ánh mắt ôn hòa mang theo kinh ngạc. Cung Minh Giác
không sợ ánh mắt nam tử, bên môi quyến rũ ra một nụ cười đầy lưu manh,
hắn là sứ giả của thần thì như thế nào? Để nàng quỳ xuống, trừ cha mẹ
ruột của nàng ra, những người khác đều đứng sang bên cạnh!
"Ngươi không sợ dưới sự giận dữ của hắn sẽ giết chết ngươi sao?" Âm thanh hài hước của Tuyền từ trong đầu nàng vang lên.
"Vậy thử xem, đừng quên, chúng ta còn có Thiên Tru Thảo. Cùng lắm thì cá
chết lưới rách thôi!" Cung Minh Giác không tiếng động ném cho Tuyền một
đáp án, ai sợ ai? Cho dù chết nàng cũng phải kéo theo mấy người chịu tội thay kia nữa.
"Ta phát hiện ngươi cũng có chỗ đáng khen đó." Tâm tình Tuyền khá tốt nên cười thật to.
"Tư chất của ngươi thật ngu dốt, chờ ta thoát thai hoán cốt người sẽ phát
hiện ra trên bầu trời dưới mặt đất này cùng tìm không ra một thiên tài
như ta đâu." Cung Minh Giác không đỏ mặt chút nào khoe khoang.
"Cực phẩm vô lại." Tuyền ném cho nàng một câu, nữ nhân này đúng là cái gì
cũng có thể khoa trương: "Cẩn thận một chút, hắn có thể đã là ngũ tinh
quân tôn sĩ."
"Hắn khoảng chừng hai mươi thôi? Sao cấp bậc lại
cao như vậy?" Cung Minh Giác nhíu mày, tuy quân tôn sĩ rất nhiều người
nhưng muốn tu luyện đến cảnh giới này thì đại đa số đều khoảng tù ba bốn mươi tuổi hết rồi?
"Thiên tài." Tuyền nói một câu liền không mở
miệng nữa, bởi vì An Thanh Lâm nói chuyện, hơn nữa là nhìn vào Cung Minh Giác: "Ngươi chính là con nối dõi của Cung gia, người phá hư thần cúng
tế?"
Cung Tín nghe An Thanh Lâm nói xong, vội vàng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Cung Minh Giác không có quỳ xuống, tức giận gào to: "Cung Minh Giác, ngươi không muốn sống nữa hả?"
"Sứ giả của thần đến
thẩm phán, thì vốn ta cũng chẳng còn đường sống. Một tội cũng chết hai
tội cũng chết, có khác chỗ nào đâu." Cung Minh Giác nhún vai trả lời.
"Các ngươi, trước mặt thần chúng sinh đều ngang hàng, không phân biệt giàu
nghèo, không cần như thế." Giọng ôn hòa như bầu trời, làm người ta có
chút vui vẻ thoải mái như gió xuân ấm áp.
"Sứ giả đại nhân, Cung
gia không phát hiện được ra nữ tử Cung gia là thất trách, nữ tử này là
Cung Minh Giác do mẫu thân nàng âm thầm che giấu. Sứ giả đại nhân toàn
quyền xử lý." Cung Tín đẩy Cung Minh Giác đến trước mặt An Thanh Lâm,
thành công đẩy toàn bộ trách nhiệm lên hai mẹ con nàng.
"Cung
Minh Giác, ngươi cũng đã biết Thánh hỏa của Thần trọn đời không được dập tắt, vậy mà trong lần cúng tế Cung gia khiến cho Thánh Hỏa dập tắt, là
bị tội gì?" Ánh mắt An Thanh Lâm chuyển hướng nhìn Cung Minh Giác, nhìn
chằm chằm lên nàng, không giận mà uy.
"Thần, chính là Tôn Giả chí cao vô thượng của Nhật Huy Đại Lục. Thần dạy bảo mang cho chúng ta trí
tuệ, Thần ân trạch giúp chúng ta giàu có, trong chúng ta Thần tồn tại có ý nghĩa như vậy, Thánh hỏa là dấu vết của Thần trên thế gian, chỉ dẫn
chúng ta thoát khỏi mê mang." Vẻ mặt Cung Minh Giác rất là thành kính.
"Thánh Hỏa là do Cung gia chưởng quản trong lúc cúng tế bị dập tắt, thần tích
trở thành đen tối, đại sự nên phải làm như thế nào đây?" An Thanh Lâm
chờ Cung Minh Giác tự nói ra đáp án.
"Đương nhiên lấy cái chết tạ tội!" Cung Minh Giác không chút lựa chọn nói thẳng, khiến Tuyền âm thầm nhíu mày, nàng có biế mình đang nói gì không? Thần chíu tội chết không
thì bất luận cái gì cũng không thể ngăn cản.
Cung Tín ở một bên
vui mừng quá đỗi, khá tốt Cung Minh Giác vẫn biết an phận mình. An Thanh Lâm mặt không biểu cảm nhìn Cung Minh Giác, vẻ mặt trang nghiêm túc
mục.
Biểu tình của tất cả mọi người, thu hết vào mắt, đột nhiên,
Cung Minh Giác nhướng nhướng mày, vui vẻ bên môi đổ xuống, hai tay ôm
trước ngực ngẹo đầu, nói ra một câu hù chết mọi người: "Nhưng mà, lấy
cái chết tạ tội là Cung gia và Thần chứ không phải là Cung Minh Giác
ta!"
Lập tức, từng tiếng hít hơi vang lên, trong lòng mọi người đều chợt hiện lên một ý niệm - - Cung Minh Giác điên rồi!