Ta tê liệt ngã xuống trên ghế, thở ra. Rốt cục tiễn được vị bà mối số 3 nhàn rỗi không có việc gì làm kia.
Thật sự là không hiểu, ta đã hai mươi có năm [aka 25 tuổi], như thế nào còn
có nhiều người như vậy muốn đem hoàng hoa đại khuê nữ nhà mình đẩy cho
ta mà? Ta mặt dịch dung thật sự bình thường a! Người khác tuyệt đối sẽ
không nhìn ra. Chẳng lẽ là mị lực của nhân cách? Hay là chức nghiệp thầy thuốc này phù hợp hình tượng tướng công lý tưởng? Hoặc là thấy ta không lo ăn không lo mặc lại không hút thuốc lá không uống rượu không bài bạc cũng không đi thanh lâu, là nam nhân tốt điển hình? Hoặc là, thấy ta
trên chỉ có một phụ thân dưới không có huynh đệ tỷ muội gì cho nên cưới
xong trước không cần lo mẹ chồng sau không cần lo kế thừa di sản? Như
vậy tính ra, trừ bỏ tuổi hơi lớn một chút, ta thật sự là một thượng giai nhân tuyển mà bình thường dân chúng đàng hoàng muốn cho con gái kén vợ
kén chồng mà!
Cầm lấy ấm trà thanh hoa trên bàn, rót một chén nhỏ trà lạnh, còn chưa đưa đến bên miệng, liền bị kẻ khác đoạt đi. Người
tới y phục trường bào màu xanh, cổ tay áo cùng vạt áo dùng chỉ bạc thêu
hoa văn phức tạp. Tóc dài hỗn độn xõa chung quanh, vẻ mặt mỏi mệt. Y
uống hết một ly không đủ, lại ngại phiền, cứ thế bưng lên cả ấm trà đổ
vào miệng.
“Được rồi được rồi! Ngươi không được dạy vệ sinh à?” Ta hợp thời ngăn cản, nhìn y như thế, săn sóc châm trà cho y.
Y ngồi xuống bên cạnh ta, thở: “Nhưng mà mệt chết ta!”
Ta nghiêng ấm trà bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi sao lại rời nhà trốn đến chỗ ta?”
Y nhún nhún vai, không nói chuyện.
“Tiểu Đường, không phải ta nói ngươi, ngươi trốn không đến ba ngày đã bị hắn bắt về? Còn trốn gì nữa.”
Y hừ một tiếng, nói: “Dù sao ta chính là không muốn đọc sách, nhưng lại phải chịu hắn áp bách!”
“Áp bách? Chịu hắn áp bách võ công ngươi còn học tốt như vậy?”
“Võ công không giống thế.” Y hai mắt xuất sao, “Tuy rằng khổ thì khổ, bất quá chơi vui nha!”
“Ờ, bay tới bay lui đích xác vui.”
“Trầm đại phu đâu?”
“Đi khám bệnh tại nhà.”
Y vừa nghe, hất đuôi lông mày, “Kia ——”
“‘ Kia ’ cái gì ‘ kia ’, chỉ là đi khám bệnh tại nhà, cũng không phải không trở lại. Đêm nay đừng nghĩ!”
Y nhíu mày bĩu môi: “Người ta nghĩ muốn ngủ với ngươi thôi ”
“Ngoan, đi ngủ ở khách *** đi.” Ta khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm xem như hiền lành, vỗ vỗ đầu y.
“Tiểu Liên!”
“Nếu không muốn ta nói cho hắn biết, thì phải đi khách ***.” Bỗng nhiên một thanh âm không phải của hai bọn ta vang lên.
Phụ thân không biết khi nào đã đứng ở cửa, thấy bọn ta nhìn hắn. Đi vào,
chậm rãi buông hòm thuốc. Lại bước thong thả tới bên ta, lấy chén trà
trước mặt ta, châm vào, uống sạch.
“Phụ thân.” Ta nhẹ gọi.
Tiểu Đường “Bá” một chút đứng lên, cung kính nói: “Trầm tiên sinh.” Không
biết vì sao hắn từ thật lâu trước kia, vẫn còn có chút sợ hãi phụ thân.
Chỉ thấy y sợ hãi liếc mắt một cái, liền cuống quít nói: “Ta đi khách
***!” Sau đó nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Ta khóe miệng run rẩy —— cũng không cần xài đi khinh công luôn đi?
“Phụ thân, Tiểu Đường sao sợ ngươi như vậy?”
“Có không?” Hoàn toàn là ngữ khí có lệ.
“Không có sao?” Ta hỏi lại. Nhưng mà phụ thân tiến vào quầy dọn lại dược thảo, không để ý đến ta.
Ta không thú vị “Hừ” một tiếng, tính toán đi ra cửa xem tiến độ của tú nương [thợ thêu] thế nào rồi.
Qua vài ngày nữa chính là sinh nhật mười tuổi con gái của Tiểu Tịch, ta
chuẩn bị tặng bé một bộ búp bê mười hai con giáp. Đương nhiên rồi, tất
cả đều là ta tự mình thiết kế. Cho tới bây giờ không phát hiện ta hóa ra có tài như vậy! Bất quá nữ hồng ta không phải thực am hiểu, bình thường may vá ta cũng có thể, nhưng việc tỉ mỉ này lại không được. Huống hồ
đây chính là quà sinh nhật cho tiểu nha đầu Linh Lung kia, một thân nhận hàng vạn hàng nghìn sủng ái, có thể nào qua loa xong việc? Cho nên ta
chỉ có thể tiêu tiền đi tìm người may. Thương Đô tốt nhất là may ở hoàng cung, ta không dám tính tới. Bất quá ở phố phường, nữ hồng tốt nhất, ha hả, đương nhiên tại nơi nhà giàu hoặc là phố làng chơi. Nhà giàu, Mộc
vương phủ cũng tính đi? Bất quá lễ vật này ta chính là muốn đưa đi Mộc
vương phủ, làm sao không biết xấu hổ muốn người ta giúp ta làm? Phố làng chơi, hắc hắc, vị trí địa lý của ta tốt như vậy, bất lợi dùng một chút
cũng không sao. Vì thế ta tìm được tú nương.
Nói đến Linh Lung,
đại danh Vũ Văn Linh Lung, là con gái Tiểu Tịch sinh. Tiểu nha đầu lúc
đầy tháng ta không tới, lại bỏ lỡ thôi nôi, rốt cục khi Tiểu Tịch phát
điên, ta dời về Thương Đô, lúc đó tiểu nha đầu năm tuổi rưỡi, ngọt ngào
gọi ta một tiếng “Liên thúc”. Ta thật thỏa mãn a!
Từ chỗ tú nương kia đi ra, đã gần giờ Dậu. Ta thỏa mãn thở dài một tiếng, tú nương
không hổ là tú nương, hiện tại mười hai con giáp chỉ thiếu một rồng một
heo cùng nửa con rắn, lấy tốc độ này, tuyệt đối là có thể kịp.
Đi bộ trên đường một vòng, muốn tìm xem có món ăn vặt mới mẻ gì không.
“Mới mẻ” ta dùng không phải là “Mới mẻ” của “Mới ra lò”, mà là từ trái
nghĩa của “Lỗi thời”, “Cổ xưa” ấy. Đáng tiếc không có, ăn mấy thứ kia
hết hứng thú, ta chuẩn bị đi bộ về hiệu thuốc bắc.
Phía trước
truyền đến tiếng đập gõ cùng vài tiếng thét to, tại thời gian thanh tĩnh hoa phố còn chưa khai trương có vẻ khiến người ta chú ý, vì thế ta liếc mắt một cái. Một tửu lâu or thanh lâu [nguyên bản là or luôn nhé, ta
hem có chế đâu =.=] mới vừa trang hoàng xong đang treo biển hành nghề,
giương mắt nhìn——Đào Hoa Nguyên.
Gì? Đào Hoa Nguyên! Mắt ta lập tức trừng tròn xoe.
Trùng tên, mạo danh hay là dời đến nhà mới hay khai trương chi nhánh? Bốn
loại tình huống mặc kệ thế nào...... Cũng không liên quan đến ta. Ta
cũng không tin, dù là những người cũ cũng có thể nhận ra bổn thiếu gia!
Vì thế ta tiếp tục quay về nhà của ta.
Tới hiệu thuốc bắc thấy có khách, ta cũng không nhìn kỹ, đã nghĩ tiến vào
buồng trong nghỉ tạm một chút. Không nghĩ lại bị phụ thân gọi lại ——
“Liên Nhi, pha trà cho Bạch đại hiệp.”
Bạch đại hiệp?
Ta quay sang, thấy người nọ vừa rồi đưa lưng về phía ta tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, nói: “Trầm công tử, biệt lai vô dạng.”
Ta cả kinh, liền kêu: “Chim công!”
Bạch Nhất thần tình hắc tuyến: “Ngươi vẫn thế.”
“Aha cáp! Đã lâu không thấy, bên trong thỉnh.”
Kế tiếp liền thuận lý thành chương. Y cùng ta uống trà nói chuyện phiếm,
tán gẫu chuyện năm đó ta cùng phụ thân không lời mà rời đi, tán gẫu
chuyện y cùng Bạch Liên thiên tân vạn khổ đi Hồng Phượng quốc tìm người
thân, tán gẫu phong thổ nhân tình Hồng Phượng không giống Thượng Thanh.
Nói đến Bạch Liên, Bạch Nhất nói hắn đã “gả” ra ngoài.
“Gả?” Lúc này đến phiên ta thần tình hắc tuyến.
Bạch Nhất đối diện có chút xấu hổ, “Ân, gả cho hộ quốc công chủ của Hồng Phượng.”
......
Ta hoàn toàn không biết nên nói tiếp cái gì, chỉ cười gượng hai tiếng.
Sau đó đề tài bàn về ta.
“Trầm công tử chưa hôn phối?”
“Ân.” Ta cười cười, dùng mãi lý do không thay đổi, “Ta còn muốn tiêu dao thêm mấy ngày.”
“Kia...... Ta cùng ngươi, được không?”
“A?” Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Y. Y thế nhưng có chút đỏ mặt! Là ta nhìn lầm sao?
“Không, không có gì.” Y gãi gãi đầu, cười gượng.
Là ta cảm giác quá tốt sao? Ta như thế nào thấy y giống như...... thích ta?
Ma xui quỷ khiến, ta lại nói “Ta có người ta thích rồi”, mới ra miệng liền khiến bản thân hoảng sợ.
Y chần chờ nói: “Là Trầm tiên sinh?”
Ta cả kinh. Rõ ràng như vậy?
Y cười, trong mắt ta lại nhìn thấy có chút bi thương, “Mười năm trước
thấy các ngươi thân mật không quá giống phụ tử bình thường.”
Phải không?
“Hôm nay thấy ngươi còn chưa cưới vợ, liền càng thêm khẳng định.”
Ta có chút xấu hổ. Nghĩ có nên về Vọng Thủy cư ở không......
“Chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi.”
......
Bạch Nhất ăn cơm chiều xong liền nho nhã lễ độ cáo từ. Nhìn thấy bóng dáng y biến mất trong bóng đêm, ta không khỏi có chút phiền muộn. Tình cảm,
thật sự là thứ nói không rõ. Đầu tiên là Phượng Dự, rồi tới y. Ta chưa
bao giờ biết bản thân có mị lực lớn như vậy. Phụ người khác, cũng không
thể để bản thân sống khá giả được. Cũng may Phượng Dự đã cùng Tư Đồ, làm cho ta không đến mức quá áy náy. Hiện tại lại thêm y...... Thật sự là
muốn làm ta hạnh phúc mà không tâm an sao? Còn có mẫu thân, nữ nhân cưng ta yêu ta kia. Tuy nói nàng gả cho tướng quân kia, phu thê ân ái. Nhưng sâu trong nội tâm, ta vẫn không ổn, vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Buổi tối đem chuyện này nói cho phụ thân nghe, đoán sẽ được chút an ủi. Ai
ngờ phụ thân chỉ nói một câu “Liên Nhi của ta quá mức thiện lương”, liền đè lên mây mưa một phen, hại ta lời ai oán gì cũng quên sạch sẽ.
Ngày hôm sau.
“Câu cuối cùng Bạch Nhất trước khi đi nói với ngươi là gì?”
“Ách, không nhớ rõ. Hình như là muốn ta hạnh phúc gì đó.”
“Hắn nói, ‘ Chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi ’.”
“Ngươi như thế nào biết?”
“Trùng hợp đi ngang qua.”
Phụ thân nhẹ che miệng ta lại, tiếp tục nói: “Phàm là thật sự yêu ngươi, sẽ mong ước ngươi hạnh phúc. Ngươi chỉ cần hạnh phúc, cũng sẽ không thiếu
họ họ, cũng là hoàn thành nguyện vọng của bọn họ.”
“......”
“Huống hồ, bọn họ hiện tại đều thực hạnh phúc. Chỉ là Bạch Nhất, về sau nhất
định cũng có thể tìm được hạnh phúc của chính hắn. Cho nên, ngươi còn có gì mà áy náy chứ?”
Giống như...... có đạo lý.
“Chúng ta qua vài ngày nữa đi thăm Phượng Dự nha.”
Phụ thân nhíu mi.
“Phụ thân, ta cũng muốn thăm Tiểu Bạch.”
“Tùy ngươi.”
“Ba! Phụ thân thật tốt!”
Hiện tại Phượng Dự cùng Tư Đồ ở nơi ban đầu ta cùng mẫu thân ở, bọn họ lúc
trước cùng một chỗ chọc song phương phụ mẫu phản đối không ít, khuyên
nhũ nói lý rồi đoạn tuyệt quan hệ tìm cái chết gì gì cũng xài hết. Bất
quá nước chảy đá mòn, hai người bỏ trốn, ở nhà ban đầu của ta cũng thật
tự tại. Mà hai năm trước, song phương phụ mẫu cũng chấp nhận, ngóng
trông bọn họ về nhà. Nhưng hai người vẫn là thường thường đến chỗ đó ở,
trên cơ bản coi như nhà rồi. Cuộc sống gia đình tạm ổn không tồi!
Trấn Viễn tướng quân trước kia Tiểu Tịch nhắc tới đối xử với nương tốt lắm,
trải qua cố gắng không ngừng rốt cục ba năm trước đả động phương tâm của nương, kéo nương từ tình cảm giành cho phụ thân ra. Lại trải qua phản
loạn thích khách một loạt sự kiện cùng tình yêu vững chắc giành cho
nương, một năm rưỡi sau đó kết hôn. Hiện tại đã có cuộc sống gia đình
hạnh phúc.
Tiểu Tịch thì không cần nhiều lời, vẫn thực hạnh phúc. Từ khi sinh tiểu Linh Lung lúc sau, là cả ngày vây quanh tiểu nha đầu.
Nói là muốn dạy ra cô gái thiên tài gì đó. Tính tình bướng bỉnh cũng vì
làm mẫu thân mà sửa lại không ít, Mộc Vương gia không biết vui mừng bao
nhiêu nha!
Tiểu Đường từ khi hết bệnh về Đường môn, càng được yêu thương. Khi chân khỏe rồi, bắt đầu không an phận. Trong nhà tìm gia sư
cho y, nghe nói là nhân vật văn võ song toàn tuấn mỹ vô song. Chỉ là
thực tà ác, thích vui đùa Tiểu Đường. Vì thế y từ khi có công phu, ba
ngày đầu rời nhà trốn đi, không đến ba ngày đã bị bắt về. Sau lại cải
tiến phương pháp, thời gian truy đuổi dần kéo dài. Ta thấy y thực mừng
rỡ, thực ham thích loại trò chơi ngươi truy ta trốn này. Tóm lại cũng là người hạnh phúc.
A nha! Tất cả mọi người thực hạnh phúc rồi! Cứ như vậy hạnh phúc mãi mãi về sau!