Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng cùng mọi người là giờ tự túc, vì tôi là người
mới nên vẫn chưa phải làm gì nhiều, chỉ có việc đi loanh quanh ngắm lũ
zombie và nhìn mọi người làm việc thôi.
Lang thang một hồi, tôi đã đến phòng thí nghiệm của couple An An, nhưng
tôi vừa lướt ngang qua thì An Vũ đã nhanh kéo tay tôi vào trong.
“Chị Gia Ái, chị rảnh phải không? Giúp chúng em làm thí nghiệm mới này
với, nếu thành công thì chúng ta sẽ tạo được chất phát quang tự động
đó!” Em ấy vừa nói vừa lôi xềnh xệch tôi vào.
Nhìn cái đống chất hóa học xanh đỏ tím vàng đủ mọi màu sắc trước mặt,
lòng tôi không hỏi hồ nghi. Có thật là cái đống chất màu mè này hợp lại
sẽ tạo nên chất phát quang tự động không vậy? Sao tôi thấy nghi quá à!
Nghĩ một đằng nhưng tôi lại làm một nẻo, lập tức ngoan ngoãn ngồi vào ghế giữa hai bé này.
Thấy tôi đã yên vị, An Vũ và An Nhiên liền tiến hành thí nghiệm, lúc đổ
cái này vào cái kia, lúc đun nóng, lúc lại để cho chất lắng lại. Và đến
công đoạn cuối cùng thì hai người trông có vẻ hơi e dè, nhích xa tôi
trong khi cầm cái lọ màu xanh lá, hồi hộp nhỏ vào lọ dung dịch vừa tạo
ra. Nếu công đoạn này thành công thì chúng tôi sẽ không cần đèn nữa vì
đã có chất phát quang. Ý nghĩ đó khiến tôi bỏ qua cử chỉ kỳ dị của chúng mà dí sát mặt vào lọ dung dịch…
Và kết quả là…
BÙM
. . .
Tình hình là tôi đã trở thành thổ dân da đen chính hiệu, mái tóc suôn
mượt giờ đây đã dựng đứng cả lên. Trông tôi chẳng khác gì một con ngốc
với cái mặt đen không thể đen hơn này cả!
Cảm xúc của tôi bây giờ là… Tức hơn cả chữ “tức”!
Hai con nhóc này… Sao các ngươi lại làm cho cái bản mặt xinh đẹp mĩ miều đáng yêu cute của chế trở nên như vầy hả?? Giờ chế còn dám đi đâu nữa
chứ hừ! Lỗ đâu hố đâu cho chế chui xuống coi!
Ai đó chôn sống tôi luôn đi, zombie đâu vào đây ăn thịt tôi mau đi, hết muốn sống rồi. (-.-)
Chất phát quang tự động gì chứ! Dẹp đi!
Trong khi tôi tức đến không nói nên lời thì hai nhóc kia lại che miệng cười. Zombie đâu, ăn thịt tụi nhóc này luôn cho bà!
Nghĩ đoạn, tôi vẫn không nói gì, chỉ đẩy ghế đứng dậy rồi quay người đi
thẳng, không thèm ngoái đầu nhìn lại lấy một lần. Couple An An chết
tiệt!
Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà ngay khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi đã lập tức chạm mặt Băng Nhi.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy…
Còn cô ấy phải mất tận năm giây soi chằm chằm mới nhận ra đó là Gia Ái - cái cục nợ riêng của mình.
Ngay khi nhận ra tôi, cô ấy không những không cười mà còn cởi áo khoác
trùm lên người tôi, kéo nhanh tôi lên nhà vệ sinh ở tầng ba trong ánh
mắt ngơ cả ra của mọi người.
Thật may vì trong nhà vệ sinh không có ai, cô ấy nhìn quanh một lượt rồi kéo chiếc áo xuống, không nói không rằng mà rửa mặt cho tôi, nhẹ nhàng
rửa sạch mấy cái vết đen thui trên mặt tôi. Lần đầu tiên tôi thấy Băng
Nhi gần thế này vì dù có ngủ chung nhưng cô ấy vẫn nằm cách tôi những
một mét ý. Không liên quan nhưng mà tay cô ấy mịn màng quá! Lại còn rất
dịu dàng nữa, gương mặt đó thì khỏi nói rồi, càng nhìn càng thấy đẹp a.
Băng Nhi ơi, cậu đúng là vị cứu tinh của tớ mà!
Khi thấy mặt tôi sạch sẽ trở lại, Băng Nhi liền lấy khăn lau cho tôi, vừa lau vừa nói:
“Cậu làm cái trò mèo gì vậy hả?”
Nghe thấy giọng khó chịu của cô ấy, tôi liền rụt cổ lại, e dè đáp:
“Tớ… Tớ… Tớ xin lỗi…”
Tôi rõ ràng định nói là do An Vũ và An Nhiên làm, nhưng không hiểu sao
lại nuốt luôn câu đó vào trong cổ họng, chẳng thể nào thốt ra được. Chắc là tôi thương chúng nó…
Mà thôi vậy, dù sao chúng nó cũng chỉ muốn tạo ra thứ giúp ích cho mọi
người thôi mà. Kệ đi, được Băng Nhi quan tâm thế này là quá đủ với tôi
rồi.
Cô ấy nhìn tôi khoảng ba giây rồi lại búng trán tôi:
“Ánh Nguyệt bảo cậu là cục nợ của tôi quả không sai. Mới vừa rời mắt tí
là cậu đã gây chuyện rồi, nếu khi nãy người gặp cậu không phải là tôi mà là chị ấy thì giờ tấm ảnh “thổ dân da đen" của cậu đã được gửi qua mail của từng người một rồi, biết không hả?”
Tôi xụ má, im lặng nghe Băng Nhi giáo huấn.
Cô ấy nhìn tôi, lại thở dài:
“Giờ ổn hết rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Nói rồi cô ấy khoác chiếc áo lên vai, xoay người toan bước đi.
“Ơ ơ ơ, chờ tớ với!”
Tôi vội đuổi theo Băng Nhi, nhưng khổ nỗi cô ấy đi nhanh quá khiến tôi
không tài nào đuổi theo kịp, đành ngậm ngùi mà tiếp tục đi một mình vậy.
Băng Nhi à… Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Bước đi mà không để tớ có cơ hội đuổi theo luôn…
Tôi xụ má, thơ thẩn bước đi trên hành lang tầng ba… Rồi xuống tầng hai,
tầng một. Tôi cứ thế mà đi lòng vòng, vừa ngắm zombie vừa nhìn mọi
người, tìm xem mình có giúp được gì không.
Nhưng vô ích, hầu như mọi người đã chia việc ra làm cả rồi, phiên làm
việc của tôi là ngày mốt thì phải. Thôi thì đành vòng lên thư viện xem
có trò gì chơi không vậy.
Nghĩ đoạn, tôi xoay người định trở lên thư viện…
Nhưng!
“Cứu tôi với... Cứu tôi với...” Bỗng âm thanh đó thoáng vang lên bên tai tôi như thể vọng về từ cõi chết vậy.
Không phải chứ? Là hồn ma của ai đó bị zombie ăn thịt trở về đòi mạng sao?
“Cứu tôi với... Cứu tôi với...” Chuỗi âm thanh kinh dị kia vẫn cứ vang mãi bên tai tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Bất giác tôi đưa mắt nhìn quanh...
Ớ, sao nơi này chẳng có lấy một bóng người thế này? Mọi người, mới nãy
mọi người còn ở đây mà! Đâu, đâu cả rồi? Băng Nhi, Băng Nhi… Cậu đâu
rồi?
Tôi kinh hãi nhìn quanh, tâm trí bỗng trở nên hỗn loạn tột độ,... đôi
chân cũng chẳng thể cử động nổi nữa. Rồi hơi thở của chết chóc bỗng phả
vào gáy khiến tôi ớn lạnh đến tận óc...
Cái… Cái tình huống hãi hùng gì đây trời? Có hù ma cũng đừng hù giữa ban ngày ban mặt vậy chứ…
Thiên linh linh địa linh linh Quán Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ
cứu nạn, người hãy giúp con vượt qua kiếp nạn này đi mà! Suốt mười bảy
năm bóc lịch... À nhầm chung sống trên Địa Cầu này con chưa bao giờ đắc
tội với ai hết, thế nên người cầu cứu con là người hay ma đi chăng nữa
cũng xin người hãy phù hộ cho con. Tôi nhắm mắt chắp tay cầu khẩn thần
linh.
Chuỗi âm thanh kinh dị đó vẫn cứ văng vẳng bên tai, khiến đầu óc tôi mụ cả đi.
Rồi đôi chân tôi bỗng bước tới theo phản xạ, cứ dần dần bước đến nơi
phát ra âm thanh đó. Và điều lạ là não tôi thì muốn quay người bỏ chạy,
nhưng đôi chân tôi lại cứ tiến gần đến chuỗi âm thanh ghê rợn đó… Một
cách vô thức!
Tôi bước tới… Bước tới…
“Nó” kéo tôi đến một căn phòng bí ẩn cuối tầng một của dãy Center, tôi
vẫn cứ nghĩ nơi đây cũng là nơi trữ lương thực cùng nhu yếu phẩm nốt.
Nhưng trong cái tình thế này thì… Hình như nó không chỉ đơn giản là như
vậy.
Ở nơi này, tôi có thể nghe rất rõ tiếng cầu cứu đó, hình như chỉ cần mở
cánh cửa này ra, tôi sẽ biết được người kêu gọi tôi là người… hay là ma.
Tôi run run chạm tay vào nắm đấm cửa… Tim cứ đập liên hồi…
Thình thịch… Thình thịch…
Mồ hôi tuôn ướt cả tay tôi, tôi căng thẳng nhìn vào nắm đấm cửa…. Tay khẽ xoay nhẹ nó và rồi…