Đã một tuần trôi qua kể từ cái đêm tôi kéo Vũ Tuyết ra khỏi phòng và có
một cuộc nói chuyện không đâu vào đâu với cô ấy, mọi thứ bây giờ rối
chết đi được! Tôi cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa nhưng
tình hình là mâu thuẫn giữa chúng tôi với Tịnh Y đang ngày càng tồi tệ
hơn, cái chết của Kiều Lam đã khiến nỗi hồ nghi trong lòng mọi người lớn dần, lớn dần như một quả bóng bay bị bơm căng đét và chỉ chực nổ tung
ngay khi có thể. Ánh mắt mọi người nhìn cô cứ ngày càng lạnh dần đi,
nhưng cô tuyệt nhiên chẳng hề quan tâm đến họ, cả tuần qua cô luôn túc
trực 24/24 trong phòng y tế, ngay cả ngủ cũng chẳng buồn trở về phòng mà nằm ngay trên chiếc giường bên cạnh Hạ Thuần để trông nom em ấy với lý
do: trở tay kịp nếu có biến chứng mà thôi. Riêng Thục Trân thì cứ nhốt
mình trong phòng mãi, chẳng chịu ra khỏi phòng dù nửa bước khiến tâm
trạng của tôi cứ nặng trĩu như thể đang mang một tảng đá vậy. Đã bao lần tôi muốn tiếp cận, nhưng cô ấy nhất định tự tách biệt mình khỏi mọi
thứ, lúc thì giương cung - thứ vũ khí cô ấy dùng để giết zombie bắn lia
lịa vào tấm bia giữa phòng đến nỗi các đốt tay rỉ máu, lúc lại ngồi thẫn thờ như một cái xác không hồn. Tôi nghĩ, có lẽ đây là cảnh giới cuối
cùng của nỗi đau - sự bất lực.
Tôi thơ thẩn khuấy đều cốc sữa nóng bốc khói nghi ngút trong tay, mắt
hướng về phía chị Ánh Nguyệt đang vật lộn với túi snack khoai chiên đối
diện, nhưng lại không nhìn chị ấy. Băng Nhi đang thả mấy viên nước đá
tinh khiết vào cốc coca bên cạnh tôi.
Không thể chịu được sự im lặng nhạt nhẽo này nữa, tôi bèn vô thức cất tiếng:
“Băng Nhi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Động tác của cô ấy bỗng khựng lại khi nghe câu hỏi của tôi.
“... Chịu thôi, những gì có thể làm chúng ta đều đã làm cả rồi, bây giờ chỉ có thể trông vào ý niệm của Thục Trân mà thôi.”
Kế đó là tiếng viên đá rơi “cạch” vào trong cốc, va vào những viên đá bên dưới vang lên khô khốc.
Gì chứ? Dựa vào ý niệm của cô ấy? Chẳng phải nếu không làm gì thì cô ấy sẽ để bản thân mục nát trong đó luôn sao?
Tôi nhíu chặt mày, gân cổ đáp:
“Nhưng nếu cứ thế này mãi cô ấy sẽ chết mất!”
Băng Nhi không đáp lời tôi ngay, chỉ bỏ xô nước đá xuống rồi đưa tay
khuấy đều những viên đá trong cốc, nhìn chúng xoay tròn theo từng vòng
khuấy bằng ánh mắt bình tĩnh đến không ngờ, xong lại cong môi cười nhìn
tôi:
“Nếu vậy thì chính là định mệnh của cô ấy. Chúng ta khuyên nhủ cũng đã
khuyên nhủ, ngăn cản cũng đã ngăn cản. Là bản thân cô ấy muốn tự giết
mình ngày qua ngày thôi.”
“Cậu…” Tôi đứng bật dậy, trừng mắt nhìn cô ấy, tay đang nắm chặt cốc sữa cũng run lên, siết chặt lấy thành cốc. “Sao cậu có thể vô tâm như vậy?”
Nụ cười đó là sao chứ? Nụ cười đó là nụ cười của người đã từng nổi điên
lên mà ngăn cản An Vũ cắt máu thay cho An Nhiên, là của người điên tiết
lao đầu vào khu rừng toàn lũ zombie đột biến chỉ để tìm tôi sao? Tôi…
Không thể tin một Trần Băng Nhi người người yêu thích lại có thể có bộ
mặt dửng dưng đến vô tâm này.
Ánh mắt cô lướt qua bàn tay đang siết chặt lấy cốc sữa của tôi, xong chỉ thong thả cười rồi đứng dậy đối mặt với tôi:
“Thế cậu không thấy ánh mắt nhạt nhẽo của Thục Trân hôm đó à? Cô ấy hiện sẽ không nghe hay tiếp thu bất cứ lời khuyên gì từ những người xung
quanh đâu, thứ duy nhất có thể giúp cô ấy chính là ý niệm của bản thân
mình, nếu vẫn giữ ý niệm hiện tại thì sẽ tuyệt vọng đến chết, nhưng nếu ý niệm của cô ấy thay đổi thì sẽ có thể sống. Và tất nhiên, thế giới nội
tâm và cơn đau của cô ấy, chúng ta là người ngoài cuộc, không thể hiểu
rõ, tuyệt đối không được tiếp tục xen vào. Nhỡ chẳng may vô tình kích
động một người đang đau khổ đến quẩn trí…” Nói đến đây, các ngón tay
thon dài của cô bỗng chạm đến bàn tay đang siết chặt lấy cốc sữa đến nổi gò xương trắng hếu của tôi, chậm rãi tách ra khỏi thành cốc. “... Thì
tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Khi tay tôi đã được tách ra khỏi cốc, hơi nóng của sữa đã nhuốm một màu
đỏ nhạt lên lòng bàn tay đến đau rát. Cô ấy lại cười rồi đưa tay khẽ xoa lòng bàn tay tôi để giảm đau. Tôi rối trí đến mức không thể phản kháng, cũng không biết nên trả lời thế nào, bèn đứng trơ ra như phỗng mặc cho
tay mình đang bị Băng Nhi vân vê.
Con người này… Lúc nóng nảy như núi lửa phun, lúc điềm tĩnh như thiên
sơn gió tuyết, lúc lại vô tâm đến mức khiến tôi hoàn toàn không nắm bắt
được. Aizz thật là khó hiểu!
Rồi trong khi tôi vẫn cứ trơ ra, chị Ánh Nguyệt đã xé vỏ túi snack nghe
cái “soạt” tự bao giờ, tiện tay bóc vài miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa đi vòng ra đứng giữa chúng tôi mà thản nhiên nói:
“Mấy đứa sao cứ thích làm mọi chuyện rối bời lên ấy nhỉ? Nhi Nhi, em
đừng có mang mấy cái triết lý đó ra nói nữa, bọn chị nghe cũng chỉ như
nghe tiếng sao Hỏa thôi. Chi bằng chúng ta đến phòng của nhóm Thục Trân
để khuyên em ấy lần cuối, nếu em ấy nhất quyết không nghe thì sẽ bỏ mặc, nhé, nhé?” Từ “nhé” thứ nhất là dành cho tôi, còn từ thứ hai là dành
cho Băng Nhi.
Tôi vội vã gật đầu lia lịa vì chị Ánh Nguyệt đã thay mình giải quyết cái sự tình này, liền dùng ánh mắt cảm kích đến phát ngất nhìn chị ấy. Còn
Băng Nhi thì đã thả tay tôi ra, mày hơi nhíu lại ra chiều suy tư một
lúc, xong cũng gật đầu chấp nhận.
Và thế là chúng tôi nhanh chóng tìm đến phòng Thục Trân trong khi vẫn
chưa kịp uống một ngụm sữa hay coca nào, chỉ có chị Ánh Nguyệt là vô tư
vừa đi vừa nhai bánh kêu rôm rốp trên hành lang mà thôi, chốc chốc lại
chìa ra mời tôi và Băng Nhi nhưng tuyệt nhiên chúng tôi không muốn ăn.
Tôi thì dĩ nhiên là vì đang rất lo cho Thục Trân tiêu sái ngày nào đang
tự giết mình trong căn phòng vô âm đó nên cũng không còn bụng dạ nào để
ăn, còn Băng Nhi thì lại hơi nhíu mày như thể đang lo sợ điều gì đó, mà
cái “điều gì đó” cũng đang khiến bước chân tôi nhanh hơn, gấp rút hơn.
Khi chúng tôi tìm đến căn phòng của nhóm Thục Trân, hình ảnh cánh cửa
hơi xỉn màu đóng im ỉm liền hiện ra trước mắt, bên trong tuyệt nhiên
không có động tĩnh gì như thể không có ai ở bên trong. Tôi đưa mắt nhìn
Băng Nhi và Thục Trân, thấy họ khẽ gật đầu rồi mới tiến về phía cửa mà
gõ ba cái:
“Thục Trân, bọn tớ vào được không?”
“...” Chỉ có sự thinh lặng đáp lời chúng tôi.
Tôi gõ thêm vài cái: “Thục Trân?”
“...”
“Cậu ổn chứ?” Quái lạ, bình thường cậu ấy sẽ phát tiết lên mà hét: “Các
người đi đi!”, “Tôi không muốn thấy các người!” hay “Biến đi!” mà, tại
sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?
“...”
Tôi quay sang nhìn Băng Nhi và chị Ánh Nguyệt ở phía sau, chỉ thấy hai
người họ đứng yên lặng mà phó thác mọi thứ lại cho tôi. Haizz, biết ngay là cái kẻ nằng nặc đòi đến đây khuyên răn ra vẻ thánh nhân như tôi phải tự lo liệu hết thảy mà! Hai người này chỉ đi theo lầm nền thôi! Tuy
nhiên ngay khi thầm càu nhàu xong, tôi lại bắt gặp Băng Nhi hơi cau mày
suy nghĩ, như thể cô đang cảm thấy có gì đó quái lại vậy…
Tôi nhìn cô chăm chú, sau đó quyết tâm chuyển tầm mắt về cánh cửa. Đúng
vậy, không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc được, bằng mọi giá phải kéo Thục
Trân ra khỏi cái vòng xoáy bi ai chết tiệt đó!
“Tớ vào nhé?” Tôi nuốt nước bọt, tay tóm lấy nắm đấm cửa xoay nhẹ nhưng
trong lòng cũng không nuôi nấng hi vọng gì nhiều, vì bình thường cậu ấy
nếu đã không trả lời thì cả cửa cũng khóa luôn, hiển nhiên sẽ không để
bất kì ai vào, vậy nên hành động này của tôi gần như là vô dụng. Tuy vẫn biết rõ đáp án, nhưng tôi tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội cuối cùng,
nhất định phải lôi cô ấy trở lại là chính mình. Nay chỉ đành đặt cược
vào lần cuối cùng này thôi.
Tôi nín thở, tay chậm rãi xoay nắm cửa, cảm thấy tim mình dường như cũng ngưng đập theo tiếng xoay vô âm này…
Thình thịch…
Thình thịch…
Và rồi…
….
CẠCH
Cửa không khóa!
Tôi đứng trơ ra như phỗng nhìn cánh cửa hơi hé mở, sau đó không nhịn
được nở nụ cười mà mở hẳn cửa ra. Thục Trân, cô ấy không khóa cửa, chắc
là đã suy nghĩ kỹ rồi!
...
Nụ cười trên mặt tôi phút chốc đông cứng lại, rồi nhanh chóng bị cơn
kinh hãi đến sững sờ tàn nhẫn che lấp đi. Mặt tôi phút chốc trở nên tái
mét, cổ họng nghẹn ứ kéo theo đôi đồng tử dãn rộng mà kinh hãi nhìn về
cảnh tượng trước mắt… Bởi… Bởi vì….
Ở giữa phòng, trên… Trên bộ chăn gối trắng tinh của Thục Trân... Là.. Là một vũng máu đỏ sẫm đang quằn quại chuyển sang màu nâu tanh tưởi...
Cùng với hai đốt tay vấy máu như chìm hẳn vào trong vũng máu đó!
Hình ảnh cái chết của Kiều Lam ngay lập tức hiện lên trong tâm trí tôi…
Vũng máu… Và ngón tay!
Túi snack trong tay chị Ánh Nguyệt rơi bộp xuống, những miếng khoai bên trong đổ ào ra ngoài…
Tôi ôm mặt hét toáng lên bằng chuỗi âm thanh đắng ngắt mà cay nghiệt,
nước mắt cũng bất giác thi nhau ứa ra, dần dần xâm chiếm lấy gương mặt
sợ hãi cùng cực của tôi. Băng Nhi bất lực hạ người quỳ xuống, xong lại
nắm chặt tay đấm mạnh lên sàn, nghiến răng hét lên:
Cô ấy đấm, đấm, đấm, đấm liên tục lên sàn nhà lạnh ngắt như thể đang đấm vào mặt của tên khốn chết tiệt đã giết chết bạn bè ngay trước mặt của
mình! Như thể đôi tay bé nhỏ nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ của mình không thể bảo vệ được ai ngay trong chính nơi mình gọi là nhà này, chỉ biết bất
lực nhìn tên khốn đó tiếp tục cướp đi thêm một người bạn của chúng tôi
và rồi gào lên đau đớn…
“Aaaaaaaaaa!! Tên khốn! Tao nhất định phải tìm ra rồi phanh thây mày!” - Cô ấy đấm mạnh tay mình xuống sàn đến bật máu và vẫn không có dấu hiệu
ngưng lại, tôi ở bên cạnh dùng ánh mắt trống rỗng nhìn cô mặc cho từng
giọt nước mắt nóng hổi đang liên tục tuôn rơi… Một… Lại một người nữa…
Tên khốn đó… Cái tên được gọi là ác quỷ đó… Hắn điên rồi sao? Rốt cuộc
là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy? … Chúng tôi đã làm sai điều gì? Tại sao không chỉ phải chống lại những con zombie đói khát ngoài
kia mà chúng tôi lại phải chống lại cả tên khốn chết tiệt này? Hắn muốn
gì ở chúng tôi… Muốn gì đây?
Chị Ánh Nguyệt cũng quỳ xuống, ngước mặt lên nhìn trời để ngăn nước mắt
rơi cũng như nén lại sự căm phẫn tột độ trong lòng mình, sau đó run rẩy
tiến về phía Băng Nhi đang liên tục đấm tay vào sàn đến mức các khớp
xương như vụn vỡ, dùng đôi tay run rẩy đến tái nhợt nắm chặt lấy đôi tay cô, đem cô ôm vào lòng để ngăn tên ngốc đó tự đánh đến gãy tay mình,
siết chặt vai cô trong khi cố gắng ngăn giọt nước nóng hổi trào ra khỏi
hốc mắt, đau đớn dùng thanh âm run rẩy đến tê liệt nói:
“Băng Nhi… Mạnh mẽ lên… Chúng ta phải tìm ra và kết liễu hắn, em phải
giữ đôi tay mình thật mạnh mẽ để đấm vào mặt hắn, không được tự làm đau
mình!”
Băng Nhi vốn dĩ định đẩy chị ấy ra để tiếp tục đấm cho thỏa cơn giận dữ
như thể muốn bức đứt dây thần kinh của mình, nhưng khi nghe được giọng
nói run rẩy đó, cô ấy liền dịu lại… Im lặng không nói gì nữa, chỉ thản
mặc để mọi thứ rơi vào tĩnh lặng…
Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người ai nấy cũng hối hả chạy đến và không khỏi hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt, ai ai cũng đã hiểu sự việc
này không đơn giản chỉ là tình cờ, ai ai cũng tự hình thành nghi phạm số một trong lòng mình. À không, chính là mặc định là người đó mới đúng!
Cô gái cùng phòng với Thục Trân đã không chịu nổi mà ngất xỉu ngay trước mắt chúng tôi và mọi người ai ai cũng xông xáo đòi chạy đi giết Tịnh Y, nếu không có cô Trịnh dùng tính mạng và uy tín của mình để ngăn lại thì nhất định cô ấy đã gặp nguy hiểm rồi!
Hôm đó… Gần như tất cả nữ sinh trường Blue Rose đều chĩa mũi giáo hận
thù về phía Dương Tịnh Y - người với đôi mắt sâu thẳm lộ tia đỏ nhàn
nhạt đói khát của zombie. Hôm đó… Có một người đứng trong bóng tối ngắm
nhìn chúng tôi nghi ngờ lẫn nhau, chửi bới, lăng mạ nhau, trên khóe môi
lạnh nhạt rực lên nụ cười khoái trá: