Và bây giờ đã đứng trước cửa phòng ngủ, nhưng tôi vẫn hóa đá, đơ cứng như
bị ai đó rút cạn hết ba hồn bảy vía. Còn Băng Nhi thì đã không nói gì
nữa sau khi tặng cho tôi câu nói kỳ quái đó… Hàng ngàn chữ “tại sao” cứ
quanh quẩn trong đầu tôi nhưng tuyệt nhiên nó vẫn không thể biến thành
lời nói được, bởi cơ miệng tôi đã cứng đờ ra mất tiêu rồi còn đâu!
Rồi cứ thế cứ thế, tôi đã hóa thành một cái tượng đá biết đi chính hiệu, cứ từng bước từng bước máy móc bước vào phòng. Trong phòng chỉ có chị
Ánh Nguyệt đang nằm ngủ say như chết mà thôi, couple An An thì đang cùng nhau tìm cách cải tiến hệ thống máy phát điện sao cho nó không tiêu thụ quá nhiều xăng, bởi hiện chúng tôi không đủ tài năng cùng sức lực để
lọc ra một số lượng lớn xăng và xăng thì không thể còn vĩnh viễn, rồi
đến một lúc nào đó nó cũng sẽ cạn kiệt. Khi nãy lướt qua phòng thí
nghiệm của họ, Băng Nhi có rẽ vào một lúc, cô nhìn sơ qua bản thiết kế
của cái máy phát điện chạy rè rè ở giữa phòng rồi vớ lấy bút trong tay
An Vũ, vẽ vẽ thêm vài đường để nêu ý tưởng của mình cho chúng, bọn họ
tranh luận một lúc lâu về mấy thứ như mạch điện song song, nối tiếp, cơ
chế vận hành của máy phát điện bla bla bla... Nói chung là mấy thứ liên
quan đến Vật lý cùng với những kiến thức mà tôi nghe qua cũng thấy tai
lùng bùng cả lên. Haizz, lúc đó tôi đang trong tình trạng ngơ ngẩn nên
cũng không quan tâm mấy đến vấn đề trên sao Hỏa của bọn họ, chỉ đứng
trong góc nghịch nghịch đám bụi trên sàn mà thôi.
Giờ tôi đã yên vị trong chăn, dây thần kinh điều khiển giọng nói cũng
như bị tê liệt, tuyệt nhiên không thể cất lời. Băng Nhi thậm chí không
thèm cởi áo ngoài mà đã ngã người xuống cái đệm bên cạnh tôi, giương mắt nhìn ánh đèn trên trần nhà một lúc rồi chợt xoay sang nhìn tôi chăm
chăm. Dây thần kinh của tôi lập tức căng như dây đàn, tim cũng nhốn nháo cả lên nhưng tôi tuyệt nhiên không để cô nhận ra những điều đó, bèn
dùng nụ cười lấp đi.
“... Sau này đừng tránh mặt tôi nữa, được không?” Giọng nói êm ấm của cô lại vang lên bên tai tôi, như ra lệnh nhưng lại có phần giống như van
nài.
Tôi… Lại một lần nữa hóa đá, nhưng không phải vì câu nói đó mà là vì vế sau của cô:
“Tôi không thích đi đâu, làm gì cũng có cảm giác phía sau có người đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu hiểu chứ?”
“...” - Cơ miệng tôi cứng đờ. Eh? Cô… Cô ấy biết tôi theo dõi mình suốt
hai tuần qua á? Tôi nhớ là tôi trốn kỹ lắm mà? Sao kì vậy?
Mặt tôi cứ thế từ đỏ hóa sang xanh, từ xanh hóa thành tím, cơ miệng giật giật nhưng lại chẳng thể cất lời, mãi đến khi Băng Nhi nhíu mày nói:
“Không được?” Thì con tắc kè hoa như tôi mới chịu lúng búng ậm ừ cho qua chuyện rồi kéo chăn che kín mặt, bóng tối cũng cứ thế bao trùm lấy tôi.
Hic… Xấu hổ quá đi mà!
“...” Cảm thấy cô không nói gì nữa, tôi mới hít sâu để từ từ bình tĩnh
lại. Hôm nay… Thật là loạn não quá đi mất. Nhưng tại sao Tịnh Y lại quan tâm đến chuyện tôi với Băng Nhi có làm hòa với nhau? Và tại sao Băng
Nhi lại chủ động lên tiếng làm hòa với tôi? Biết là cô ấy chỉ vì không
muốn tôi bám đuôi mình mãi nhưng có thật là chỉ có vậy? Lại còn thầy Lâm nữa, bình thường thầy ấy chỉ than vãn mấy tiếng: “Cứu tôi với” khản đặc như tiếng rên rỉ khe khẽ mà thôi, hôm nay lại đột nhiên nổi điên, thậm
chí lại còn nhảy bổ vào sợi xích nữa, giọng nói cũng thập phần kỳ quặc.
Chết? Tất cả chúng tôi sẽ chết? Nhưng chết bởi ai mới được? Ác quỷ, ác
quỷ là ai? Phải chăng thầy ấy muốn ám chỉ đến zombie? Aizz… Tôi thấy
chuyện này có gì đó không ổn, nhưng càng nghĩ càng rối tung cả lên nên
tôi cũng chẳng buồn nghĩ nữa, bèn rúc sâu vào trong chăn hơn, khép đôi
mi nặng trịch lại, dần dần chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Trong cơn mê, tôi nghe tiếng ai đó mở cửa để cho làn gió khô lạnh xộc
hẳn vào cả gian phòng khiến tôi bất giác run người. Kế tiếp là tiếng
người đóng cửa lại, sau đó thì không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.
Là An Vũ, An Nhiên hay…? Tôi không nén được sự tò mò nên đã vén chăn
nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh trăng lạnh toát là gương mặt quyến rũ mê người, tựa hồ trên đời này không còn ai có thể đẹp hơn được nữa. Cô để bản thân mình chìm
trong khoảng không tối đen như mực, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt tưới lên
thân thể trắng sứ khiến tôi cảm thấy nét đẹp của cô có chút quỷ dị, cô
giống như đang đắm mình trong ánh sáng băng giá, lại giống như đang dần
dần để bóng đêm nuốt chửng mình. Ánh sáng và bóng tối giao nhau, chúng
tranh đấu, cố gắng bài trừ lẫn nhau để được ôm trọn lấy thân thể mỏng
manh đến yếu ớt của cô. Bóng tối khao khát vờn lấy lọn tóc mềm mại như
dòng suối trong, ánh sáng lặng lẽ hôn lên bờ môi đỏ như máu, cả thiên
nhiên như thể đang phủ phục dưới chân cô, tùy cô sai khiến.
Tịnh Y đang đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt êm đềm như sóng nước giờ
trở nên u buồn đến não lòng khiến tôi ở trong chăn cũng không thể rời
mắt khỏi cô một giây phút nào, dù cho cô chỉ đang đứng yên mà thôi. Bởi
tôi thấy cô ấy đẹp, đẹp nhưng lại có gì đó rất ma quái, lúc giống con
người, lúc lại không hề giống con người. Cả thân thể lạnh như băng đó
nữa. Tịnh Y… Rốt cuộc chị là ai?
Rồi trong lúc tôi vẫn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, đã thấy ánh
mắt trong veo, sâu thẳm của cô lướt qua mình, bèn nhanh chóng rúc trở
vào chăn, tuyệt nhiên không dám ló mặt ra nữa.
Tối hôm đó, tôi phải rất rất khó nhọc mới lại có thể ngủ tiếp được… Dĩ
nhiên là với suy nghĩ: mọi người ở đây chẳng có ai bình thường cả.
***
Sáng hôm sau, tôi vì tối qua phải rất cố gắng mới ngủ được thế nên bây
giờ thân thể mệt lả hệt như đám bột nhão, lòng thì muốn oằn mình thức
giấc nhưng mi mắt nó cứ sụp xuống không tài nào mở ra nổi. Và cứ thế là
lý trí không thể đánh thắng được thân xác, tôi dù đang thức trắng mắt ra nhưng mà thân thể vẫn nằm ì ra một đống trong chăn, nhất định không
chịu cử động gì luôn.
Nhưng cái trạng thái “lòng thức mắt không thức” đó chỉ kéo dài được có
vài phút ngắn ngủi, bởi tôi bỗng nghe thấy một tiếng hét thấu trời vang
lên từ phòng bên cạnh. Rồi cái cơ thể đang lười chảy thây cũng ngay lập
tức bật dậy khi tiếng hét đó đâm mạnh vào màng nhĩ tôi đau rát, đưa mắt
nhìn xung quanh mới nhận ra tôi là cái đứa duy nhất còn ngủ ở trong
phòng! Hic, Tịnh Y về muộn hơn tôi mà lại còn dậy sớm hơn tôi nữa, Diệp
Gia Ái, mày đúng là một con heo mê ngủ mà!
Tôi thầm rủa mình rồi cũng đạp tung mớ chăn gối qua một bên mà hộc tốc
chạy sang phòng bên cạnh. Tuy nhiên tôi đã lầm, tiếng hét đó không phải
vang lên ở phòng bên cạnh mà là ở ngoài hàng lang! Bởi khi tôi vừa chạy
ra khỏi phòng, đã thấy mọi người đều tập trung lố nhố trên hành lang, cả Băng Nhi cũng như bị bọn họ nhấn chìm hẳn bên trong, ở phía sau tôi là
An Nhiên, An Vũ, thầy hiệu phó cùng cô Trịnh đang phi như bay đến, họ đi nhanh đến nỗi tôi chẳng kịp mở miệng hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra
luôn. Cảm thấy mình không nên cứ đứng lóng ngóng ở đây như một con ngốc
thêm một khắc nào nữa, tôi cũng gắng chen vào xem có chuyện gì. Khi tôi
đã chen được vào giữa đám đông đang tái xanh mặt mày kinh hãi, liền trợn trừng mắt sửng sốt. Trước… Trước mặt tôi là một vũng máu đỏ sẫm nhớp
nháp, lẫn trong đó còn… còn có một ngón tay bê bết máu nữa!
Trong đầu lập tức nhớ đến giọng cười man rợ của thầy Lâm cùng tiếng nói
quỷ dị đó. Không… Không phải chứ? Tôi bịt chặt miệng ngăn từng cơn khó
chịu từ dạ dày dâng lên trong khi mắt vẫn mở to nhìn cảnh tượng trước
mắt, vẫn không tài nào tin nổi vào cảnh tượng khủng khiếp đó. Biết...
Biết là nó sẽ xảy ra nhưng... Nhưng có cần nhanh đến vậy không chứ?
Tiếng hét thất thanh ban nãy là của Vũ Tuyết, bởi cô ấy đang òa khóc nức nở trước mắt chúng tôi như một đứa trẻ, tiến nấc nghẹn từng đợt từng
đợt trào lên giữa không gian xám ngoét.
Tôi vô thức nhìn về phía Băng Nhi lẫn trong đám người, chỉ thấy đáy mắt
cô hiện lên một tia thâm trầm khó hiểu, còn mọi người xung quanh thì chỉ biết im lặng, đôi mắt phủ một tầng đau buồn dày đặc, một vài cô gái là
bạn của “nạn nhân” cũng bắt đầu sụt sịt khóc, cảnh tượng thê lương vô
cùng… Nhưng… Ngón tay cùng vũng máu này là của ai?
“Đây… Đây là…?” Tối lắp bắp, giọng cũng vô thức run lẩy bẩy.
Chỉ nghe Vũ Tuyết vừa khóc nức nở vừa nói, vì giọng nói của cô ấy rất
run và ngập tràn sự kinh hãi nên tôi phải rất cố gắng mới nghe được chữ
có chữ không:
“Hức… Hức… Đêm qua… K… Kiều Lam đột ngột bảo có việc phải ra ngoài. Rồi
sau đó… Sau đó, cô ấy không trở về nữa...” Nói đến đây, cô lại ôm mặt
khóc nức nở, gào to lên bằng cái giọng khàn đặc, đắng ngắt: “Nếu tối qua tôi không để cậu ấy đi, nếu tối qua khi phát hiện cậu ấy không trở về,
tôi phải đi tìm mới đúng! Nếu hôm qua… Nếu hôm qua…” Những câu sau tôi
hoàn toàn không thể nghe thấy nữa, tất cả chỉ là một chuỗi âm thanh xám
xịt bị tiếng nấc át hẳn đi mà thôi. Điều đó có nghĩa là… Người bị giết
hại, cũng như chủ nhân của ngón tay đẫm máu kia chính là Kiều Lam!
Tôi còn chưa kịp cất giọng an ủi Vũ Tuyết, đã thấy Thục Trân quát một
tiếng rồi xoay người xô ngã An Vũ, xông xáo phóng nhanh đi. Băng Nhi ở
phía sau tôi ngay lập tức đuổi theo, kéo cổ áo cô ấy giật ngược lại,
dùng lực mạnh đến nỗi khiến cô mất đà ngã lăn quay.
“Cậu tránh ra!” Thục Trân nhanh như cắt đứng dậy, quát to, mọi người
ngay lập tức đổ ánh nhìn về phía đó, cô Trịnh định đi đến ngăn thì tay
bỗng bị thầy hiệu phó nắm lấy, ông nhìn cô bằng cặp mắt thâm trầm ý bảo: “Chuyện của lũ trẻ, nên để chúng tự giải quyết với nhau.” Nhận ra được
điều đó, cô bèn thinh lặng nhìn về phía họ, tôi cũng dõi mắt nhìn, tay
vô sức siết chặt…
“Cậu muốn đi đâu?” Băng Nhi dang hai tay, đứng chắn trước mặt cô ấy,
dùng ánh mắt kiên quyết cực độ nhìn thẳng vào đáy mắt rực lửa hận của
đối phương.
“Tôi nhất định phải giết chết con ác quỷ đó! Cậu không tránh ra thì đừng có trách tôi tuyệt tình!” Thục Trân gào lên, đôi mắt sắc sảo hôm nào
giờ đã rực lên tia sát khí mãnh liệt, chúng chỉ chực đốt cháy cặp kính
dày cộp kia mà thoát ra ngoài mà bóp chết kẻ gọi là “ác quỷ” ngay tức
khắc. Nói rồi không đợi Băng Nhi lên tiếng phản bác, cô đã đẩy mạnh Băng Nhi một cái định phóng đi, nhưng cô ấy đã kịp nắm tay áo cô giật ngược
lại, siết tay đấm mạnh vào mặt cô đến nứt cả tròng kính trái, mảnh kính
nứt cứa nhẹ vào khớp tay cô, rớm máu.
“Chết tiệt! Cậu thôi ra vẻ tốt tính đi được không? Ả ta là ác quỷ! Là
cùng một giuộc với lũ zombie ngoài kia! Ánh mắt của ả lúc nào cũng có
tia máu đỏ lòm quái dị. Hôm qua ả trở về cũng với toàn thân bê bết máu!
Nhất định là vừa ăn thịt ở đâu đó về! Như vậy vẫn chưa thỏa mãn, đến tối còn gạt Kiều Lam ra để xơi tái. Mọi chuyện đã rõ rành rành ra đó mà cậu vẫn còn bao che cho ả ta sao hả Trần Băng Nhi!” Thục Trân tháo phắt cái kính bị nứt ra vứt xuống sàn, siết lấy tay Băng Nhi đến mức đầu ngón
tay nghiến rách cả da tay cô, hét lên đầy căm phẫn rồi gạt mạnh tay cô
ấy ra.
Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy trở nên lãnh tàn như vậy, giống như là đang
quằn quại nổi điên trước cái chết của người mình từng yêu vậy, hoặc có
lẽ… Bây giờ cô ấy vẫn còn hướng về Kiều Lam… Bởi tôi nghe trong thanh âm đó có tiếng nghẹn ứ cay nghiệt, đôi mắt phủ một lớp nước mỏng như thể
nước mắt có thể ứa ra bất cứ lúc nào. Đồng thời khiến tôi nhận ra “ác
quỷ” mà cô ấy muốn đề cập đến là ai, chính là Dương Tịnh Y.
Không… Không phải như vậy! Hôm qua chị ấy chỉ là ra ngoài săn zombie
thôi mà, là đang giảm bớt số lượng zombie ngày càng tập trung đông hơn ở đây đó! Lầm… Cậu lầm rồi! Chị ấy không phải là như vậy! Ánh mắt u buồn
tối qua rõ ràng là rất thật, đó tuyệt đối không phải là ánh mắt của một
con zombie cải trang không cảm xúc vừa mới ăn thịt người! Tuyệt đối
không phải!
Ý thức tôi không ngừng thét gào, những câu từ đó cũng chạy lòng vòng, ám chặt cả tâm trí tôi đến lẩn quẩn, nghĩ là làm, tôi nhanh chóng hét lên:
“Cậu lầm rồi!”
Hét rồi mới biết là tôi… Tôi… đã vô thức đồng thanh với Băng Nhi, mọi
người vẫn đang im thin thít bỗng nhìn về phía tôi, tôi bèn cúi gằm mặt
xấu hổ còn cô ấy thì chỉ hơi bất ngờ một chút, xong lại giận dữ nhìn
Thục Trân: “Tất cả vẫn chỉ là suy diễn của một mình cậu! Cậu làm như vậy được gì chứ? Giết chết Dương Tịnh Y thì sao? Giết rồi có thay đổi được
sự thật là Kiều Lam đã chết và chỉ còn là một vũng máu không? Hơn nữa
nếu không phải là chị ấy thì chẳng phải chúng ta đã giết lầm một người
cực mạnh, tự dồn bản thân vào con đường chết sao?”
“... Nhưng nếu chính ả là kẻ đã gây nên chuyện này thì nhất định ả sẽ
không dừng lại! Nhất định sẽ có thêm nhiều người trong chúng ta phải
chết! Cậu muốn đến khi tất cả chúng tôi cùng Gia Ái của cậu chỉ còn là
một đống máu thì mới chịu thừa nhận ả chính là zombie cải trang? Ả đã ra tay, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đực ra ở đây mà chờ chết? Không, tôi
nhất định phải giết chết con quỷ đó!” Dứt lời, cô kích động rút trong
người ra một con dao sáng loáng, dùng đôi mắt đã sớm lãnh tàn nhìn sâu
vào đôi mắt nâu sẫm đang lộ tia do dự của Băng Nhi, xong lại đột nhiên
vừa lạnh lùng lại vừa nuông chiều nói: “Cậu đừng cản tôi nữa, chỉ lần
này thôi, để tôi trả thù cho Tiểu Lam. Nếu lần này tôi giết lầm, thì sau này cậu giết tôi cũng không muộn. Thôi nào, đừng kiên quyết nữa, tôi
biết cậu không muốn để Diệp Gia Ái có mệnh hệ gì mà, để tôi thay cậu
giết chết mối họa này đi...”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, Vũ Tuyết đang nức nở cũng
giương đôi mắt sưng húp nhìn về phía đó. Còn tôi thì đã đờ người ra tự
bao giờ. Không ngờ… Không ngờ Thục Trân lại dùng tôi để thuyết phục Băng Nhi không ngăn cản mình nữa, đôi mắt sắc sảo đó… Lại có phần dại đi,
mang đậm nét hận thù vốn có của một con người muốn trả thù ác ma, ánh
dao lóe sáng giữa không gian khiến tôi khẽ run người, ôm lấy vai vì
lạnh. Hình ảnh Băng Nhi vẫn đang dang rộng tay nhưng đôi tay đó lại
thoáng do dự khiến tôi càng lo lắng hơn.
"Đừng, Băng Nhi, cậu đừng thả tay xuống mà! Đừng để Thục Trân đi, nếu không… Nếu không Tịnh Y nhất định sẽ gặp nguy mất!"
Nhưng… Khoảng vài phút sau, đôi tay của cô cũng bất lực, dần dần buông
xuống. Có gì đó đã khiến cô do dự, trong lời nói của Thục Trân có thứ
khiến cô lo nhất, phải chăng là tôi?
Rồi trong lúc tôi hốt hoảng lao về phía đó để ngăn cản hành động đó của
cô, đã thấy Tịnh Y đứng ở trước cửa thư viện, dùng ánh mắt băng lãnh
nhìn chúng tôi một lúc lâu rồi mới chậm rãi tiến lại. Vì Thục Trân vốn
đang muốn chạy về phía thư viện nên tuyệt nhiên hình ảnh ma mị của Tịnh Y cũng in sâu vào đáy mắt cô.
Cả không gian vốn đang rộ tiếng xì xầm to nhỏ bỗng im bặt, tất cả mọi
người, kể cả tôi cũng không rời mắt khỏi đó dù chỉ một khắc!
“Tịnh… Tịnh Y…. Sao chị lại ở đây?” - Cuối cùng tôi cũng khó nhọc bật ra được tiếng nói, chính tôi cũng không ngờ câu hỏi của mình lại nghẹn đến vậy, run rẩy đến vậy.
Tịnh Y chỉ đảo mắt sang tôi một chút, lại nhìn sơ qua một lượt từng
người từng người một lẫn ngón tay đỏ lòm giữa vũng máu tanh bằng đôi mắt kỳ dị khoảng vài giây. Rồi mới chậm rãi đến bên Băng Nhi, vỗ nhẹ vai cô ý bảo cô hãy yên tâm khiến tay cô cũng do dự rũ xuống, chưa bao giờ tôi thấy Băng Nhi ngoan ngoãn đến vậy, giống như là tin tưởng tuyệt đối vào Tịnh Y vậy, lặng lẽ đứng qua một bên.
Sau khi làm hành động đó, cô cũng lặng lẽ tiến gần đến chỗ Thục Trân.
Tôi những tưởng là cô sẽ lên tiếng phản đối, bảo là mình vô tội, bảo là
tối qua mình hoàn toàn không có làm việc đó nhưng mà…
Lúc đã đối mặt với ánh mắt tràn ngập sự hận thù của Thục Trân, cô đột
nhiên nâng cánh tay đang siết chặt cán dao của cô ấy lên, chỉnh cho lưỡi dao hướng thẳng vào tim mình, xong liền thản mặc buông ra ba chữ lạnh
toát: “Giết tôi đi.”