“Cậu... Cậu... Cậu… Bộ mặt khi nãy là… Cậu lừa tớ!” Tôi lắp bắp, khoé môi giật giật liên tục.
“Hm… Cũng không hẳn là lừa, chỉ là đeo mặt nạ giống cậu thôi, cách tối
ưu để tháo mặt nạ của cậu ra là đeo mặt nạ khác hoàn toàn với tính cách
của tôi để khiến cậu ngỡ ngàng rồi làm tới.” Xong lại làm hành động bắt
cá bỏ vào giỏ. “Vậy là cậu sẽ tự động chui vào giỏ, tâm lý con người
thường không vững khi tính cách người đối diện đột ngột thay đổi mà.”
Kế đó là hành động rút dây siết chặt giỏ ra vẻ “ngư ông đắc lợi” của cô.
Băng Nhi nhún vai rồi đứng dậy, thong thả bước về chỗ cũ như thể chuyện
cách đây vài phút chưa hề xảy ra vậy. Tôi nhìn theo, thở dài rồi cười
nhẹ, vội bước đi theo cô ấy.
Hm… Từ nay Diệp Gia Ái này sẽ sống thật với mình, sẽ không đeo mặt nạ
nữa, không cần sợ thêm bất cứ điều gì. Vì người con gái xinh đẹp kia sẽ
cùng tôi chống chọi với nó, cơn đau của quá khứ rồi sẽ được bờ vai đó
xóa nhòa vĩnh viễn… Còn hôm nay, xem như tôi lại mắc nợ đại hot girl
Trần Băng Nhi tính tình cứng rắn nhưng lại giống đại miêu hay dỗi này
vậy! Sau này nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả…
Khẽ đưa mắt nhìn cánh tay trắng nõn của Băng Nhi, tôi thấy vết cắn nơi
lòng bàn tay vẫn đang nhỏ từng giọt máu lạnh ngắt xuống đất, nhỏ đều đều nhưng cô ấy vẫn không quan tâm đến, chỉ khẽ bước đi…
“Đồ ngốc…” Tôi lầm bầm rồi nhanh xé phần vải nơi thắt lưng mình, chạy
lại cầm lấy tay cô ấy mà nhẹ nhàng băng lại như thể sợ cô đau.
“Cái gì mà không quan tâm chứ? Cậu làm như tớ ác lắm vậy á.” Tôi chun mũi.
“Ác hay không tùy nhận định của mỗi người thôi.”
“Thế cậu nhận định tớ ác á?”
“Là chính miệng cậu nói đó nha.”
“Ớ…” Tôi ngây ra đúng ba giây, rồi ngay lập tức phát hiện mình bị gài, liền giậm chân tức tối: “Băng Nhi đáng ghét!”
Chỉ thấy khóe môi cô ấy hơi cong lên:
“Chịu tháo mặt nạ rồi à? Cún?”
“Cún cái gì mà cún? Tớ là cún khi nào chứ?” Tôi phồng má, nhe răng định cắn cô ấy phát nữa.
“Khi cậu cắn tôi.” Cô ấy rút tay khỏi tầm cắn của tôi rồi lại thong thả bước.
“Hơ… Là vì lúc đó tớ đang hoảng loạn mà!” Tôi rống lên.
“Cũng là cắn.”
“Cắn cắn cái gì? Là cậu bịt miệng tớ trước!”
“Không bịt miệng thế để cậu hét to lên rồi thu hút lũ zombie à?”
“Tớ… Nhưng sao lúc tớ gào khóc, cậu không bịt miệng tớ?” Tôi đuối lý, bèn lách sang chuyện khác.
“Lúc đó zombie không ở gần.”
“Thế sao lúc nãy cậu biết chúng ở gần?”
“Trực giác.”
Trực giác?
“Cậu có trực giác á?”
“Ừ.”
“Trực giác thế nào?”
“Cảm nhận được zombie ở gần.”
“Làm sao cảm nh…?”
Vừa định hỏi thêm, đã thấy Băng Nhi quay lại, áp ngón trỏ lên môi tôi:
“Cậu hỏi nhiều quá đấy!”
Xong lại đút tay vào túi váy, xoay người đi.
Tôi đứng trơ ra khoảng hai giây rồi nhanh chạy theo:
“N… Này, cậu nói vậy là sao chứ? Tớ muốn biết mà.”
“Nói rồi, là trực giác.”
“Moh… Trực giác của cậu hay thật.”
“Nhờ đấu với zombie nhiều thôi, khi diệt chúng nhiều, cậu cũng sẽ có.”
Nói rồi búng trán tôi: “Thế nên, mau chọn cho mình một loại vũ khí để
tiêu diệt chúng đi.”
“Chỉ có người đa nghi mới nghĩ người khác cũng đa nghi như mình.” Lại cởi thêm vớ chân.
Tôi trầm mặc khoảng hai giây rồi nhanh chuyển chủ đề:
“Cậu cởi giày ra chi vậy?”
“Xuống suối.”
“Làm gì?”
“Bắt cá.”
“Sạo lại phải bắt cá?”
“Bụng cậu réo inh ỏi kìa.”
“Oh uhm…”
Giờ tôi mới để ý là cái bụng mình đang réo inh ỏi nãy giờ. Tình hình là
sáng giờ nhiều chuyện quá nên tôi chả kịp ăn gì cả. Ôi ôi ôi, người ta
nói khi quá tập trung vào chuyện gì đó thì sẽ không biết đói quả là đúng thật mà! Ôi… đói chết mất!
Mười lăm phút sau…
Tôi cùng Băng Nhi mỗi người xiên một con cá qua cành cây nhỏ, hơ hơ trên ngọn lửa bập bùng.
“Băng Nhi, sao cậu bắt được cá nhanh vậy?” - Tôi nhìn con cá béo nung núc trong tay mà không khỏi thắc mắc.
“Trực giác.” - Cô ấy nhả ra hai chữ cực kỳ ngắn gọn và súc tích.
Tôi cười cười, lại nói đùa:
“Có vẻ trực giác của cậu làm được mọi thứ nhỉ?”
“Tôi không biết, có thể làm được gì thì làm thôi.”
Băng Nhi vừa dứt câu, cả hai liền nghe có tiếng sột soạt truyền đến từ
phía Tây, tôi và cô ấy không nói không rằng, đồng thời nhìn về phía đó.
Dưới ánh trăng huyền diệu là làn tóc buông dài như thác đổ, làn da trắng như tuyết điểm vài giọt máu đào lăn dài lại còn trông hấp dẫn hơn,
chiếc váy xanh sọc carô trắng nhàn nhạt phủ ngang đùi cô ấy dễ khiến
người ta nổi thú tính, vây quanh nó là cái áo sơmi màu nâu buộc hờ, rũ
rượi buông thỏng xuống...
Nữ tử kiều diễm đó một tay cầm thanh katana lóe ánh bạc, một tay cầm cái đầu be bét máu đỏ hỏn của một con zombie đột biến, máu vẫn từng giọt
từng giọt nhỏ xuống từ cái đầu đó. Và thứ khiến tôi chú ý nhất là những
mảnh vải nâu - cùng màu với chiếc áo sơmi buộc hờ quanh vết thương ở
tay, ở đùi cô đang lặng lẽ bị máu nhuộm đen dưới ánh trăng. Từng hơi thở gấp gáp cứ thi nhau tuôn ra khỏi đôi môi đỏ như máu của cô, làn tóc
hững hờ rũ xuống che đi đôi mắt cô độc kia…
Tôi trố mắt nhìn chăm chăm vào cô ấy, tay bất giác mất hết sức lực mà thả luôn con cá vào trong lửa, đứng phắt dậy.
Tịnh… Tịnh Y? Chị cũng…?
Chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy thân thể Tịnh Y đổ gục xuống…