Say Mê Một Mảnh Phấn Hồng
Bước vào quán bar, dường như bước vào một thế giới khác, ánh đèn led
chớp nháy sáng rực bị thay bởi những bóng đèn neon nhạt màu xanh đỏ làm
nền cho đèn cầu với muôn nghìn sắc tía, ánh sáng chớp động liên tục làm
cho mắt người không tài nào bắt kịp. Không khí lúc nào cũng sôi động,
tiếng nhạc đinh tai lúc nào cũng tràn vào trong những luồng âm thanh
khiến màng nhĩ rung động, âm nhạc càng lớn lại càng kích thích đám người ngoài sảnh lớn điên cuồng nhảy loạn, đa phần bọn họ đều đã cắn thuốc
lắc, chỉ cần ngắm vào đầu lưỡi, con người ta liền không còn khống chế
được bản thân mà phóng thích hết sức lắc mình theo điệu nhạc.
Ở
giữa phòng, vũ nữ thoát y nhẹ nhàng lắc lư cơ thể thiếu vải khiêu khích
mọi ánh mắt nhìn đến, người dưới vừa ném tiền lên, cô ta liền lắc mình
cởi bỏ đi một lớp trang phục, tiện tay ném cho một gã đàn ông đang chầu
chực bên dưới. Dáng vẻ cô ả lẳng lơ, tùy tiện bày ra tư thế khiêu gợi
từng chút lộ ra, ánh mắt ma mị đảo quanh đám người đang đứng nhìn xem
bên dưới, lại nhìn tiền được ném lên sàn mà cởi ra quần áo. Chẳng mấy
chốc, trên người cô ta chỉ còn mặc đồ lót, bra ren đen ôm lấy khối thân
thể mềm mại, cô ta cười, ngã giá cao hơn.
Trong góc tối, một đôi
mắt màu nâu nhạt lạnh lẽo thâm trầm nhìn về phía bên này, ánh mắt đảo
qua nhìn tên đàn em bên cạnh, liền có người hiểu ý ném một xắp tiền lên, cô ta liền thỏa thích cười, không chút thất hứa đem bra cởi ra, ánh mắt ma mị khóa chặt lấy kim chủ vừa mới chi mạnh kia. Trời sinh thân hình
đẩy đà nóng bỏng, gương mặt quyến rũ gợi tình, trước giờ còn chưa có mấy người có diễm phúc lọt vào mắt xanh của cô ta, còn là khiến bản thân
chú ý như vậy.
Nhưng ánh mắt trong góc tối vẫn lạnh nhạt với ý tứ mời gọi trắng trợn, khối cơ thể trước ngực có xinh đẹp bao nhiêu cũng
chỉ là đám đàn ông còn lại sôi máu, nhưng người đó lại không chút dừng
trên người cô ta, dáng vẻ lạnh nhạt khiến cho vũ nữ kia càng thêm hứng
thú, không chút câu nệ, lắc thân hình nóng bỏng, nửa trên đã trần như
nhộng xuống đài, đi về phía người kia. Những kẻ xung quanh đều tự giác
nhường đường chờ xem cuộc vui, ngay khi cánh tay cô ta vuơn tay ra muốn
động vào người đàn ông thì bất ngờ bị hai đàn em của người đó chặng lại, ý tứ rất rõ ràng.
Mỹ nữ thấy thái độ người kia kiên quyết như
vậy cũng không lấy làm giận, hài hước trêu chọc một gã đàn ông đứng gần
đó, ánh mắt một giây cũng không dời khỏi người kia, nhưng lại để cho tay gã đàn ông thỏa thích chu du trên cơ thể mình. Như để xem sức chịu đựng của người kia đến đâu, chỉ đáng tiếc, ánh mắt lạnh lẽo đó cũng không
một lần động.
Lẳng lặng trong bầu không khí trụy lạc đó là từng
nhóm người lặng lẽ men theo tường đi qua, họ cúi đầu, đa phần trong số
họ là những cô gái còn rất trẻ, người đi đầu có vẻ là quản lí của nơi
này, ăn mặc có chút sang trọng. Ai ai trong họ đều mắt nhìn con đường đi phía dưới chân, dường như không chút để tâm đến sự náo nhiệt đó, thỉnh
thoảng, trong họ một vài đôi con ngươi vừa lo sợ vừa kinh ngạc nâng lên, rồi lại run rẫy cụp xuống, nhóm người không dừng lại mà đi sâu hơn vào
trong, nơi các phòng bao. Ánh mắt của người kia chính là đang chú ý đến
họ.
Khác hẳn với không khí náo nhiệt như lốc xoáy khiến cho mọi
người đều cảm thấy sục sôi ngoài sảnh lớn, bước vào khu vực này, dường
như tất cả mọi âm thanh đều bị hút đi chỉ còn nghe thấy tiếng thở của
đám người, tiếng bước chân chậm rãi mà đều đặn của họ. Không ai nói gì
mà cũng không ai dám mở lời, đi được một chốc, liền đã đi đến nơi cuối
cùng, cách một cánh cửa lớn, người đi đầu nhấn vào một cái chuông nhỏ
đặt ở ngoài cửa, liền nghe thấy âm thanh mở cửa nặng chịch cất lên. Tức
thời, tiếng than khóc pha lẫn giọng ướt át rên rỉ như làn sương đậm tràn ra bao phủ xung quanh đám người, những cô gái trong hàng liền có một số người sợ hãi mà rụt người lại gần nhau, tiếng ấm ức thút thít cất lên
nho nhỏ.
Tất cả bọn họ đều bị đẩy vào trong căn phòng lớn đó, bên trong có hơn một trăm người, trong đó những cô gái trẻ là chủ yếu, đứng canh hai bên là hai tên đàn ông cao to lực lưỡng trên tay mang roi da,
và chích điện dùng để gây mê, xung quang còn xen kẻ nhiều gã đàn ông
tương đứng canh phòng quan sát từng nhóm từng nhóm các cô gái. Bên góc
tối, vừa có một người thấy cửa mở liền muốn nắm bắt thời cơ, bất ngờ
vùng lên toan chống cự nhưng chưa chạy được bao xa đã bị bắt lại.
Hai tay hai chân bị bốn năm gã đàn ông luân phiên chế ngự, tiếng la thất
thanh của cô gái kia nhanh chóng mất dạng bởi miệng ngay sau đó đã bị
chặt lại bằng vải bẩn, quần áo trên người theo đó bị xé toạt, một đám
đàn ông được phụ trách nhiệm vụ "dạy dỗ" những người không biết thân
biết phận liền tiến lên cười khà khà nhìn cô ta, bàn tay to lớn bẩn thỉu của các gã sờ soạng cơ thể non mịn của cô gái kia, sau đó lấy ra vải
bịt miệng, trêu chọc để cô ta không nhịn được ngâm nga, trước ánh mắt sợ hãi và thảng thốt của những cô gái còn lại, các gã đàn ông liền tiến
đến kéo xuống thắt lưng, ngay tại đó mà làm nhục người đó.
Quản
lí nhìn một màn này, vốn đã thành quen, cười khẩy nói với những người
vừa bước vào cũng như nói với những người đã bị nhốt ở đây từ mấy ngày
trước. “ Các cô thấy không? Đó là cái giá phải trả cho việc không biết
lượng sức, đừng hòng trốn thoát khỏi đây, ngoan ngoãn hầu hạ khách cho
tốt, ít ra còn có tiền boa, chứ rơi vào tay đám đàn ông kia họ không
biết thương hoa tiếc ngọc đâu.” Nói xong, ánh mắt liền ra hiệu với hai
người đàn ông đứng canh cửa, bản thân xoay người bước ra ngoài. Hai
người kia liền theo đó đẩy cánh cửa trở lại.
Đáng tiếc, cánh cửa
lớn kia còn chưa kịp khép chặt, thì một âm thanh "sưu" nhẹ nhàng cất
lên, tên quản lí vừa còn đang đắc ý ngời ngời bàng hoàng nhìn xuống
ngực, một dòng máu tươi ào ào tươm ra từ vết đạn bắn, kinh hãi nhìn về
phía trước, không biết từ lúc nào cửa vào khu phòng bao đã mở toang,
từng nhóm đàn ông mặc đồ đen chạy vào các phòng bao, lôi tất thảy những
người trong đó ra, âm thanh tán loạn của đám người ngoài sảnh chính như
truyền tới đây, gã trân trân mắt nhìn rồi thảng thốt ôm ngực ngã xuống
đất, chết tươi.
Cảnh giết người diễn ra trước mắt, những cô gái
trong phòng kia sợ hãi thét lên, đám đàn ông to cao trong phòng bao cũng vội chạy ra ngoài chi viện, chỉ tiếc chưa đầy mười lăm phút đã bị khóa
trụ. Người đàn ông "kim chủ" bên ngoài kia lúc này mới bước vào, gương
mặt bị lẩn khuất trong bóng tối không nhìn rõ ngũ quan, lại sở hữu giọng nói trầm ấm vô cùng. “ Phần còn lại, tiểu Bằng cậu tự giải quyết đi.”
Không khó để nhận ra trong giọng nói người kia có phần mất kiên nhẫn,
ánh mắt lia qua đám người trong phòng vừa định xoay người bước đi thì vô tình bắt gặp một người đang nhìn chầm chầm mình, người đó gương mặt
cũng lẫn trong góc tối nhìn không thấy rõ dáng vẻ...
---- Phân cách tuyến của tác giả mất nết ----
“ Ào ào...” Âm thanh nước chảy từ phòng tắm truyền ra ngoài, thời gian đã hơn một tiếng vẫn chưa ngừng lại, người đàn ông đứng trong phòng kính
vẫn chưa thõa mãn, chưa vội bước ra, nhưng nghe thấy bên ngoài có tiếng
điện thoại gọi đến, màu rậm hơi nhíu lại, người đó mới vươn bàn tay to
lớn ra vặn tắt nước, những ngón tay thon dài trắng trẻo như ngọc thạch
vẫn còn dẫn nước chạy ròng ròng rồi từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền
đất, trên bàn tay to lớn như che cả một bầu trời ấy lại nổi lên những
vệt đỏ ửng kì lạ, giống như xây xát nên có vết trầy khiến cho đôi bàn
tay trở nên dị thường, sắc trắng và đỏ lại hòa hợp một cách quỷ dị.
“ Chuyện gì?” Người đàn ông bước ra khỏi phòng liền mở ra loa phòng, vừa
lấy khăn tắm quấn ngang hông, vừa đem mái tóc xõa ra, hóa ra người này
để tóc, thật ra không dài lắm, chỉ chắm vai, từng sợi từng sợi màu nâu
hạt dẻ hệt như màu mắt, lại suông mượt nổi bậc lên trên màu da trắng như sữa, xinh đẹp đến khiến người khác cảm thấy tủi thân.
Nghe thấy
giọng nói trầm ấm hoàn toàn khác biệt với khí tức mà người đàn ông này
đem lại, người bên đầu dây bên kia vẫn không nhịn được có chút chần chờ, lại nhìn đám đồng bọn ở sau đang hì hục thúc dốc, phía trước mặt lại có lão ca đang nhìn mình chầm chầm ra hiệu.
Mộ Lăng ( Biệt danh: Lão ca lắm chuyện): * Nói nhỏ * Tiểu Bằng mau nói đi nói đi...
“ Tôi nghe thấy giọng nói của Lăng ca? Anh ấy lại bày trò gì phải không?
Nếu không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi!” Giọng nói trầm ấm liền
lạnh đi mấy phần. Chỉ nghe thấy giọng nói của anh ta, đừng nói anh, mà
hầu hết mọi người trong bang đều tự giác tránh xa 30m, người này rất
rảnh rỗi, sở thích và thói quen là lấy người khác ra làm trò đùa, tự
nhiên hôm nay lại tìm đến mình không cần nghĩ cũng biết không phải
chuyện hay ho, trực tiếp tránh đi là hơn. Nhưng vừa định ngắt máy thì
đầu dây bên kia A Bằng đã vội lên tiếng.
“ Ảnh... Ảnh ca, thật ra có chút chuyện? Đám phụ nữ kia, giải quyết gần xong rồi, nhưng có một
vài người không định rời đi, anh cũng biết...” Nhiều người trong số họ
đã quen cuộc sống trụy lạc thâu hoan, công việc lại kiếm được ra tiền,
có thể nuôi gia đình, có thể dễ dàng tìm được kim chủ giàu có, liền dễ
dàng sống sung sướng một thời gian, dù gì họ cũng đã quen, khó trách
không muốn đổi. Mà tối nay bang tập kích quán bar này, vốn chỉ muốn ngăn chặng việc buôn bán phụ nữ trái phép và sử dụng thuốc cấm, cũng vì
không phải là cảnh sát nên bang không có ý định sẽ chặn đường sống bọn
họ. Quán bar sau này vẫn sẽ hoạt động bình thường dầu đổi chủ, mà những
nơi như thế này sao lại thiếu được những người như họ.
“ Nếu họ muốn ở lại cũng không vấn đề gì, biết thân biết phận chút là được.” Ảnh lạnh
nhạt trả lời, gương mặt có thoáng chốc cứng ngắc khi nghĩ đến người con
gái kia...
“ Còn có...” Tiểu Bằng vừa mới nói lại đã bị cướp điện thoại, người bên đầu dây bên kia bây giờ là Mộ Lăng. “ A Ảnh à, lần này có không ít cô gái xinh đẹp đâu, kiêu sa, ngây thơ, quyền rũ... gì cũng có hết, cậu nên thử tiếp nhận đi. Dầu gì cậu cũng đã râu ria đầy mặt
rồi mà bên gối vẫn chưa có lấy một người, ầy, nói ra thì cũng thật là
thanh tâm quả dục quá, tôi sẽ nghi ngờ giới tính cậu lệch lạc đấy. Cậu
nói xem...” Đầu dây bên kia bắt đầu luyên thuyên, tác dụng ru ngủ rất
tốt, anh liền để điện thoại sang bên, tắt đèn, chuẩn bị ngủ.
Nào
ngờ vừa đặt lưng nằm xuống giường thì. “ Đinh đinh.” Có chuông cửa!!!
Giọng nói trong điện thoại liền bừng lên hào hứng rõ. “ Đến rồi, hơi
chậm, gửi một người đến để làm cậu vui vẻ, tin tôi!! Thôi ngắt máy đây,
nhớ cùng người ta hoan hào cho tốt.” Vừa nói xong cũng liền cúp điện
thoại.
Nơi anh hiện đang ở là một căn hộ riêng, không lớn không
nhỏ, kích thước vừa đủ chuẩn một căn biệt thự, thiết kế hiện đại đơn
giản, có hơi cô tịch và lãnh cảm hệt như tính cách chủ nhà. Bây giờ đã
là 1 giờ sáng, trời này cũng đã chớm đông, không khí liền xuống dưới 20
độ, lại nửa đêm thế này hẳn đang rất lạnh. Nghĩ đến nửa đêm lại đẩy
người đến nhà anh, gương mặt anh lại không nhịn được lạnh đi, bước khỏi
phòng ra ngoài phòng khách, nhìn vào màn hình được nối với cổng lớn,
liền thấy bóng dáng nhỏ của một cô gái đang đứng ở đó cúi đầu, nghiêm
túc như một búp bê nhỏ, không động đậy, nếu không phải cơ thể cô vẫn có
chút dao động của nhịp thở, thì anh sẽ nghi ngờ camera có vấn đề.
Nhìn chầm chầm vào cô cái một lúc lâu, anh mới nhấn mã mở cửa, đồng thời nói vào loa. “ Cô vào đi.” Lối vào nhà anh chỉ có một, nên không sợ cô đi
loạn vào chỗ không nên đi. Lại nhìn lại bản thân, vẫn đang chỉ quấn một
lớp khăn tắm, liền xoay người trở lại phòng.
Lúc cô gái nhỏ chưa
kịp mở cửa thì cả người cô đều đã lạnh cứng, môi tái nhợt, gương mặt
không chút huyết sắc, các cơ tay cơ chân đều gượng gạo, đứng ở ngoài một lúc lại, khó khăn đi đến đây, quả thực chịu lạnh không ít thời gian,
trên mái tóc đã đắp một lớp sương mỏng, ban nãy còn bị té, cả người ngã
xuống bãi cỏ bên cạnh, đập cả người xuống đất, may mà không nghiêm trọng vẫn có thể tự mình đứng dậy được. Vừa gắng gượng bước vào trong liền bị không khí ấm áp bên trong đánh úp, vội vàng đóng cửa lại ngăn cái lạnh
từ bên ngoài truyền vào. Rồi lại bần thần đứng tại ngạch cửa.
Từ
trong phòng mình bước ra, ánh mắt liền đặt lên bóng dáng bé nhỏ vẫn đang đứng im như tượng y hệt cảnh ngoài cổng chính, nhưng vừa dời tầm mắt
xuống mặt cô thì anh liền nhíu mày, lại dời xuống quần áo cô, đến đôi
giày, rồi lại nhìn dấu giày của cô từ ngoài bước vào, trong nội tâm
chứng bệnh sạch sẽ rất nặng lại bắt đầu nổi lên như một thói quen, giọng nói cũng mất đi vẻ trầm ấm mà lạnh lùng ra lệnh. “ Cô đi tắm, và làm
sạch vết bẩn của cô ngay!” Nói xong liền lạnh mặt nhìn xem cô sẽ xử lí
như thế nào. (Tác giả: Viết truyện bao nhiêu lâu, lần đầu có nam chính
dám sai sử nữ chính.:sweat:)
Điều anh không thể ngờ là cô ngẩn
mặt lên nhìn anh, cúi đầu nhìn mình rồi nhìn những vết bẩn trên sàn nhà, gương mặt nhỏ nhắn liền không chút cảm xúc đem áo khoác đang mặc cởi
ra, bên trong lại chỉ có bra trắng thuần tinh khiết, nhưng bra này lại
là loại gợi cảm, bằng ren, lại hơi mỏng, gần như chỉ vừa đủ ôm lấy vòng
một đầy đặn, căng tròn, đôi tuyết phong vừa trắng trẻo lại mềm mại nhẹ
nhàng nhấp nhô theo từng nhịp thở lên xuống. Liền sau đó, cô thuận tay
cởi ra váy xếp nếp màu hạt dẻ đã dính bẩn vì bị ngã ban nãy, được rồi từ mặt đến chân đều bẩn, bên trong là quần lót ren cùng loại với bra, nơi
xinh đẹp được nhẹ nhàng bao lấy, chỉ thấy được đôi chân thẳng tắp trắng
ngần. Liền sau đó đem đôi giày dưới chân cởi ra nốt...
“ Cô đang làm gì vậy?” Anh lạnh nhạt nhìn một màn này, nhíu mày hỏi.
“ Cởi đồ.”
“...”
“ Đi tắm.”
“ Không thể đợi đến lúc vào phòng tắm?” Anh càng thêm lạnh lùng nói.
Nhưng cô thản nhiên đáp lại anh. “ Sẽ bẩn.” Gương mặt nhỏ vẫn không chút biểu tình nhìn anh.
Đôi mắt sắt bén lóe lên tia sáng nhạt, dừng trên gương mặt cô, dầu cho trên đó dính đầy bùn đất, ánh mắt vừa ngốc vừa ngờ nghệch, đôi môi nức nẻ
dính bùn khô khốc, tóc tai có chút rối, quần áo đều bị vấy bẩn, nhưng
anh không nhìn thấu được. Giống như cô có gì đó đơn thuần không giống
như những phụ nữ làm việc ở những nơi hỗn tạp như là quán bar. Nhưng cô
được đưa đến đây, là chắc chắn nằm trong những người lựa chọn ở lại phục vụ. Như vậy nếu cô muốn giả vờ ngốc, anh cũng không vội vạch trần, để
xem cô còn định làm gì tiếp.
Đang suy nghĩ, đột nhiên anh bị cắt
ngang bởi giọng nói của cô. “ Quần áo?” Đây là hỏi, lúc đến, trên người
cô không có mang theo hành lí, cũng không có bao nhiêu lớp đồ, cho nên
bây giờ đều bị chính mình làm bẩn hết, cô đâu có gì để thay.
Anh
đành đưa áo khoác len mỏng màu nâu mật cho cô, ánh mắt khép chặt nhìn
chầm chầm bóng dáng của cô cho đến khi bóng dáng khuất sau cánh cửa
phòng tắm.
( Còn tiếp)
P/s: Chương đầu dài dài vậy thôi chứ mấy chương sau rút lại.