Lục Sơ Vũ (Hồng Trần Ngàn Năm)
“Lục Sơ Vũ…”
Nàng ngoảnh đầu nhìn người đàn ông cao lớn vận bạch y nhuốm máu trên tay ôm
hài tử đang khóc oa oa, “Huyên… Chàng tới rồi, An An cũng tới rồi.”
“Lục Sơ Vũ…”
Y liên tục lặp lại tên nàng, thanh âm trầm trầm mang vài phần bất lực,
vài phần bi phẫn,“Lục Sơ Vũ, đây là hài tử của chúng ta, nàng có thể bỏ
ta lại, nhưng tuyệt đối không thể bỏ rơi nó. Cầu xin nàng, Sơ Vũ.”
“Huyên, kiếp này chúng ta có duyên không có phận. Hẹn chàng và An An… kiếp sau…”
Nàng quay đầu kiên định bước đi, một lần cũng tuyệt đối không quay đầu lại.
Ống tay áo đỏ thẫm tung bay trong gió lạnh, khóe miệng khẽ nở một nụ
cười khuynh đảo lòng người.
“Lục Sơ Vũ!”
…
Reng! Reng!
Lục Sơ Vũ theo thói quen vươn tay lên chiếc kệ đặt ở đầu giường quờ quạng
tìm điện thoại cảm ứng, ngón tay thon dài quệt nhẹ một cái, tiếng chuông inh ỏi kia lập tức ngưng bặt.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, trời mùa hạ thường nắng sớm, luồng nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa màu xám buông dài, từng vệt lốm đốm buông mình trên chiếc giường rộng rãi của
Sơ Vũ. Mặc dù đã tỉnh ngủ song Sơ Vũ vẫn không có ý định xuống giường,
cô nằm bất động một lúc lâu, tay vắt ngang trán, hai mắt nhìn trừng
trừng lên trần nhà.
Dạo gần đây, Sơ Vũ thường xuyên có những giấc mơ hết sức quái dị. Trong những giấc mơ đứt đoạn, cô trở thành nàng Lục Sơ Vũ khuynh thành ở cổ đại, luôn xuất hiện bên cạnh một người đàn ông. Cô mỗi lần mở miệng đều gọi anh ta là “Huyên”. Dường như Sơ Vũ rất
thích Huyên, khi thì cùng anh ta uống rượu thưởng trăng lạnh bên vách
núi, khi thì cùng nhau dạo chơi giữa chốn phồn hoa, ngắm đèn lồng nhiều
màu sắc.
Điểm chung duy nhất giữa những giấc mơ đó là khung cảnh
luôn mờ mờ ảo ảo như phủ một lớp sương mù dày, Sơ Vũ cố gắng thế nào
cũng không thể nhìn thấy rõ gương mặt của Huyên.
Những giấc mơ
quái đản đó cứ liên tiếp bám lấy tâm trí Sơ Vũ, thậm chí ngay cả khi cô
chợp mắt vài phút trên xe ô tô hay giữa trường quay. Mỗi lần tỉnh dậy,
cô kinh hãi nhận ra toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim cũng gấp gáp
đập trong lồng ngực. Cảm giác trong giấc mơ, ngược lại chân thực đến
không ngờ.
Vừa rồi lại là giấc mơ đó. Lần này xuất hiện bên cạnh
Huyên còn có một đứa trẻ. Dường như là Lục Sơ Vũ ở trong mơ định bỏ rơi
hai người bọn họ…
Sơ Vũ lo lắng kể cho tay trợ lý Chấn Phong, ai
ngờ anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt như thể cô sắp phát điên, “Sơ Vũ, em cần nghỉ ngơi nhiều hơn đấy. Dạo gần đây anh thấy sắc mặt của em không
tốt lắm, có thể lịch làm việc của em dày quá nên mới dẫn đến hay mơ lung tung.”
Sơ Vũ vội vàng lắc lắc đầu thật mạnh, “Sao anh lại không
tin em? Em cảm thấy chuyện này như là điềm báo vậy, nhất định là còn có ý nghĩa gì đó. Chấn Phong, anh có nghĩ là em cần tìm nhà ngoại cảm, hay
mấy người đại loại như vậy không?”
Chấn Phong vội vàng ôm lấy vai cô, kiên định trấn an: “Sơ Vũ à, là em nghĩ nhiều quá thôi. Không phải
dạo trước em mới đóng máy phim ‘Hồng trần ngàn năm’ sao? Có thể là thủ vai nhập tâm quá mới mơ thấy mình ở cổ đại đấy!”
Sơ Vũ trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định nghe theo lời
khuyên của Chấn Phong – triệt để nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc. Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều thật rồi, làm gì trên đời lại có mấy chuyện hoang đường như vậy được.
Vừa nhắc tới người, lập tức tiếng chuông
điện thoại vang lên làm Sơ Vũ nằm trên giường một phen hết hồn. Cô ổn
định lại nhịp tim, với tay nhấc điện thoại, quả nhiên sáng sớm thế này
chỉ có Chấn Phong gọi điện tới dặn dò lịch làm việc.
“Sơ Vũ, em dậy chưa?” Giọng Chấn Phong trầm ổn truyền tới qua điện thoại.
Sơ Vũ lật chăn ngồi dậy, hai chân trần quờ quạng tìm đôi dép đi trong nhà, “Chưa dậy cũng bị anh dựng cho tỉnh rồi.”
Đầu bên kia truyền tới tiếng cười khẽ của Chấn Phong, “Anh đã gửi lịch làm
việc vào mail của em rồi, nhớ check lại nhé.” Tiếng lật giấy soàn soạt
vang lên, Chấn Phong vừa giở tài liệu vừa đọc: “8h sáng nay có mặt tại
Salem Studio chụp ảnh bìa cho tạp chí Phụ nữ, 12h trưa dùng bữa, 2h tới
trường quay quay show ‘Trò chuyện cùng thần tượng’, 5h dùng bữa, 6h em về nhà chuẩn bị quần áo, 7h dự sự kiện ra mắt phim
mới của Doãn Lệ, sau đó tìm cớ rút lui nhanh, tranh thủ quay tiếp phim ‘Ước nguyện cùng sao băng’.”
Sơ Vũ đã vào tới nhà vệ sinh, không kìm được thở dài một hơi. Sáng nào
cũng nghe Chấn Phong trình bày, cô sớm đã không còn hứng thú lắng nghe
kỹ càng, lúc nào cũng ậm ừ cho qua không dám ngắt lời anh ta rồi vào
mail kiểm tra. Nhưng lần nào cũng vậy, mỗi lần nghe lại một lần chán nản không thôi. Lịch làm việc kín mít tới tận 2, 3h sáng làm Sơ Vũ chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy khó thở.
“Sơ Vũ, anh em mình cùng cố gắng
vậy nhé!” Chấn Phong dường như nghe ra tâm tình của cô, nhẹ nhàng khích
lệ, “Anh đã cố gắng xếp lịch giãn ra một chút cho em có thời gian nghỉ
ngơi rồi. Đừng nghĩ lung tung mấy chuyện kia nữa nhé.”
Sơ Vũ vừa bóp kem đánh răng ra bàn chải vừa tươi cười nói vào điện thoại, “Anh yên tâm, Sơ Vũ là ai kia chứ!”
Chấn Phong thở phào một hơi rồi nhanh chóng cúp máy. Sơ Vũ biết cô vất vả
một thì anh cũng vất vả tới hai, ba phần cô, đã vậy lại không có được
danh tiếng lẫy lừng, không được công chúng nhớ mặt nhớ tên. So ra, Sơ Vũ vẫn còn được ưu ái.
Sơ Vũ làm một đĩa salad hoa quả nhẹ rồi bê
ra sô pha, vừa ăn vừa tranh thủ lên mạng xem tin tức. Mấy tiêu đề lớn
nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.
“Lục Sơ Vũ xuất hiện lộng lẫy tại lễ cưới của nữ diễn viên Đồng Lạc Ái, lấn át vẻ đẹp của cô dâu.”
“Thực hư Lục Sơ Vũ không tôn trọng tiền bối.”
“Tin đồn Lục Sơ Vũ xích mích với đàn chị Doãn Lệ.”
Sơ Vũ nhét miếng lê ngọt vào miệng, không kìm được khẽ nhếch môi cười trào phúng. Báo lá cải càng ngày càng biết giật tít, thậm chí những chuyện
bản thân cô còn chẳng rõ thì bọn họ đã đưa tin khắp các trang mạng, cô
cũng không hiểu rốt cuộc là bọn họ lấy tin tức ở đâu ra.
Chấn
Phong lại lấy làm vui mừng, theo ý kiến của anh thì cho rằng tần suất Sơ Vũ xuất hiện trên mạng càng dày thì chứng tỏ độ “hot” của cô trong giới giải trí càng lớn, đó là chuyện tốt, tuyệt đối không phải chuyện đáng
lo.
Giả dụ bây giờ đột nhiên báo mạng đưa tin Sơ Vũ liên tiếp gặp phải những cơn ác mộng lỳ lạ, tâm lý có vấn đề, có triệu chứng tâm thần phân liệt thì cô cũng không ngạc nhiên. Mấy tên phóng viên này ấy à, có khi nấp dưới gầm giường của cô để đưa tin không biết chừng.