Bọn người Đổng Học Bân và Đàm Lệ Mai sau khi nghe được tin tức cháy, lập tức cùng tất cả mọi người nhanh chóng chạy ra
ngoài căng-tin nhìn về hướng nhà lầu. Vị trí lửa đúng là chỗ lầu phòng
tổng hợp, chỉ là tầng hai, cách phòng tổng hợp khá xa xôi, hắn là không
lan qua. Khói đặc cuồn cuộn từ vị trí trung tâm lâu hai tràn ra trong
hành lang, theo cửa sổ bốc ra bên ngoài, nhìn thế lửa có vẻ không nhỏ.
“Vậy là văn phòng ai? Làm sao phát hỏa?”
“Mau gọi 119!!”
“Nhanh gọi đi!”
Trong đại viện tụ tập không ít người, kêu loạn một mảnh.
Ngay từ đầu Đổng Học Bân còn không có để ở trong lòng, cháy thì cháy, cũng
không có quan hệ với hắn, mà khi hắn nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt Lý
Khánh và Chu Trường Xuân trăng bệch, trong nháy măt giống như mình bạch
cái gì đó, nhìn một địa phưong xa hơn ở chỗ lầu hai, ta dựa vào, đó là
văn phòng Lý Khánh!!
Lý Khánh hô to một tiếng: “Nhanh! Người phòng tổng hợp nhanh đi theo tôi!”
Chu Trường Xuân bối rối lau lau mồ hôi, đi theo đằng sau Lý Khánh vội vàng hò hét về hướng lầu, “Nhanh cứu hoả! Cứu hoả!”
Bên kia, Quách Thuận Kiệt và Quách Phàn Vỹ đã nhanh chóng chạy theo, trong
lòng Đổng Học Bân cũng biết tình thế không ôn, vội vội vàng vàng cùng
hai người Đàm Lệ Mai Thung Tử ra sức chạy tới. Đổng Học Bân tinh tường,
nguyên nhân xảy ra hoả hoạn nhất định là cái siêu điện hư mất cảm úng
nhiệt kia, Lý Khánh và Chu Trường Xuân trước khi ra ngoài đã quên rút
ra, trách nhiệm tất sẽ truy cứu đến trên đầu hai người bọn họ, hơn nữa
hai phần văn kiện buôi sáng rất quan trọng tựa hồ còn đang đặt ở văn
phòng Lý Khánh, văn phòng cháy còn dễ nói, nhưng nếu văn kiện là có
chuyện không hay xảỵ ra, trách nhiệm quá lớn, không chừng tập thể phòng
tổng hợp đều sẽ bị xử phạt!
Hành lang lầu hai, khói đặc tràn lan, đến múc người ta không ngừng ho khan.
Bèn kia đã có vài người chỗ chính trị và tài vụ đang cửu hoả, một chậu nước đô về phía cửa gỗ bị thiêu đốt.
“Cửa bị đốt biến hình, không mở ra được!”
“Giữ thế lửa như cũ! Đừng để cho lửa thiêu ra ngoài!”
“Nhanh! Mang đến vài bồn nước! Không đủ dùng!”
Lý Khánh lúc này thật sự là gấp, ôm lấy một cái bình cứu hòa, phun lên cửa chính đóng chặt. Quách Thuận Kiệt và Quách Phàn Vỹ không tìm được bình
cửu hỏa, sốt ruột hoảng hốt cầm vài cái chậu ở chỗ người phòng chính
trị, đến bên cạnh buông vệ sinh đô nước chạy tới giội, một lát sau, bọn
người Thường Quyên và Đổng Học Bân chạy tới cũng gia nhập công tác cứu
hoả.
“Chuyện gì xảy ra? Lý Khánh! Nói cho tôi biết chuyện gì xảy
ra?” Cuối hành lang, một trung niên nhân phụng phịu chạy nhanh tới. Đúng là người đứng đầu phân cục - thiất diện Cục trưởng Diêm Lượng!
Lý Khánh vừa vội lại loạn nói: “Diêm Cục trưởng, tôi... tôi cũng không
biết văn phòng làm sao lại xảy ra hoả hoạn!” Hắn là trợn tròn mắt nói
lời bịa đặt, chỉ là trốn tránh trách nhiệm.
Diêm Cục trưởng chỉ vào cái mũi hắn nói: “Đừng làm ra bộ dáng này! Nhanh cửu văn kiện ra!”
“Diêm Cục trưởng, tôi, tôi...” Lý Khánh không biết nên nói như thế nào cho
tốt, “Các văn kiện khác đều không là gì, nhưng, nhưng hai phần văn kiện
cơ yếu buổi sáng ngài đưa cho tôi còn... còn đang ở bên trong!”
“Cậu nói cái gì!” sắc mặt Diêm Cục trưởng lập tức thay đổi, “Cậu nói lại một lần nữa cho tôi nghe!?”
Lý Khánh đặt bình cửu hỏa trong tay xuống, hắn cuống quít nói: “Buôi sáng
họp phần cơ yếu, bên kia không có người nhận công văn, tôi để trở lại
văn phòng nói là để qua buổi trưa đưa... qua đó, ai ngờ...”
Diêm
Cục trưởng quát: “Có thể đặt văn kiện ở văn phòng cậu sao? Hả? Tôi nói
với cập như thế nào! Đó là hồ sơ dự bị vô cùng quan trọng! Tuyệt đối
không thể có sơ xuất! Cậu lại có thể ném ở trong văn phòng rrồi đi ăn
cơm? Cậu hiểu quá trình giao nhận văn kiện hay không? Hiểu hay không!?”
Chu Trường Xuân ở một bên chảy mô hôi ròng ròng.
Lý Khánh nói: “Trường phòng, ngài đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi lập
tức đem văn kiện ra! hắn là còn kịp! Còn kịp!” Cửa chính cơ bản đã dập
tắt lửa, Lý Khánh xem xét, lớn tiếng nói với Quách Phàn Vỹ: “Đừng dập
tắt lửa! Đá văng cửa lấy văn kiện ra! ơ trong ngăn kéo thứ hai bên trái
bàn làm việc! Chêt cùng phải lấy ra!”
Quách Phàn Vỹ rõ ràng, cái
loại khan yếu quan đầu này, nếu có thể nắm bắt văn kiện tới tay, đây
tuyệt đối là một cái công lớn, lập tức vọt đi lên, một cước đá vào trên
cửa, đông, cửa chính vang lên tiếng động, nhưng lại không chút sứt mẻ.
Đổng Học Bân cũng nhìn thấy cơ hội, nhưng vừa muốn tiến lên đạp cửa,
Quách Thuận Kiệt bên cạnh đột nhiên đi trước hắn một bước, cướp được vị
trí một cước đá vào ván cửa.
Loảng xoảng!Cửa chính kêu lên rồi đổ xuống!
Thấy cơ hội biểu hiện bị cướp, Đổng Học Bân suýt nữa chửi ầm lên.
Lập công! Trong lòng Quách Thuận Kiệt cười ha ha, muốn xông vào trong văn phòng!
Quách Phàn Vỹ cũng không rớt lại phía sau, theo sát phía sau chạy đến bên trong!
Có thể chịu được vượt qua cánh cửa, một làn sóng nhiệt bô nhào về phía trước mặt, mang theo khói đặc cuồn cuộn đánh úp lại!
Quách Thuận Kiệt và Quách Phàn Vỹ thiếu chút nữa bị hù chết, dùng hết khí lực bú sữa mẹ cuống quít chạy thục mạng, tránh khỏi chô bởi vì ván cửa sụp
đổ mà mang theo ngọn lửa hừng hực!
Lý Khánh và Chu Trường Xuân vẻ mặt lo lắng vội vàng chỉ huy nói: “Nhanh đi!! Ngăn kéo thứ hai!”
Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt nguyên tường rằng lửa chỉ là phụ cận cửa ra vào, căn bản không ngờ bên trong cũng lan ra khắp nơi, ngăn tủ để sách
vở, văn kiện chồng chất tại góc tuyên truyên, máy tính, bàn làm việc, có thể thiêu cháy đều thiêu hết. Lòng còn sợ hãi nhìn nhìn văn phòng đã
thành một mảnh biển lửa, Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt đâu còn dám
ngốc nghếch đi vào bên trong, đó là chịu chết! Công lao lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng!
“Không được, văn kiện khẳng định đã bị đốt” Quách Phàn Vỹ lùi bước nói.
Quách Thuận Kiệt cũng không ngừng trốn ra phía, sợ ngọn lửa phun ra.
Lý Khánh thầm mắng một câu phế vật, nắm chặt nắm tay muốn tự mình chạy vào bên trong, nhưng do dự vài cái, vẫn không có can đảm kia.
Nhìn thảm trạng trong văn phòng, Chu Trường Xuân thoát lực khê dựa vào trên tường, xong rồi, mình và chủ nhiệm đều xong rồi!
“Bình cứu hỏa đến đây!” Thung Tử và Đàm Lệ Mai chạy tới từ đăng xa, mỗi người ôm một cái bình cứu hòa, sau đó đi đên phun vào bên trong.
Thật ra ở đây mọi người tinh tường, lửa lớn như vậy, văn kiện nhất định không cứu được!
Diêm Cục trưởng nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Lý Khánh và Chu Trường Xuân,
“Phòng tổng hợp các người làm ăn kiểu gì? Hả!?” Thờ hổn hển hai hơi, hắn tức giận nói, “Cậu biết văn kiện là cái gì không? Biêt không? Chút
chuyện như vậy mà phòng tổng hợp cũng không làm tốt! cần các người làm
gì? Ngày mai đưa đơn từ chức tới cho tôi!”
Trong lòng Chu Trường
Xuân biết đã vô pháp ứng cứu, cúi đầu xuống không nói gì, hắn vốn định
về hưu thì nâng lên chính khoa, nhưng bây giờ...
Đàm Lệ Mai Quách Phàn Vỹ và người phòng tổng hợp cùng thây trên mặt không ánh sáng, nguyên một đám cúi đâu nghe giáo huấn.
Lý Khánh gắt gao cắn răng, một câu cũng không nói nên lời, từ chức? Phần
công tác này quá quan trọng đối với hắn, dược phí của nữ nhi, mỗi tháng
đều cần một số chi tiêu rất lớn, nếu hắn thất nghiệp, sau này cũng không biết làm sao! Nhưng... việc đã đến nước này, nói cái gì cùng vô dụng!
Nhưng mà đúng lúc này, bên hông vang lên một tiếng hôn hển!
Một bóng người đoạt lấy một chậu nước, hất lên một cái đô ướt từ đầu đến
chân, chợt ở dưói ánh mắt tất cả mọi người, trợn mắt há hốc mồm, dưói
chân đạp một cái, cứ như vậy đâm đầu vào trong biển lửa còn cháy bập
bùng!
Là Đổng Học Bân!!
Mọi người tại đây có một hành động chung... tất cả đều trợn tròn mắt!
Người này cũng quá cố chấp! Lửa lớn như vậy cùng dám xông đến bên trong!?
“Tiểu Đổng!”
“Bân tử!”
“Cậu không muốn sống nữa? Văn kiện đã cháy hết rồi! Mau trở lại!”