Quốc an đối bia rượu có quy định cứng nhắc, cho nên không có tiệc rượu chấm dứt rất nhanh.
Đổng Học Bân thay Tưởng Cục trưởng kéo cửa xe ra, để cho hắn và cháu hắn lên xe, Tưởng Cục trưởng liền cười cổ vũ Đổng Học Bân bảo hắn luyện tập thư pháp cho tốt, rồi lên xe, Đổng Học Bân cùng đám người Chân An Quốc Từ
Yến đưa mắt nhìn lãnh đạo rời đi. Đổng Học Bân không phải không muốn
mượn cơ hội này cầu một bức chữ của Tưởng Cục trưởng, nhưng hắn cũng
biết người ta sẽ không cho mình, người ngoài thể chế còn dễ nói một
chút, nhưng người bên trong thể chế, chữ lãnh đạo thị cục cũng không
phải là có thể tùy tiện đưa, nếp như đưa chữ, chữ thì không phải một bức chữ, mà là một loại thái độ, một tấm bùa hộ mệnh, Đổng Học Bân tự nhận
là Tưởng Cục trưởng đối với chính mình còn chưa có hảo cảm lớn như vậy.
Chờ Tưởng Cục trưởng vừa đi, Đổng Học Bân mới rốt cục có thể cùng những người lãnh đạo giải thích.
Hắn liền nghiêm mặt, quay đầu hướng mọi người nói: “Chân Cục trưởng, Từ Cục trưởng, các vị lãnh đạo, tôi sai rồi, xin xử phạt tôi đi”.
Chân An Quốc ngó ngó hắn: “...Tại sao phải xử phạt cậu?”
Đổng Học Bân nói: “Tôi chống đối Tưởng Cục trưởng, thiếu chút nữa khiển cho Tưởng cục nổi giận”.
Chân An Quốc bị hắn chọc cười, chỉ vào hắn nói: “Cậu cái này không phải
thỉnh cầu xử phạt, ha ha, tôi xem cậu là thỉnh công cho mình” Nghe danh
không bằng gặp mặt, lần này thấy được Tiểu Đổng Chủ nhiệm đại phát thân
uy, đúng là so với Từ Yển khích lệ còn muốn thần kỳ hơn, Chân An Quốc
không khỏi có điểm cảm khái, tại sao một cái phòng tổng hợp nho nhỏ còn
ngọa hổ tàng long.
Từ Yến cố ý căng mặt nói: “Cậu đó, đột nhiên
nhảy ra nói một hơi như vậy không sợ người chêt cũng không ngớt nói,
thiếu chút nữa đem chúng ta đều dọa hết” Ngoài miệng phê bình Đổng Học
Bân, thật ra Từ Yến trong lòng là rất vui vẻ, Tiểu Đổng Chủ nhiệm là
người của nàng, là thủ hạ của nàng mọi người tán thưởng, lúc này toàn bộ nhờ hắn một người giải quyết cái này vấn đề khó khăn không nhỏ, Từ Yến
trên mặt cùng có ánh sáng, cũng rất có mặt mũi: “...Ưm, làm sao cậu biết chữ là Tưởng Cục trưởng viết?”
“Đoán mò được” Đổng Học Bân như
trước vẫn một bộ vẻ mặt chọc họa lớn: “Thật ra sau khi Tưởng Cục trưởng
nói muốn tháo chữ này tôi liền đoán được chữ có thể là của Tưởng Cục
trưởng, nhưng lúc ấy Tưởng Cục trưởng thi ở trên bàn, loại huống đó tôi
không có cách nào khác cùng mọi người nói, chỉ có thể ra dấu nháy mắt
mấy cái, cũng không có trải qua các lãnh đạo phê chuẩn liền tự chủ
trương nói những lời kia, tôi, cái này, tôi thỉnh cầu xử phạt”.
Nghiêm Lỗi nghe xong lời này, thiếu chút nữa hận chết hắn, con mẹ ngươi vì sao không nháy mắt ra dấu cho ta?
Chân An Quốc cười khoát tay chặn lại: “Chuyện này cậu làm đối với tình huống lúc ấy là không có cách giải thích nào khác”.
Nếu như không có vài cái ánh mắt của Đổng Học Bân, giờ đây Chân An Quốc
cùng khác lãnh đạo vài khẳng định trong lòng không thoải mái, hắc, ngươi biết chữ là của Tưởng Cục trưởng lại giấu không nói cho chúng ta? Nhưng có vài cái nháy mắt kia lại khác, Tiểu Đổng Chủ nhiệm không phải không
nhắc nhỡ qua bọn họ, loại tình huống cũng xác thực không có tiện nói rõ, chỉ là sức lĩnh ngộ của mọi người tương đối kém, không có kịp phản ứng
mà thôi, hài, nhưng mà sức lĩnh ngộ cường thịnh nữa phòng chững cũng vô
dụng, ai có thể nghĩ đến chữ trong bao gian là bút mực của Tưởng Cục
trưởng, hoàn toàn không có một chút báo hiệu.
Tên Tiểu Đổng Chủ nhiệm này, hắn quá thần rồi.
Giải quyết một cái nan đề, tâm tình Chân An Quốc rất vui: “Đi thôi, trở về phân cục”.
Đi ngang qua bên cạnh Đổng Học Bân, Từ Yến dùng sức vỗ vỗ bả vai hắn: “Làm được tốt lắm”.
Chờ những người lãnh đạo một lượt lên xe, Phó trưởng phòng phòng thông tin
một người đi nhanh đi lên cầm thật chặt tay Đổng Học Bân. hắn lúc này có thể giữ chức quan ít nhiều cũng nhờ Tiểu Đổng người ta: “Tiểu Đổng Chủ
nhiệm, thứ lỗi thứ lỗi, ban đầu tôi còn tưởng rằng cậu... còn lớn giọng
nói, cậu không cần để vào trong lòng, hài, không đề cập tới, không đề
cập tới, sau này có việc nhân huynh cứ việc nói”. Hắn vừa rồi cùng bọn
người Từ Yến Chân An Quốc ngồi ở một bên cạnh, cũng nhận được ánh mắt
Đổng Học Bân, nhưng hắn không thể lĩnh ngộ, ngược lại còn dắt cuống họng giáo dạy dỗ Đổng Học Bân vài câu bảo hắn chú ý trường họp, giờ đây ngẫm lại, Phó trưởng phòng phòng thông tin liền có chút đỏ mặt.
Buồn
bực nhất chính là Nghiêm Lỗi, vừa rồi dọa người nhất chính là hắn, hắn
quở trách Đổng Học Bân nói cái gì ngươi không hiểu, kết quả Đổng Học Bân trả lời hắn một câu là ngươi không hiểu, sự thật chửng mình, thật đúng
là Nghiêm Lôi không hiểu, rất không hiểu.
Đổng Học Bân có chút
nhẹ nhàng, hắn cũng cảm thấy chính mình lần làm được gọn gàng, nhưng
nghĩ lại đến tràng diện lúc trước, trong lòng của hắn đều lau một nắm mồ hôi, các ngươi xem ra là rất đẹp đẽ, là rất kích thích, nhưng anh em
thiếu chút nữa bị các ngươi cho hại chết, vừa rồi trên bữa tiệc chính
mình lại đem chữ Tưởng Cục trưởng phê bình được cái gì cũng sai, nếu
không có back trong người, vậy chính mình chết cũng không biết chết như
thế nào, ngàn cân treo sợi tóc.
Phân cục quốc an thành tây.
Lúc Đổng Học Bân cùng Quách Phàn Vỹ Thường Quyên trở lại phòng tổng hợp,
bọn họ Đàm Lệ Mai Tôn Tráng cũng còn chưa đi. Vừa thấy Đổng Chủ nhiệm đã trở về, ngay cả lão Nghiêm đối với công tác thờ ơ đều quăng đến ánh măt hỏi thăm, hiển nhiên rất muốn biết sự tĩnh tiến triển. Đổng Học Bân rất có xúc động nói khoác một phen công tích của mình, nhưng hắn lớn nhỏ
cũng là lãnh đạo, loại lời này không thể do chính mình nói, như vậy có
vẻ quá không khiêm tốn, thế là cũng không nói lời nào trực tiếp trở về
văn phòng nhỏ của mình thu dọn đô đạc, đem cơ hội nói khoác để lại cho
hai người Thường Quyên cùng Quách Phàn Vỹ.
Đổng Chủ nhiệm một lời không nói, Đàm Lệ Mai trong lòng liền lộp bộp một tiếng: “Thường tỷ, Quách ca, có phải là không làm tốt?”
Tôn Tráng ặc một tiếng: “Tưởng Cục trưởng nổi giận? Truy cứu trách nhiệm?”
Quách Phàn Vỹ trợn trắng mắt, lớn tiếng nói: “Làm sao có thể không làm tốt?
Cùng không nhìn xem là ai xuất mã lần này, từ trên xuông dưới còn có sự
tình Đổng Chủ nhiệm của chúng ta lo liệu không được?” Thanh âm lớn đến
văn phòng nhỏ cũng có thể nghe thấy, Quách Phàn Vỹ sao có thể bỏ qua cơ
hội vỗ mông ngựa Đổng Chủ nhiệm.
Đàm Lệ Mai cũng vội vàng cùng nhau đi lên: “Thường tỷ”.
Thường Quyên đầu tiên là cảm thán vô cùng thở hất ra, mới nói: “Ta là thật bội phục chết Tiểu Đổng Chủ nhiệm của chúng ta, hôm nay chuyện này các
người là không phát hiện, quả thực... quả thực cùng.
Quách Phàn Vỹ nói tiếp nói: “Cùng giống như đã gặp quỷ”.
Thường Quyên cười nói: “Đúng, chính là cùng giống như đã gặp quỷ, quá lợi hại
rồi” Thấy bọn người Đàm Lệ Mai cùng Tôn Tráng tập trung tinh thân nhìn
mình chăm chăm, Thường Quyên liền nói: “Ta bắt đầu nói từ đầu đi, Tưởng
Cục trưởng tức giận, tại trên bàn cơm liền vỗ cái bàn, nói muốn truy cứu trách nhiệm phân cục chúng ta, nhưng lúc này, Tưởng Cục trưởng đột
nhiên nhìn thấy một bức chữ trong phòng bao, sau đó muốn người phục vụ
dở đi, người phục vụ không dỡ, kết quả Tưởng Cục trưởng thoáng cái liền
nổi giận, chết sống muốn dỡ chữ, ha ha, các người biết tại sao không?”
Đàm Lê Mái rất phối họp nói: “Tưởng Cục trưởng không phải yêu thích thư
pháp sao, nghiên cứu khẳng định rất nhiều, tám phần không thích chữ,
ngại nó quá khó coi ảnh hưởng tâm tình ăn cơm”.
Tôn Tráng cùng đồng ý gật đầu.
Quách Phàn Vỹ cười khổ nói: “Tất cả mọi người chúng ta lúc ấy cũng đều là
nghĩ như vậy, nhưng ngươi đoán Đổng Chủ nhiệm nói như thế nào?”
Lão Nghiêm nói: “Nói như thế nào?”
“Các người ai cũng không thể tưởng được, chúng ta ai cũng đều không ngờ”
Thường Quyên tiếp lấy nói: “Đổng Chủ nhiệm lại có thể chống đối Tưởng
Cục trưởng, nói cái chữ này không thể dỡ”.
Tôn Tráng thoáng cái liền trợn tròn mắt: “Không phải chứ? Đổng Chủ nhiệm làm sao có thể nói như vậy?”
Lão Nghiêm cũng không tin, cười ha hả chi chỉ hai người bọn họ: “Đổng Chủ
nhiệm còn tại văn phòng, hai ngươi đừng biên lời nói dối” Người nào cũng biết trí tuệ chính trị của Tiểu Đổng Chủ nhiệm không cao, nhưng không
có ai sẽ cho rằng Tiểu Đổng Chủ nhiệm một chút trí tuệ chính trị cũng
không có, tại dưới loại cục diện này còn chống đối lãnh đạo thị cục? Đây không phải là tự chuốc khổ vào người sao.
Thường Quyên cùng Quách
Phàn Vỹ nhìn nhau bất đắc dĩ cười, nhìn bọn hắn nói: “Không cần hoài
nghi, chúng ta một chút vui đùa cũng không có, Đổng Chủ nhiệm vân thật
là nói như vậy” Thấy mấy người lão Nghiêm sững sờ, Thường Quyên cười
nói: “Đúng rồi, chính là cái vẻ mặt giờ đây của mấy người, lúc ây tất cả mọi người nghe xong đều choáng váng, chắng ai ngờ rằng Đổng Chủ nhiệm
sẽ nhảy ra một câu nói như vậy, kết quả càng kinh còn đang ở đăng sau,
Đổng Chủ nhiệm lại có thể không để ý tới Tưởng Cục trưởng săc mặt âm
trầm, lại bô bô khoa trương bức chữ, nói chữ phiêu dật thế nào, nói chữ
tiêu sái thể nào, còn nói chữ tuyệt đối là bức chữ của Điền đại sư, cho
nên Đổng Chủ nhiệm làm một nhân tài nhiệt tình yêu thương thư pháp không cho phép có người vũ nhục tôn nghiêm bức chữ, cho nên mới không cho
Tưởng Cục trưởng dỡ chữ”.
“Đổng Chủ nhiệm nhiệt tình yêu thương thư pháp?” Đàm Lệ Mai cùng Tôn Tráng mấy người thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất đi.
Chữ Tiểu Đổng Chủ nhiệm còn không có mấy người có thể đọc ra được, nhiệt tình yêu thương thư pháp cái chó má gì.
Lão Nghiêm ngạc nhiên nói: “Sau đó Tưởng Cục trưởng giận dữ? Cái này gọi là giải quyết vân để gì? Không phải hoàn toàn chưa giải quyết sao?”
Thườne Quyên nói: “Cũng là cái vẻ mặt này của các người, chúng ta tất cả mọi
người lúc ấy có nằm mơ cùng đều cho rằng Tưởng Cục trưởng sẽ giận tím
mặt, nhưng ngươi đoán cuôi cùng thế nào? Tưởng Cục trưởng giận dữ? Không Tưởng Cục trưởng chẳng những không có giận, ngược lại phá lên cười” Ầm
thanh dừng lại treo nhử, Thường Quyên ngừ xuất kinh người nói: “Tưởng
Cục trưởng nói bức chữ là hắn mây năm trước viết ra, là hắn đưa cho ông
chủ nhà hàng, đúng, lại là chữ của Tưởng Cục trưởng”.
“A”.
“Thật giả?” Đàm Lệ Mai cùng Tôn Tráng trừng mắt như hạt châu: “Còn có chuyện trùng hợp như vậy?”
Thường Quyên dở khóc dở cười nói: “Đừng nói các người vừa nghe được, tôi giờ
đây ngẫm lại một màn vừa rồi trong lòng còn cả kinh không thể tường
được, tôi có thể nói cho mọi người chính là đâỵ không phải là trùng họp, Đổng Chủ nhiệm lúc trước cũng đã biết chữ là của Tưởng Cục trưởng, đừng hỏi tôi, ai cũng không biết Đổng Chủ nhiệm làm sao biết, nhưng Đổng Chủ nhiệm thì lại biết, cho nên lúc trước một ít lời nói hoàn toàn gãi tại
chỗ ngửa của Tưởng Cục trưởng, Tưởng Cục trưởng tức giận thoáng cái liền tiêu tan, chờ Đổng Chủ nhiệm lại nhăc tới sự tĩnh bắt lầm người đánh
lầm người, Tưởng Cục trưởng liền trực tiếp khoát khoát tay, không truy
cứu”.
Đàm Lệ Mai cùng Tôn Tráng lão Nghiêm trợn mắt há hốc mồm.
Quách Phàn Vỹ tán thưởng nói: “Đổng Chủ nhiệm của chúng ta thật lợi hại,
giống như chuyện khó khăn gì này đến Đổng Chủ nhiệm nơi đó liền một chút khó khăn cũng không có” Đây không phải lời nói mông ngựa của Quách Phàn Vỹ, hắn là thật nghĩ như vậy.
“Nói phải, quá thần rồi”.
LÚC này, sau khi nghe bên hgoài vài khoa viên đem công tích vĩ đại của mình kể lại xong, Đổng Học Bân mới mang theo một tia thỏa mãn đẩy ra cửa
phòng làm việc, đằng hắng cuống họng nói: “Sắp hết năm sự tình tương đối nhiều, mọi người hôm nay đều khổ cực, dọn dẹp một chút gì đó chuẩn bị
tan tầm đi” Ai không muốn nghe lời dễ nghe? Đổng Học Bân giờ đây rất đắc ý.
Đàm Lệ Mai vừa thấy, vội hỏi: “Đổng Chủ nhiệm, lần sau bất quá loại sự tình này, ngài là nhất định phải mang tôi theo”.
Đổng Học Bân trừng trừng mắt nhìn nàng: “Thật thà đem công tác làm tốt đi,
đừng muốn xem náo nhiệt” Đổng Học Bân trong lòng tự nhủ cô cũng đừng trù tôi, lại có loại sự tình này? Lại có loại sự tình này đánh chết tôi?
tôi cũng không đi. Hôm nay thiếu chút nữa gây ra đại loạn chết ta có mấy cái mạng cũng không đủ lăn qua lăn lại như vậy.
“Đúng rồi,
chuyện dỡ chữ mấy người biết là được rồi, đừng mù quáng truyền đi” Vạn
nhất truyền đến trong tai Tưởng Cục trưởng thì không hay.
Cùng lúc đó.
Bời vì ra như vậy chuyện đột phát như vậy, phân cục thành tây rất nhiều
ngành đều tan tầm muộn, tất cả mọi người đang lo lắng Tưởng Cục trưởng
có thể giận lây sang phản cục chính mình hay không, lo lắng ban lãnh đạo có phải là lại phải thay đổi, cái này liền lụy tới các mặt, không cho
phép mọi người không quan tâm. Rốt cuộc thế nào? Tưởng Cục trưởng sẽ lấy ai khai đao? Phó trưởng phòng phòng thông tin? Giản trưởng phòng? Hay
là lại hướng lên lãnh đạo?
Đang lúc mọi người chờ phải chờ trái, một tin tức truyền tới.
Ngoại trừ hai nhân viên cảnh sát đánh người cần phải xử phạt, Tưởng Cục
trưởng vậy mà ai cũng không truy cứu, sự tình cứ như vậy trôi qua.
Làm sao có thể?
Tưởng Cục trưởng không phải nổi trận lôi đình sao?
Sau đó truyền đen lại một tin tức khiến cho mọi người hai mặt hết chỗ nói, lại là Tiểu Đổng Chủ nhiệm hắn.
Những người khác nghe được tin tức đương nhiên cũng biết không đơn giản như
vậy, mọi người chỉ biết là dưói huống một đám lãnh đạo phán cục không có biện pháp đã kêu Tiểu Đổng Chủ nhiệm đi cửu hỏa, kết quả Tiểu Đổng Chủ
nhiệm ngồi xe chạy tới nhà hàng, sau khi vào bao gian nhà hàng thôi
phông một bức chữ, nhưng mà chữ kia lại vừa vặn là bút mực của Tưởng Cục trưởng, đem Tưởng Cục trưởng khiến cho long nhan cực kỳ vui vẻ, cứ như
vậy, Tiểu Đổng Chủ nhiệm chi tốn không đển mười phút thời gian liền đem
nan đề mà ngay cả lãnh đạo phân cục cùng phó cục trường trưởng phòng tất cả lãnh đạo trong sở đều đau đâu không thôi nhẹ nhàng giải quyết.
Không lời nào để nói, tất cả mọi người không lời nào để nói.
Còn có thể nói cái gì? Tiểu Đổng Chủ nhiệm người ta chính là có bản lĩnh.
Tan tầm, thinh thoảng có người phân cục thành tây tốp năm tốp ba thảo luận chuyện này.
“Nhìn một cái, tôi buổi chiều nói cái gì? Chuyện này phải tim Tiểu Đổng Chủ nhiệm, người khác ai cũng không được”.
“Cậu nói cũng quái, tại sao Tiểu Đổng Chủ nhiệm vừa xuất mã, cái gì cũng không thành vấn đề?”
“Bời vì người ta là Tiểu Đổng Chủ nhiệm”.
“Ha ha, Tiểu Lưu, ngươi lời này có chứa sùng bái cá nhân, không được đâu”.
Toàn bộ phân cục trên dưới kinh hãi, nhất là thư ký Nghiêm Lỗi của Chân Cục
trưởng, hắn cảm thấy Đổng Học Bân làm ra chuyện này thật không thể tưởng tượng, mọi người hẳn là cũng cùng rung động như mình mới đúng, nhưng
cũng không phải là như thế, để cho hắn không thể tưởng tượng nổi nhất là thái độ người bên ngoài, đại bộ phận khoa viên phân cục thành tây chỉ
là sau khi nhàn nhạt kinh ngạc thoáng cái liền không có cái phản ứng
khác, cười cười nói nói tiếp tục nên làm gì thì làm gì vậy, giống như
Đổng Học Bân đi chợ bán thức ăn... Kết quả giống như dùng một phân tiên
giá cả mua vê một cân rau cải trắng — mọi người có chút ngoài ý muốn,
nhưng cũng không có quá ngoài ý muốn.
Nghiêm Lỗi vội vàng cùng người hỏi thăm một chút chuyện Đổng Học Bân, lúc này mới nghe nói sự tích chói lọi trước đây của hắn.
Ta kháo, Nghiêm Lỗi thiếu chút nữa kinh ói ra máu.
Cửu văn kiện... đờ penalty... ghi bàn... được tuyến Phó Chủ nhiệm... lây thuôc cho Lữ bộ trưởng... Chu Quôc An tham ô...
Nghiêm Lỗi giờ đây mới hiểu được mọi người vì sao cũng không kinh ngạc như
vậy, giờ đây mới hiểu được vì sao lãnh đạo cụ đều tin tưởng Đổng Học Bân như vậy.