Diêm Lượng có quyền lợi triệt tiêu danh ngạch trường Đảng của Quách
Thuận Kiệt, chỉ cần hắn còn đang tại vị một ngày, việc lớn việc nhỏ
trong phân cục hắn đều có thể quyết định, sự tích thần kỹ của Đổng Học
Bân, Diêm Lượng cũng nghe không chỉ một lần, nhưng mà hắn ngược lại
không cảm thấy Đổng Học Bân thực sự có băn lãnh lớn như vậy, lần đó trên hội đảng ủy là không có cách nào mới quãng cho Đổng Học Bân một phiếu,
cho nên Diêm Lượng sắp từ chức không có khả năng đi giúp Đổng Học Bân,
huống hồ hắn cũng không cho rằng Quách Thuận Kiệt có thể to san dám cố ý hãm hại lãnh đạo như vậy.
Từ Yến bên kia không tranh được chức
chính ủy, tình huống bây giờ phi thường bị động, bọn người Tống Thù Kiệt Dương Nhất Trung cũng giống như vậy, mình cũng không đế ý tới, càng
không nên trông nom chuyện Đổng Học Bân này, hơn nữa cho dù bọn họ muốn
trông nom, cũng không có năng lực này.
Kết quả là Đổng Học Bân tứ cố vô thân lâm vào nguy cơ lớn nhất lần thứ nhất.
Trong đại viện phân cục.
Diêm Lượng, Chu Quốc An, Từ Yến và vài ủy viên Đảng ủy và vài lãnh đạo
nghành đều đồng loạt đứng thành hàng, Đổng Học Bân và Đàm Lệ Mai, Quách
Thuận Kiệt và mọi người phòng tờng hợp đứng ở mặt sau cùng, chuẩn bị
nghênh đón Lữ Bộ trưởng Bộ quốc an đến thị sát. Lữ lão tuổi tác đã cao,
mấy năm trước sớm lui ra khỏi bộ quốc an, tuy hắn không tại chức, nhưng
lực ánh hưỡng Lữ lão tại quốc an cơ quan vẫn rất lớn như trước, rất
nhiều trưởng phòng cục trưởng đều đã từng học sinh hoặc bộ hạ của Lữ
lão, Diêm Lượng chính là một trong số đó.
Cửa sắt mở rộng ra, một cái Audi không bắt mất đi vào đại viện phân cục.
Xe ngừng, từ bên cạnh nhìn lại, trên chỗ ngồi phía sau là một lão nhân sáu bảy mươi tuổi, tóc hơi bạc, nhưng người rất tinh thần.
Lúc này
Diêm Lượng có thể đi lên trên một bậc, thật ra chính là quan hệ đến Lữ
lão, cho nên Diêm Lượng biểu hiện cung kính dị thường, đi lên một bước
thay Lữ lão kéo cửa xe ra, một tay cần cần thận thận vịn Lữ lão xuống
xe, “Lữ Bộ trưởng, tôi đại biểu Đảng ủy phân cục hoan nghênh ngài đến
thị sát và chi đạo công tác” Diêm Lượng hiểu rõ Lữ lão không thích làm
cho phô trương, nhưng tư thái tất yếu vẫn phải làm.
Lữ lão xem
xét phía sau hắn đứng một đoàn người, không khỏi nở nụ cười một tiếng,
“Ngươi đó!, khi nào thì học được kiếu làm bộ này? Đều rút đi, đều rút
đi, ta lui đã nhiều năm, còn thị sát công tác cái gì? Lúc trước ta cũng
là từ phân cục thành tây đi ra ngoài, hôm nay chính là trở về nhìn xem”
Nói xong, Lữ lão tiện tay đem túi từ trên xe xuống, cảnh vệ viên cũng đi theo.
Diêm Lượng nhanh tay, vội tiếp nhận túi, “Để tôi tới”.
Lữ lão chỉ vào hắn cười cười, lại không nói cái gì, rất nhiều năm trước, Diêm Lượng cũng giúp mình cầm túi như vậy.
Bọn người Chu Quốc An và Từ Yến lúc này cũng đi lên cung kính vấn an Lữ
lão, tràng diện công tác làm tốt, Diêm Lượng bảo mọi người tản ra, nên
trở về công tác thì trở về công tác, chỉ để lại phòng tổng họp và một ít người trẻ tuổi chỗ khác, sau đó dắt díu nhau đi dạo cùng Lữ lão ở trong phân cục.
Lữ lão có phần thổn thức, có phần cảm thán, “Vườn này
còn cây táo ở đằng kia? Ôi chao? căng-tin cũng chưa biến dạng? Tiểu
Diêm, làm việc lầu ba khu bên trái vẫn là chỗ chính trị sao?” Vừa đi vừa hỏi, Lữ lão có khi còn có thể rất hòa thuận nói một vài lời với vài
lãnh đạo theo sát sau lưng, không có kiểu cách lãnh đạo. Quách Thuận
Kiệt, Quách Phàn Vỹ và sáu người bất động thanh sắc đứng phía sau Lữ
lão, hy vọng có thể nói một câu cùng Lữ lão, lưu lại cho lãnh đạo chút
ấn tượng.
Đổng Học Bân cũng không có cái tâm tư này, hắn một mình đi ở mặt sau cùng, nhìn chằm chằm vào Quách Thuận Kiệt bên mặt, hận
không thể một cước đạp chết hắn!
Quách Thuận Kiệt tựa hồ cảm giác được ánh mắt sau lưng, quay đầu lại, cho Đổng Học Bân một nụ cười lạnh.
Thật ra tại hai tuần lễ trước lúc Đổng Học Bân được đề bạt làm Phó Chủ
nhiệm, thì có rất nhiều năm người tuổi trẻ không phục, dựa vào cái gì
hắn đến hai tháng đã được làm Phó Chủ nhiệm, mà chúng ta làm hai ba năm
đều không được lên một nửa chức quan? Cho nên bây giờ nhìn tánh mạng
chính trị Đổng Học Bân đã chấm dứt, vài khoa viên tuổi trẻ chung quanh
nhìn đều có chút hả hê.
Không bao lâu, Lữ lão đi bộ vào vân phòng Diêm Lượng, những người khác đều chờ ở bên ngoài.
Quách Thuận Kiệt nhìn trái, nhìn phải một cái, cười cười đi đến trước mặt
Đổng Học Bân, kỹ quái nói: “Tiểu Đổng Chủ nhiệm, cuối tuần tôi phải đi
trường Đảng học tập, xin nghỉ nửa tháng với ngươi trước” Hấn nói hai chữ trường Đảng rất nặng, cố tình làm Đổng Học Bân tức khí. Lãnh đạo chủ
quản không bất được trường Đảng danh ngạch lại để cho khoa viên bình
thường lấy được, đây là tát vào mặt Đổng Học Bân.
Một bên Đàm Lệ
Mai sớm biết chuyện vân kiện hội nghị là Quách Thuận Kiệt giờ trò qủy,
vừa nghe lời này, trong người đều đã tức điên, “Quách Thuận Kiệt! Ngươi
vô sỉ!”
Thường Quyên cũng là giận không kềm được, sự tình đổi văn kiện hãm hạ lãnh đạo và đồng sự đều làm ra được, cái họ Quách này quả
thực quá hèn hạ!
Quách Thuận Kiệt xoạt cái nhìn thẳng con mắt Đàm Lệ Mai, “Ngươi mắng ai đó? Hả!?”
Vài người không phải phòng tổng hợp đang ở một bên nhìn bọn họ chê cười.
Lúc này, cửa phòng làm việc Diêm Cục trưởng mở ra, Quách Thuận Kiệt hừ nhẹ
một tiếng đối với Đổng Học Bân. Tôn trọng cái lãnh đạo Đổng Học Bân này? Quách Thuận Kiệt đã không quan tâm, thậm chí ngay cả mặt mũi tôn trọng
cũng không nguyện ý cho đi, sau lưng Quách Thuận Kiệt có Chu Quốc An làm chỗ dựa, chỉ cần lần này đi trường Đảng tích lủy tư lịch, chờ sau khi
hắn trở về còn không biết ai là lãnh đạo ai!
Diêm Lượng dắt díu lấy Lữ lão đi tới.
Lữ lão cười ha hả nói: “Đi phân cục gia thuộc viện nhìn xem, lúc trước ta
sinh sống ở bên kia nhiều năm, thật đúng là rất tường niệm”.
Diêm Lượng cười nói: “Đi, ta lái xe cho ngài?”
“Đi bộ thôi, cũng không xa, vừa vặn đề hoạt động hoạt động gân cốt”.
Xuất môn theo đường cái đi hơn mười mét, quẹo một lần, mọi người vây quanh Lữ lão đi sâu vào ngõ nhỏ.
Vừa đi Đổng Học Bân vừa nắm chặt nắm tay đau khổ suy tư, thật không có biện pháp? Chi có thể trơ mắt nhìn Quách Thuận Kiệt tiến vào trường Đảng?
Nhìn tên hỗn đản này lên làm chủ nhiệm?
Đi ước chừng hơn 10 phút, người trước mặt đột nhiên có chút rối loạn.
“Lão lãnh đạo, ngài làm sao vậy?”
“Lữ Bộ trưởng, ngài không sao chứ?”
Thung Tử Cùng Đàm Lệ Mai đi ở mặt sau và Đổng Học Bân hoài nghi ngẩng lên đầu nhìn sang, chỉ thấy Lữ lão thở dốc có phần dồn dập, hắn cười cười đối
với Diêm Lượng vẻ mặt khân trương, “Hen suyễn, hai năm thời gian gần đây mới nhiễm tật xấu, không ý kiến được, hít không khí thì tốt rồi, a,
thuốc ta đề trong túi”.
Vừa nghe là hen suyễn, tất cả mọi người thở dài một hơi,
Nhưng một câu của Diêm Lượng lại làm cho tâm tất cả mọi người đều nâng lên cổ họng, “Ặc! Túi vừa rồi để trong phòng làm vỉệc của tôi!” Diêm Lượng trở thành lãnh đạo quá nhiều năm, sớm không có thói quen cầm túi cho người
ta, cộng thêm gần đây cãi nhau cùng thể tử làm cho đầu choáng váng, đúng là để túi của Lữ lão ở trong phân cục. Tuy ra sau này khỏi phân cục
Diêm Lượng đã ý thức được việc quên cầm túi theo, nhưng hắn cũng không
biết Lữ lão mới nhiễm tật xấu hen suyễn, cho nên căn bản là không gọi
người trở về cầm!
Diêm Lượng vội vàng, “Hỏng rồi! Thuốc! Ai có thuốc hen suyễn? Bệnh tim cũng được! Ai có?”
Những người này đều là người trẻ tuổi trên dưới ba mươi, trái tim đều không
tật xấu gì, làm sao có cái loại thuốc này? Cảnh vệ viên đi theo Lữ lão
cũng không phải thư ký cuộc sống, hắn chi phụ trách bảo vệ an toàn lãnh
đạo, trên người cũng không có thuốc dự bị!
Quách Thuận Kiệt vội vàng hò hét biểu hiện: “Ta gọi điện thoại gọi xe cấp cứu!” Nói xong liền bắt đầu quay số điện thoại.
Diêm Lượng một tay vịn Lữ lão, một tay cũng gọi điện thoại trở về phân cục,
“Ngay lập tức đi vào phòng làm việc của ta lấy túi da màu xám tới! Tại
ngõ thứ hai! Lái xe! Dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi! Nhanh lên!”
Nhưng mà, Lữ lão càng thở gấp ác liệt, tròng mất trừng lên, trên người đã xuất hiện bệnh trạng co rút!
Tiểu rồi! Phân cục cách đây quá xa! Xe cứu thương cũng đã không tới kịp!
Diêm Lượng bị dọa đến phát hoảng, “Lão lãnh đạo! Lão lãnh đạo người chịu
đựng! Thuốc lập tức đã tới rồi!” Chợt, Diêm Lượng dất cuống họng hét lớn với bọn người Đổng Học Bân: “Đi tiệm thuốc mua thuốc! Nhanh lên!”
Trái tim Đổng Học Bân cũng treo ở giữa không trung, tiệm thuốc? Tiệm thuốc
cách nơi này rất xa, mà bộ dáng Lữ lão hiển nhiên là không kiên trì nổi
một phút đồng hồ!! Làm sao tới được?
Ôi chao?
Chờ một chút!
Đổng Học Bân bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó máu toàn thân thoáng cái đã sôi trào!