Trước nét mặt nơm nớp lo sợ của mấy cô gái đó, Khang Kiều đập mạnh chai
bia lên bàn. Cộng thêm chai này, vị khách bàn số 1 đã tiêu tốn tới ba
trăm đô la Mỹ rồi. Nhà hàng quy định phàm là những khách hàng bỏ ra từ
ba trăm đô trở lên đều có thể tùy ý lựa chọn bất kỳ một nhân viên nào
trong quán phục vụ riêng cho mình.
Cầm đĩa quay về quầy thanh
toán, trưởng quầy cười tít mắt đặt đóa hoa phù tang màu vàng vào tay
Khang Kiều. Không còn cách nào khác, cô đành gỡ đóa hoa trắng trên tóc
xuống.
Phù tang trắng và phù tang vàng trong nhà hàng này đều có ý nghĩa riêng. Loài hoa trước muốn nói người phục vụ đó vẫn còn phục vụ,
loài hoa sau muốn nói người phục vụ đó đã ngừng phục vụ. Những người ở
đây thích phù tang vàng hơn, cầm được phù tang vang nghĩa là tối ấy có
thể lấy được tới 20 đô la tiền boa.
Cô gái Đài Loan A Bảo đón lấy bông phù tang vàng trong tay Khang Kiều, vừa gài hoa lên đầu cô vừa
nhìn về phía vị khách ở bàn số 1.
Số 1 trong nhà hàng là vị trí
đắt nhất, là một khu vực độc lập gần hai mươi mét vuông. Trông nó giống
như một phòng VIP để các tù trưởng gặp mặt hơn, trong vẻ hào hoa còn
mang một mùi phong tình đặc biệt.
Từ đây nhìn qua có thể thấy một bên gương mặt vị khách bàn 1. Đó là một người đàn ông trẻ. Sao trời,
biển đêm hay những tấm mành trắng riềm vàng cũng không đẹp bằng góc
nghiêng của người ấy.
Đẹp tới mức đám con gái không tiếc lời ca ngợi: “Anh ấy đẹp quá”.
“Anh ấy đẹp thật đấy.” Đây là câu cửa miệng gần đây của A Bảo. Khang Kiều chọn cách tự động tảng lờ.
Nhưng lúc này, cô ấy bỗng dưng lại muốn làm cả thuyết khách: “Khang, cô đối
xử với anh ấy tốt một chút đi. Trông anh ấy tội nghiệp lắm. Cô tha thứ
cho anh ấy đi. Anh ấy bay từ nơi xa xôi như vậy tới gặp cô. Khang, người Bali nói đừng để ý phấn hoa vừa rơi xuống đôi giày sạch bong của bạn,
hoa rất đẹp, vẻ đẹp của hoa làm vui mắt ta, làm ấm lòng ta. Vẻ đẹp của
hoa đủ để bù đắp mọi sai lầm”.
Gì chứ? Khang Kiều nực cười, đẹp là có thể sai lầm sao?
Sau đó, A Bảo bắt đầu hét lên với ngữ điệu cực kỳ khoa trương: “Khang, anh
ấy… anh ấy đang cười với tôi. Thần kỳ quá đi, tôi đảm bảo là anh ấy đang cười với tôi đấy. Trời ơi! Anh ấy cười đẹp thật, Khang…”.
Từng
bước từng bước đi về phía bàn số 1, càng lúc càng gần bóng người đó,
khuôn mặt người đó mỗi lúc một rõ nét, thì trái tim Khang Kiều cũng càng lúc càng bất lực.
Khang Kiều không biết vì sao Hoắc Liên Ngao lại đuổi tới đây, cô đã trốn tới chân trời góc bể rồi.
Bây giờ Khang Kiều đang có mặt ở bờ biển Jimbaran, đảo Bali.
Jimbaran là bờ biển nguyên sơ nhất tại Bali. Nơi đây nổi tiếng với gỗ, sáp, hải
sản và hoàng hôn. Hôm đó khi đứng tại sân bay Jakarta, Khang Kiều đã bị
một tác phẩm điêu khắc thu hút, sau đó theo sư phụ ấy tới tận đây.
Hôm đó, khi đứng dưới bãi cát được hoàng hôn nhuộm vàng óng, Khang Kiều đã
quyết định ở lại đây. Cô thuê nhà, ban ngày tới học điêu khắc của sư phụ đó, từ ba rưỡi chiều đến mười một rưỡi đêm tới làm việc cho một nhà
hàng hải sản ngoài trời.
Chớp mắt đã gần một tháng trôi qua. Nếu
hỏi Khang Kiều gần một tháng nay cô sống có tốt không, thật ra bản thân
cô cũng không rõ.
Hôm trước, Khang Kiều nhận được lương. Sau đó
cô ra chợ phiên mua một con dao khắc. Đi cùng cô còn có A Bảo, một cô
gái Đài Loan hết sức nhiệt tình.
Ở chợ, Khang Kiều nhìn thấy nhìn thấy mình qua từng gương mặt. Giống như nhiều cô gái khác ở chợ phiên,
cô quen được bạn bè, có chàng trai có thiện cảm cũng bày tỏ với cô.
Trở về, Khang Kiều đã ngồi trên bãi biển rất lâu. Hoàng hôn hắt lên mặt cô, trước mắt là một khoảng vàng ruộm, bãi cát nối liền với mặt biển, tận
cùng là đường chân trời vàng óng.
Lúc đó, Khang Kiều nghĩ, rồi sẽ có một ngày, hoàng hôn sẽ mang đi mọi âm u tích tụ trong lòng cô.
Ngày thứ ba sau khi nhận lương, cô gặp Hoắc Liên Ngao.
Lúc đó khoảng bảy giờ sáng, cô vừa phơi xong quần áo, khi đứng dậy thì nhìn thấy hai người đứng cạnh giếng trời. Một người là chủ nhà, một người là Hoắc Liên Ngao.
Anh đeo ba lô đứng dưới gốc mộc lan rợp một góc trời, nhìn cô.
Sau chục giây sững sờ, Khang Kiều cúi đầu, đi lướt qua anh. Anh đi theo sau cô. Cô lên cầu thang gỗ, anh cũng lên cầu thang gỗ, cô trở về phòng
mình, anh bị chặn bên ngoài.
Sau khi học xong lớp điêu khắc trở
về, Khang Kiều bỗng phát hiện cô gái Đan Mạch thuê chung với mình đã dọn đi, thay vào đó là Hoắc Liên Ngao. Khi Khang Kiều cầm hợp đồng đi tìm
chủ nhà, bà chủ nhà cười hì hì khuyên cô nên sớm hòa hợp với anh chàng
đẹp trai.
Trong lúc cô đi học, Hoắc Liên Ngao đã mang ảnh thân mật giữa họ ra thuyết phục cô gái Đan Mạch và bà chủ nhà.
Về sau, trong nhà hàng nơi Khang Kiều làm việc có một lời đồn thế này: Bạn trai của cô gái tên Khang Kiều đã đuổi theo từ tận Miami tới Bali. Gần
như tất cả mọi người quen biết cô đều tới trước mặt và nói: “Cô tha thứ
cho anh ấy đi, anh ấy đã hối hận vì sai lầm ngu xuẩn của mình lắm rồi”.
Thậm chí, anh chàng Hàn Quốc mở siêu thị tại Bali luôn tỏ ra có thiện cảm
với cô cũng tới trước mặt, chỉ trích cô ban đầu không nên nói là mình
không có bạn trai. Anh ta bảo cô lừa gạt tình cảm của mình.
Liên
quan tới anh chàng Hàn Quốc, Khang Kiều cảm thấy rất vô tội. Có một lần
anh họ Kim đó trong lúc cô đi siêu thị mua đồ đã hỏi cô bây giờ có bạn
trai không. Khang Kiều trả lời là không, thế mà nay lại biến thành cô
lừa gạt tình cảm.
Đây đã là đêm thứ Hoắc Liên Ngao tới tìm cô.
Tối nay vẫn như mô hình của hai tối trước: Khang Kiều vừa bước vào nhà
hàng thì Hoắc Liên Ngao cũng có mặt ngay sau đó. Anh trở thành vị khách
ngồi bàn số 1. Sau khi tiêu tốn ba trăm đô, anh được đặc quyền chọn
người phục vụ và anh chọn Khang Kiều.
Gài bông hoa màu vàng lên
tóc, Khan Kiều vén lớp rèm mỏng che đi bàn số 1. Đây là nơi cao nhất có
thể nhìn toàn cảnh nhà hàng, nhìn ra được mặt biển rộng lớn, thực khách
có thể vừa ăn hải sản vừa ngắm biển đêm.
Trên chiếc bàn cao nửa
mét bày đủ các loại hải sản bắt mắt, trải dưới bản là lớp đệm thủ công
do chính người bản địa sản xuất. Khang Kiều quỳ trên đệm, đối mặt ra
biển như hai đêm trước, giữ nguyên một biểu cảm khi Hoắc Liên Ngao lắc
lư trước mặt cô và ngồi như trước mặt là một người xa lạ.
Bảy
rưỡi, cũng tức là chỉ còn bốn tiếng nữa cô sẽ được tan ca. Trong bốn
tiếng này cô buộc phải ở đây. Thời gian có chút giày vò, còn hơn cả
trong căn nhà thuê. Ở đó dẫu sao cũng có một tấm rèm trúc ngăn cách, anh một bên, cô một bên.
Còn bây giờ, trong không gian hai mươi mét vuông này không thứ ngăn cách.
Tám rưỡi, Khang Kiều mở ti vi. Tiếng ti vi vừa bật, Hoắc Liên Ngao liền nói: “Tắt ti vi đi”, cô lại ngoan ngoãn tắt đi.
Mười rưỡi, Hoắc Liên Ngao ra ngoài nhận điện thoại. Đẩy một cánh cửa khách
của bàn số 1 sẽ hướng ra hồ bơi có hiệu quả thị giác rất thường gặp ở
Bali.
Hoắc Liên Ngao đứng đó nghe máy. Cuộc điện thoại kéo dài
khá lâu. Dần dần, Khang Kiều ngắm biển đến nỗi mí mắt trĩu nặng, tiếng
nhạc bên tai cũng trở nên hỗn độn.
Cô giật mình, cô bỗng tê nhừ. Một giây sau, đầu cô đập thẳng xuống, trán chưa kịp rơi xuống bàn đã có một đôi tay đỡ lấy.
Cô mở mắt ra, một đôi mắt yên lặng nhìn cô. Dưới đáy đôi mắt đó dấy lên
chút ánh sáng diu dàng, kết hợp với màu sắc ma mị ở Jimbaran càng khiến
tiếng “Liên Ngao” bật ra từ cô trở nên tự nhiên.
Cô lấy đầu móng tay đâm mạnh vào đùi mình để xua tan cơn buồn ngủ rồi ngồi nghiêm chỉnh.
Cỏ thơm đốt bên cạnh đã sắp tàn. Chỉ còn khoảng một tiếng nữa là hết giờ
làm. Khang Kiều đứng dậy định đi lấy một cây hương mới thì một đôi tay
giữ chặt vai cô.
“Ở đây đợi anh.” Hoắc Liên Ngao khẽ nói.
Khoảng mười phút sau, Hoắc Liên Ngao cầm túi xách của cô đi vào, trao cho cô
và nói: “Anh đã nói với quản lý của em rồi, em có thể về trước giờ”.
Quả thực, bây giờ Khang Kiều rất muốn về nhà tắm rửa, rồi nằm lên giường
ngủ một giấc thật say. Với tình trạng hiện giờ, cô có thể lăn ra giường
ngủ khò khò. Gần đây cô rất hay mất ngủ.
Đón lấy túi xách, Khang
Kiều không thay đồng phục ra nữa mà đi thẳng ra ngoài bằng cửa sau. Ra
khỏi cửa sau chính là bãi cát, men theo bãi cát này là có thể về tới nơi cô ở.
Trên bãi cát có rất nhiều người nghịch nước, tản bộ. Những người đàn ông tay cầm chai bia đi tới, dừng lại trước mặt Khang Kiều,
lắc lư chai bia mời cô cạn một chén.
Chai bia bị một đôi tay giật mất. Người cầm chai bia hét lên với người đàn ông nọ: “Cút!”.
Khi người đàn ông tiến sát lại gần Hoắc Liên Ngao, không biết từ đâu xông
ra hai người da đen lực lưỡng chắn trước mặt anh ta, sau đó người đàn
ông hậm hực bỏ đi, và hai người da đen cũng biến mất một cách vô cớ.
Khang Kiều tiếp tục đi, tiếng bước chân sau lưng chậm rãi bám sát, nghe như
có một âm thanh bình thản đang nói: “Có giống lần đó không, em giận anh
rồi chạy mất, anh đuổi tới tận phía nam”.
Cô rảo nhanh bước chân. Gió đêm thổi tung mái tóc cô, vừa đi cô vừa ra sức gạt tóc ra sau.
Kể cũng lạ, trước đó Khang Kiều còn cảm thấy mình cực kỳ buồn ngủ. Thế mà
giờ lại tỉnh táo hẳn. Khang Kiều thấy khổ sở, cô cảm thấy tối nay chắc
mình lại nhìn trần nhà chòng chọc rồi.
“Có điều, lần này em chạy hơi xa.” Âm thanh đó vẫn tiếp tục nói sau lưng cô.
Khi gần về tới nơi, di động vang lên, là điện thoại của môi giới. Cô bắt
máy, nhân viên trung tâm môi giới sau khi biểu đạt sự bất lực của họ với Khang Kiều thì dập mát. Đây đã là cuộc điện thoại thứ tư Khang Kiều
nhận được trong vòng ba ngày nay từ trung tâm môi giới rồi. Họ đều nói
đại khái là: Bây giờ là mùa du lịch, khách đi phượt rất nhiều, nhà trọ
khan hiếm lắm.
Cũng tức là cô vẫn phải cùng Hoắc Liên Ngao sống chung dưới một mái nhà.
Điên rồi, sắp điên rồi.
Cô dừng lại, nắm chặt túi xách rồi quay đầu đi dần về phía anh, giơ tay
lên, rồi cứ thế quăng chiếc túi lên mặt anh và người anh.
Khi đánh đã mỏi, chiếc túi cũng bị đập đến nát bươm, rơi xuống đất. Di động, bình nước, kem chống nắng lần lượt rơi ra ngoài.
Cô buông thõng tay, đứng đó ngây người nhìn những đồ vật rơi trên bãi cát. Cô nhìn thấy anh cúi xuống nhặt từng thứ một lên rồi bỏ lại vào túi.
Sau khi khóa túi lại, anh trả cho cô.
Cô không nhận mà lần đầu tiên nhìn khuôn mặt này ở khoảng cách gần.
Anh rướn môi nói: “Cuối cùng cũng chịu nhìn anh rồi, đây là một khởi đầu tốt”.
“Anh đoán, tiếp theo đây em sẽ nói chuyện với anh?”
Khang Kiều đứng ngược gió, mái tóc khó khăn lắm mới vuốt gọn lại giờ đã bung
bét. Lần này Khang Kiều mặc kệ, vài lọn tóc che chặt mắt khiến người
trước mặt cô chỉ như một cái bóng trên mặt biển.
Cô lên tiếng: “Vì sao? Vì sao phải tới đây? Vì sao phải xuất hiện trước mặt tôi!”.
Mọi im lặng bao ngày qua cuối cùng đã tuyên bố bị phá vỡ.
Anh bước lên, đặt tay lên má cô, vuốt gọn lại tóc tai cho cô, để khuôn mặt cô hiện ra. Anh nhìn cô.
“Chủ nhà của em, bạn bè của em, hàng xóm của em, đồng nghiệp của em chưa nói cho em biết vì sao anh lại tới đây, vì sao anh lại xuất hiện ở đây ư?”
“Đầu gỗ, anh tới nhận lỗi với em.”
Cô lùi một bước, né tránh sự đụng chạm của anh, quay mặt ra biển.
“Trong mười mấy tiếng đồng hồ từ Miami tới Jakarta, anh đã suy nghĩ và cảm
thấy dường như anh đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ với em.”
“Thứ
nhất: Anh không nên dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để ép em vào căn nhà bẩn thỉu đó rồi mất đi nụ hôn đầu một cách mơ hồ. Thứ hai: Anh không nên
tung ảnh nụ hôn đầu của chúng ta ra ngoài để em bị mẹ tát, để em mang
mái đầu cắt dở dang đi ra đường và cảm thấy cô độc. Thứ ba: Anh không
nên đùa giỡn em, bắt em bước xuống đài phun nước giúp anh nhặt máy bay
mồ hình để em khó xử. Thứ tư: Anh không nên lừa Tiểu Phàn, bắt Tiểu Phàn uống dịch cá mực khiến em đau lòng. Thứ năm: Anh không nên biết rõ
Marche không có ý đồ tốt còn cố ý bảo cô ta tới nhà để em bị cô ta đẩy
xuống sông. Thứ sáu: Anh không nên cố tình dùng những bức ảnh đó hăm dọa em, hơn nữa còn nói rất nhiều câu tự cho là mình đúng khiến em sợ hãi.
Thứ bảy, anh không nên để mặc em vào lúc thê thảm, đáng lẽ phải khoác áo lên người em, đằng này lại nhiệt tình với cô gái khác để em buồn.”
“Nghĩ kỹ lại, hình như anh luôn làm mấy chuyện tệ hại với em.”
“Tệ nhất là trong lúc em đau khổ vì mất mẹ, anh lại trốn ở Singapore, tệ
tột dùng là rất nhiều, rất nhiều đêm anh để em một mình đi trên hành
lang dài dằng dặc đó.”
“Đầu gỗ, anh sai rồi.”
Ngẩng đầu lên, Khang Kiều hướng mặt lên trời.
“Nếu, bây giờ em vẫn chưa biết vì sao anh lại đến đây, vì sao lại tới trước mặt em, thì anh sẽ nói cho em biết.
“Thật ra Hoắc Liên Ngao tới trước mặt Khang Kiều để ‘say sorry’.”
Cô giơ tay gạt đi nước mắt.
Bước chân kia tiến lại sau lưng cô, đôi tay ấy vòng qua eo cô, khuôn mặt ấy
nhẹ nhàng cọ vào tóc cô, giọng nói ấy ngập tràn hối hận:
“Đầu gỗ, tha thứ cho hắn đi, sau này hắn không dám nữa, thật sự không dám nữa.”
“Tất cả những chuyện đầu gỗ ghét, tất cả những chuyện khiến đầu gỗ giận, tất cả những chuyện khiến đầu gỗ đau lòng, Hoắc Liên Ngao sẽ không bao giờ
làm nữa.”
Ngón tay một lần nữa dụi mạnh lên mắt, xóa sạch những
giọt lệ mới ứa ra, rồi cô đưa tay xuống eo, mạnh mẽ gỡ bàn tay đang ôm
lấy mình ra…