Tình Toả Thâm Cung
Trong một khoảng sáng mờ mịt, Thu gian nan mở to mắt, trước mắt chỉ có
một khoảng mông lung, nhòa nhạt. Tại sao? Tại sao mọi thứ chung quanh
đều mơ hồ như thế, rốt cục y đã hôn mê được bao lâu?
“Thu, thu,
cuối cùng ngươi đã tỉnh! Ngươi đã ngủ suốt bảy ngày rồi, nếu ngươi còn
chưa chịu tỉnh lại, ngự y của cả hoàng cung đều sắp bị ta giết sạch.”
Một đôi tay thô ráp nắm chặt tay Thu, Thu quay đầu đi, người ngồi đầu
giường hẳn là Hiên Viên kính, nhưng ở khoảng cách gần như thế mà y lại
chỉ có thể phân biệt được hình dáng của đối phương.
Khói bay vào
mắt? Cho nên y đã mất thị lực. Cũng tốt, rốt cục không cần phải nhìn cái thế giới đã chẳng còn gì này, còn có, nụ cười hàm hậu ngây ngô nhiễu
loạn tâm thần y…
Hiên Viên Kính lúc này bĩnh tĩnh như một người
xa lạ. Vốn cứ tưởng hắn nhất định sẽ nổi giận vì chuyện y nhảy vào lửa
để cứu Giang Thải nguyệt, nhưng hắn lại thản nhiên nói: “Ta đã sai người hậu táng nàng rồi, ngươi yên tâm đi”
“Ư..”
“Hôm nào đó ta cho người dẫn ngươi đi viếng mộ nàng”
“Ư..”
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Hiên Viên Kính, nhưng Trần Danh Thu rõ ràng
cảm nhận được hơi thở đau đớn của hắn. Không khí nặng nề khiến y chỉ có
thể ra vẻ hững hờ quay đầu về phía trong giường. Sau đó, là sự yên lặng
thật lâu
Cuối cùng, Hiên Viên Kính than nhẹ một tiếng, rồi mở
miệng: “Ngươi tỉnh thì tốt rồi, ta phải xuất chinh. Kì thật mấy ngày
trước đó đã quyết định, nhưng ngươi bị bệnh, ta không yên lòng để ngươi
lại, nên dời lại vài ngày. Ta sẽ xuất phát vào ngày mai, được không?”
Hiên Viên Kính dù sao cũng là hán tử lớn lên trên chiến trường, cả ngày
trằn trọc trong chính vụ vụn vặt và cuộc sống không tình yêu chỉ làm hắn càng thêm mệt mỏi, thấy tinh thần của Thu đã ổn, tiếng chém giết trên
chiến trường và khoái cảm giết chóc lại lần nữa trở thành dụ dỗ không
thể cưỡng lại.
“Chân mọc ở trên người của ngươi, muốn đi thì đi,
hỏi ta làm gì?” Thu cười lạnh một tiếng, nói: “Trừ đánh giặc giết người, người ngu ngốc như ngươi còn biết làm gì? Ở lại trong cung cũng chỉ
lãng phí lương thực”
“Nói móc được thì có vẻ thân thể của ngươi
đã không còn đáng ngại nữa” Hiên Viên Kính không giận mà bật cười, tiếp
theo hắn mím môi, ngữ khí cũng trở nên thâm trầm, “Thu, ta biết mình
không xứng làm hoàng đế, cũng không đọc qua nhiều sách, không đa tài đa
nghệ như ngươi, ngươi xem thường ta, xem thường thân phận và mọi thứ của ta. Tuy chúng ta đã quen biết nhau mười năm, trong đó lại phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng chỉ có điều này là chưa từng thay đổi. Trước kia ta rất ngốc, hiện tại cũng không trở nên thông minh, mười năm rồi, ta luôn nghĩ không ra biện pháp có thể làm ngươi yêu ta như ta yêu ngươi”“Bớt
tởm đi, nam nhân với nam nhân làm gì có tình yêu! Ngươi nói ngươi ngốc,
xem ra còn đánh giá cao chỉ số thông minh của bản thân”
“Hắc hắc, ta biết ngươi sẽ nói vậy. Ngươi không tin cũng được, dù sao ngay cả ta
cũng không biết vì sao lại yêu ngươi như vậy. Bất quá trong bộ lạc của
chúng ta có một tập tục, nếu tình yêu của một nam tử bị người nữ tử cự
tuyệt, vậy hắn chỉ có thể trở thành nam nhân mạnh nhất mới có thể cưới
nàng làm vợ. Cho nên ta muốn thành người nam nhân mạnh nhất trong toàn
thiên hạ, thành nam nhân trong nam nhân, ta tin ngày nào đó ngươi sẽ
khắc ghi ta ở trong lòng.”
Lời nói hào phóng mà tự tin của Hiên
Viên Kính như một khối đá ném vào mặt hồ không gợn sóng của Thu, nhưng
mặt hồ ngày ngày lên xuống vì tình cảm này đã khó có thể nhận ra gợn
sóng ôn nhu, y hừ một tiếng, nói: “Mãng phu. Nếu lúc đó ta vẫn không yêu ngươi?”
“Điều này… điều này ta quả thật không nghĩ tới. Nhưng
khi đó ngươi là hoàng tử cao cao tại thượng, trừ con đường này, ta không còn biện pháp khác có thể có được ngươi” Hiên Viên Kính nhìn chằm chằm
Thu, tựa hồ muốn vĩnh viễn ghi khắc hình dáng của y trong tim, “Ta dựa
vào niềm tin đó để giành thiên hạ, cướp ngươi vào trong tay. Nhưng giờ
ta biết, dùng sức mạnh không thể cướp được tình yêu. Là ta hủy đi tương
lai của chúng ta, vĩnh viễn mất đi cơ hội yêu ngươi. Cho nên, lúc này, … ta buông tay….”
Dùng hết tất cả sức lực, Hiên Viên Kính rốt cục khổ sở nói ra mấy chữ này.
Thoáng chốc, khung cảnh tối đen trước mắt Trần Danh thu lại phủ thêm một tầng
màu đen càng thâm trầm, trụ cột chống đỡ thế giới của y cuối cùng đã sụp đổ
“Lần này ta sẽ mang đại quân đi Giang Nam bình loạn, sau khi
ta đi, tùy ngươi muốn làm gì cũng được. Sự vụ trong cung đều đã giao cho Trần Danh Hạ, ta đã dặn hắn, bất luận ngươi có mệnh lệnh gì cũng phải
nghe theo. Muốn đi, tùy ngươi. Cho dù ngươi muốn khôi phục Diệu hoàng
triều, đăng cơ làm hoàng đế cũng được. Tất cả mọi thứ ở đây, đối với ta
đều chẳng còn tác dụng”
Hiên Viên Kính chậm rãi đứng lên, lưu
luyến vô hạn liếc nhìn Thu lần cuối, sau đó hắn kéo bước chân nặng nề
nhất trong đời rời đi. Đi được đến cửa, hắn đột nhiên ngừng lại, quay
đầu nhìn Thu, nói: “Có một chuyện ta không thể dấu ngươi, đối tượng bình loạn lần này chính là bát đệ Trần Đông Vi của ngươi… ”
“Ai, ngươi nói sắp bình loạn ai?” Thu túm lấy vạt áo của Hiên Viên Kính, vội hỏi
“Trần Đông Vi, người duy nhất sống sót ngoài ngươi trong tộc Trần thị”