Trong gian phòng chữ Thiên nằm ở lầu tám Ngọc Tiên Lâu bên bờ Tây Hồ, Hà Tĩnh Văn đang ngồi ngắm cảnh. Nàng thân là phu nhân của chưởng môn phái Điểm Thương Sơn nhưng cũng chính là chưởng môn hiện tại của phái. Nói
về Ngọc Thiên Lâu thì đây chính là sản nghiệp của Nam Cung thế gia, có
tám tầng tất cả, từ gian phòng chữ Thiên nếu nhìn ra cửa sổ về phía xa
xa có thể thu hết toàn bộ cảnh quan của Tây Hồ trong tầm mắt.
Hà Tĩnh Văn sau khi tự chịu thua cũng không có xem hết những trận đấu hôm nay
mà vội vàng quay trở lại phòng mình. Đối với phái Điểm Thương Sơn của
nàng mà nói thì Đại hội võ lâm đã chấm dứt rồi, nhưng đối với nàng thì
chuyện riêng của mình giờ mới là bắt đầu. Dù nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến thế tử của Nam Cung thế gia lại chính là truyền nhân của phái Tiêu
Dao. Nói cách khác, hắn biết nơi ở của Tiêu Dao Tử!
Mười tám năm, Hà
Tĩnh Văn đã đợi mười tám năm rồi! Vì không muốn con gái của mình bị
người đời cho là con hoang nên nàng bị ép gả cho Chân Dương Tử, trở
thành phu nhân của chưởng môn phái Điểm Thương Sơn. Nhưng nàng không yêu Chân Dương Tử, nàng hiểu rõ trong lòng nàng chỉ có thể có một người mà
thôi.
Hiện tại Lăng Phong đã xuất hiện ở đây, vậy Tiêu Dao Tử đâu? Hắn đang ở nơi nào?
Hà Tĩnh Văn lúc này cũng nên quan tâm một chút đến việc con gái của mình
đang ở đâu mới phải, dù sao thì cũng đã một ngày một đêm nàng chưa gặp
nó. Nhưng khoảng thời gian mười tám năm ròng chờ đợi đã làm cho đầu óc
nàng có phần mê muội, trong đầu nàng lúc này ngoài Tiêu Dao Tử ra thì
cũng chỉ có thể là Tiêu Dao Tử.
Thật sự thì trong lòng Hà Tĩnh Văn
cũng không rõ là mình đối với Tiêu Dao Tử là nhớ, yêu hay là hận. Mười
tám năm qua, trong lòng nàng đã sớm hiểu rõ cảm giác trong lòng mình là
yêu hay hận, thanh danh của Tiêu Dao Tử trên giang hồ là loại gì nàng
cũng đều biết. Nhưng nàng lại không biết vì sao lòng mình vẫn một mực
không buông xuống được.
“Khách quan a, ngài không thể đi vào đây đâu!”
“Ngươi không nhìn thấy ta là ai sao? Ta chính là Nam Cung Vũ, Ngọc Tiên Lâu
này là sản nghiệp của Nam Cung thế gia, sao ta không thể đi vào?”
Lăng Phong đang muốn hướng về phía gian phòng của Hà Tĩnh Văn đi đến thì lại bị tiểu nhị ngăn cản. Bởi vì Hà Tĩnh Văn trước đây đã phân phó là khi
chưa có sự cho phép thì bất cứ ai cũng không thể đi vào gian phòng của
nàng. Lão bản ở đây cũng biết những ngày này khách ở trọ đều là nhân sĩ
võ lâm, mà chưởng môn của các phái thì lão càng không dám đắc tội cho
nên đặc biệt cho hạ nhân canh chừng. Cũng bởi vì lượng khách tăng mạnh
nên khách sạn nào cũng tìm thêm người làm bên ngoài tính lương theo
ngày. Tên tiểu nhị này hiển nhiên là nhân viên loại đó, nếu không hắn
cũng không dám ngăn cản Lăng Phong.
“Là ai đang ồn ào bên ngoài?”
Cuộc tranh cãi lớn tiếng bên ngoài làm cho Hà Tĩnh Văn hỏi to.
Lăng Phong đương nhiên là không quên được giọng nói mỹ diệu đó, hắn vừa nghe thấy liền mừng rỡ nói:
“Xin Hà chưởng môn thứ lỗi cho, Nam Cung Vũ ta vô lễ rồi!”
Hà Tĩnh Văn vừa bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lăng Phong liền kinh hỉ:
“Thì ra là thế tử đến à! Nào, nhanh vào bên trong ngồi!”
Tên tiểu nhị kia vừa nghe thế liền không dám chậm trễ, vội vàng đi xuống mời Lăng Phong lên.
Trong phòng trải dài một bức tranh thủy mặc lớn trên tường, bốn góc tường
cũng bày bố không ít khóm trúc non và hoa tươi. Cảnh vật trong phòng
tràn đầy ý xuân, đồ vật thì đều mang nét cổ xưa cùng với mùi hương của
tự nhiên, thanh thoát và tươi mát. Tuy chỉ ở lại trọ vài ngày nhưng Hà
Tĩnh Văn vẫn yêu cầu lão bản bố trí lại căn phòng theo ý của mình. Khi
nhìn cách một người bày trí căn phòng, ta có thể dễ dàng đoán được tính
cách của họ. Bởi vậy Lăng Phong khi bước vào phòng liền đoán được Hà
Tĩnh Văn là một người phụ nữ hiền thục, nhẹ nhàng.
Lại nói về Hà Tĩnh Văn, khuôn mặt nàng tựa như vầng trăng sáng, da trắng nõn nà, đôi mắt
đẹp như đôi mắt chim bồ câu. Hai má đào của nàng cong cong làm cho người nhìn cảm thấy một loại cảm giác tú lệ vô cùng. Thân hình nàng cũng vô
cùng nóng bỏng, lồi lõm đầy đủ làm bờ eo thon nhỏ mềm mại như lụa càng
thêm nổi bật. Cho dù cách một lớp trường y dầy thì Lăng Phong vẫn có thể thấy rõ cặp vú tươi đẹp, căng đầy ngạo nghễ vươn thẳng lên sừng sững và cặp đùi ngọc thon dài trơn mềm. Hơn nữa khí tức vừa mộng mị lại vừa
thanh thuần như nước của nàng lại làm cho người ta cảm thấy muốn ôm ấp
yêu thương. Lăng Phong không khỏi cảm thán đấng tạo hóa, không biết
người đã tốn bao nhiêu tâm huyết để tạo nên một người phụ nữ như vậy.
Nếu như nói Lăng Phong không động tâm thì quá gạt người đi.
Hà Tĩnh Văn tự mình rót một chén trà xanh cho Lăng Phong, nhẹ giọng nói:
“Không nghĩ tới thế tử lại đến sớm như vậy, ta còn chưa kịp chuẩn bị gì…”
Lăng Phong nhận lấy chén trà, hớp một ngụm nhỏ rồi nói:
“Trận đấu vừa mới chấm dứt thì ta liền tới đây...”
Hà Tĩnh Văn sững sờ: “Kết thúc rồi sao?”
“Ừm, xong rồi.”
Lăng Phong nói tiếp:
“Nếu không kết thúc thì sao ta có thể đi ra đây? Một đám người lão luyện
từng trải lại giống như một đám con nít, đánh nhau không chết không
thôi.”
“Ah!”
Hà Tĩnh Văn nghe xong liền cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi này nói năng có vẻ rất thú vị, nàng hỏi:
“Ngươi nói vậy không sợ đắc tội với người khác sao?”
Lăng Phong cười ha hả: “Trời sinh ta chính là người thích đắc tội với người
khác! Kỳ thật giang hồ là nơi đảo lộn thị phi, dù ngươi không đắc tội
người thì cũng có lúc phải chịu tội. Nếu đã không khác gì nhau thì sao
ta phải quan tâm?”
Hà Tĩnh Văn không ngờ người trẻ tuổi trước mắt lại hài hước như vậy, cười nói:
“Nói vậy thì hình như ngươi đã trải qua rồi nên mới bị nhiễm suy nghĩ đó?”
Lăng Phong cười lớn:
“Đúng thế, ta trước kia rất trắng nhưng hiện tại đã có chút đen rồi, đoán
chừng càng về sau càng đen hơn, đen như mực vậy. Đêm nay nếu ta mặc quần áo trắng ra ngoài, ai nhìn đều không thấy gì mà chỉ thấy một bộ quần áo trắng trôi lơ đãng trên đường thôi, có khi người ta còn tưởng là gặp
quỷ đấy chứ. Ngươi nói xem có đen hay không?”
“Phụt!”Hà Tĩnh Văn thật không nghĩ tới Lăng Phong nói chuyện lại khôi hài đến mức này, hơn nữa
hắn ví von cũng rất hợp lý khiến nàng không nhịn được cười thành tiếng.
Lăng Phong nhìn nụ cười khuynh thành của Hà Tĩnh Văn không khỏi động đậy trong lòng. Chỉ thấy hai mắt hắn đảo đảo nhẹ rồi nói:
“Bất quá giang hồ nếu đem một công tử ca như ta nhuộm thành đen cũng không
có gì, nhưng nếu đem một mỹ nhân như nàng nhuộm đen vậy thì không nên!”
Hà Tĩnh Văn uyển chuyển cười, nàng không nghĩ Lăng Phong lại có thể lật
tay hái dưa, đánh rắn đập đầu như vậy. (Sói: ý là nói chuyện thẳng vào
chủ đề ấy.)
Nàng có chút bất ngờ, nói: “Ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đem ta rời khỏi giang hồ sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa đây còn là ý của sư phụ ta.”
Lăng Phong nói không chút giấu diếm: “Phu nhân, chúng ta nói thẳng với nhau
vậy. Nàng chắc là muốn hỏi nơi yên nghỉ của sư phụ ta đúng không?”
Hà Tĩnh Văn ngẩn ra, nàng không nghĩ tới vừa rồi nói chuyện với người
thiếu niên này, trong lúc vui vẻ lại quên mất chuyện về Tiêu Dao Tử.
Nàng giật mình thầm nghĩ: “Ah! Đây là lần đầu tiên trong mười tám năm
nay có người khiến nàng lần đầu tiên quên đi Tiêu Dao Tử! Rốt cuộc người thiếu niên này có ma lực gì?”
Lăng Phong nhìn bộ dáng ngây người của Hà Tĩnh Văn liền lấy ra Ngọc Ban giới chỉ, sau đó thuật lại chuyện giữa mình và Tiêu Dao Tử.
Hai hốc mắt Hà Tĩnh Văn hơi ươn ướt, kỳ thật
trong mười tám năm qua trong lòng nàng luôn tồn tại một suy nghĩ không
may, đó chính là Tiêu Dao Tử đã chết rồi! Nhưng lúc sự thật bày ra trước mắt nàng vẫn không nhịn được phải rơi lệ. Mười tám năm chờ đợi, trong
lòng nàng tuy vậy vẫn có một hy vọng nho nhỏ, chờ đợi kỳ tích xuất hiện, hy vọng Tiêu Dao Tử có thể trở về bên nàng.
Giờ phút này tất cả hy vọng đều không còn nữa.
Mà lời nói của Tiêu Dao Tử trước lúc lâm chung lại là để Lăng Phong chiếu
cố nàng làm cho nàng không khỏi giật mình. Đúng vậy, Tiêu Dao Tử làm
chuyện gì cũng không tuân theo khuôn mẫu của giang hồ nên về vấn đề đó
nàng cũng có chút hổ thẹn.
Mọi thay đổi trên nét mặt của Hà Tĩnh Văn đều lọt vào trong mắt Lăng Phong, hai mắt hắn chuyển động một chút rồi chợt lên tiếng:
“Phu nhân, lời nói của sư phụ ta tin rằng nàng cũng hiểu. Lão nhân gia người có tổng cộng mười tám thê tử, nói cách khác ta chính là có mười tám sư
mẫu, hiện tại ta đã tìm ra được vài người, nàng là một trong số đó…”
Hà Tĩnh Văn nghe Lăng Phong nói có chút ngoài ý muốn, giật mình nói: “Ta
cũng không gạt ngươi, kỳ thật ta và sư phụ ngươi còn có một người con
gái, kỳ thật ngươi có thể chiếu cố con bé ấy ta cũng đã rất vui rồi…”
Lăng Phong cố ý ho khan một tiếng, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Cái này thì tối
qua ta đã làm rồi, nàng ấy bây giờ đang ở tại Nam Cung thế gia. Kỳ thật
ngoài lời dặn dò của sư phụ, Ngọc Khiết còn nói muốn ta nhất định phải
đưa nàng về. Lúc đó nàng cũng không chỉ là mẫu thân nàng ấy, mà còn là
tỷ tỷ…”
“Hả… Sao?”
Hà Tĩnh Văn đối với lời bày tỏ trần trụi, thẳng thắn mà thành khẩn của Lăng Phong vô cùng kinh ngạc Nàng lắp bắp: “Cái
này… Sao… sao có thể được!”
Lăng Phong gật gật đầu: “Có gì mà không thể? Thật ra nàng không phải là không thể làm, chỉ là trong lòng nàng lo lắng thôi!”
Hà Tĩnh Văn vẫn khó có thể tiếp nhận được chuyện này, tâm trí nàng có chút bất an, nói nhỏ:
“Thế tử, ta và ngươi không có bất kỳ chút cảm tình gì, hơn nữa thân phận ta
lại là trưởng bối của ngươi, ngươi không cảm thấy điều đó quá hoang
đường sao? Tuy ta còn vài năm tư sắc, nhưng tuổi già tư sắc không còn
cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Ánh mắt Lăng Phong nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nói một cách kiên định:
“Đây mới chính là nguyên nhân chính mà ta muốn chiếu cố đến nàng. Ta tin
nàng cũng biết Tiêu Dao có một môn song tu gọi là Tiêu Dao Ngự Nữ song
tu công, nó có thể giúp nữ nhân bảo trì nét thanh xuân vĩnh viễn. Hơn
nữa hôm nay ta đến nói với nàng những lời này cũng không phải do sư phụ
dặn dò hay vì ý muốn của Ngọc Khiết, mà đa phần là vì ta thích nàng! Nếu như không có thứ quan trọng nhất này thì dù Thiên Vương lão tử nhắc nhở ta cũng không tìm đến nàng. Ta chính là một người như vậy!”
“Ah!”
Hà Tĩnh Văn hoảng sợ một lúc lâu, đôi mắt mở to nhìn ánh mắt nóng bỏng của Lăng Phong. Lúc này nàng mới hiểu hắn không có hiểu lầm, mà nàng cũng
không có nghe lầm.
“Điều… Điều này sao có thể, ta chẳng những đã là vợ của người khác, hơn nữa lại còn là sư mẫu…”
Hai mắt Lăng Phong cháy lên như hai ngọn đuốc, hắn cắt ngang lời nói của
nàng: “Vậy thì sao? Mười tám năm qua nàng sống một cuộc sống không mùi
không vị, tại sao phải thế? Chẳng lẽ là do năm đó nàng sẩy chân một bước sao?”
Hai mắt Hà Tĩnh Văn chứa đầy sự kinh ngạc, lắp bắp: “Ngươi… Ngươi nói gì vậy?”
Lăng Phong kiên định nói: “Nàng nên biết, năm đó sư phụ yêu nàng chưa chắc
đã mãnh liệt như ta bây giờ, chẳng qua lúc đó nàng đang ở tuổi thiếu nữ
thơ ngây nên nàng mới yêu hết mình. Bây giờ nàng đã lớn tuổi rồi, kinh
nghiệm trải qua cũng không ít, vì sao ngược lại không dám đối mặt với
ta? Kỳ thật nàng nên biết, như thế đối với ta là không công bằng!”
Hà Tĩnh Văn càng kinh hoảng hơn: “Ngươi… Ngươi nói gì?”
Trái tim nàng không còn bình tĩnh được nữa.
Lăng Phong không phải thần, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy như mình là một
vị thần không gì là không làm được. Đối mặt với Hà Tĩnh Văn sắp sụp đổ,
hắn giống như đã nắm chặt nàng…
Hà Tĩnh Văn không còn chống cự nữa, chỉ còn nửa bước nữa thì bức tường trong lòng nàng sẽ đổ xuống.
Trong lòng Lăng Phong có chút hổ thẹn, dù sao hắn như thế này cũng coi như có chút ép buộc khi người ta gặp khó khăn. Nhưng hắn cũng hiểu là một khi
bỏ qua cơ hội thì vĩnh viễn không có nữa. Có đôi khi, hạnh phúc là do
chính mình biết nắm lấy.