(Chú thích: Nhắc lại lần nữa cho đọc giả nào không nhớ. Ngọc Bạng Hàm
Châu là một trong Thập Lục Đại Danh Khí được nhắc đến trong Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh, nói trắng ra là 16 loại âm động đứng đầu trên đời, còn âm
động là gì thì ai đọc thể loại này chắc biết nên mình khỏi giải thích.
16 loại âm động đứng đầu đó gồm: Xuân Thu Khẩu Hà Bao (điền loa), Lý Châu
Nghênh Long (long châu), Xuân Thủy Ngọc Hồ (chương ngư hồ), Cửu Khúc Hồi Tràng (dương tràng), Phi Long Tại Thiên (phi long), Kiều Hoa Nộn Nhị
(kê trĩ), Hàm Bao Xuân Nha (áp chủy), Ngọc Bạng Hàm Châu (cáp bạng),
Phượng Hoàng Điểm Đầu (ưng câu), Bỉ Mục Ngư Vẫn (tiền thùy), Như Ý Ngọc
Hoàn (thê điền), Hương Lăng Ngọc Xỉ (phi ngư tử), Bạch Ngọc Lão Hổ (bát
trảo ngư), Tằng Loang Điệp Chướng (thiên điều khâu dẫn), Triều Lộ Hoa Vũ (khoát du), Ngọc Qua Phượng Hấp (hải quỳ).
Theo trí nhớ của mình là
như thế, nếu ai có thấy sai sót gì thì góp ý trong topic báo lỗi để mình sửa lại, lâu quá rồi cũng không nhớ rõ lắm. 16 loại này phải nói là vô
cùng vô cùng hiếm, bên cạnh tên gọi văn vẻ là những từ trong () mình
ghi, đấy là đặc điểm của cái loại đó nó giống con vật hoặc thực vật nào, tất nhiên là sẽ mang theo thuộc tính nổi bật của con vật hoặc thực vật
đó nên nó mới có tên như vậy.)
Lăng Phong lúc này gần như điên cuồng, Tĩnh Du cũng hiểu rằng phản kháng lại thì cũng vô dụng chỉ là trong
lòng nàng có chút không cam lòng. Mặc dù bị chà đạp đau đớn không nguôi
nhưng Tĩnh Du tiên tử vẫn không ngừng hừ lạnh, thân thể mềm mại vô lực
vẫn không ngừng né tránh, quay cuồng.
Sau một lúc vuốt ve mạnh bạo
thì bực tức trong lòng Lăng Phong cũng giảm xuống vài phần, hắn thoáng
bình tĩnh lại, động tác cũng trở nên ôn nhu, trìu mến hơn nhiều.
“Ân!”
Tiếng la đau đớn không tự chủ được biến thành tiếng rên rỉ sảng khoái làm cho tâm hồn thiếu nữ đang khủng hoảng của Tĩnh Du chợt run lên, nàng vô
cùng thẹn vì tiếng kêu đáng xấu hổ của mình.
“Trời ạ! Chính mình sao có thể như vậy? Nếu để cho sư phụ biết thì làm sao mình còn mặt mũi quay trở về Ngọc Nguyệt hồ nữa?”
Nghĩ tới đây, Tĩnh Du không khỏi nghiến chặt hàm răng lại, dùng toàn bộ tia
lý trí còn sót lại chống chọi với cơn sướng và tê dại ngày càng lớn kia.
Một màn quyết đấu gian nan giữa hai nam nữ ngay sau khi Lăng Phong trở nên ôn nhu liền xảy ra dị biến vi diệu!
Tĩnh Du đã từng có ý định tự sát, nhưng tự sát chỉ là biểu hiện của một nữ
nhân nhu nhược, nàng sao có thể tự sát chứ! Nhưng nếu không tự sát thì
nàng lấy gì đối diện với tương lai đây?
Ý chí nàng vẫn kiên định chống cự nhưng thân thể nàng lại bắt đầu đầu hàng rồi!
Cái này cũng không thể trách Tĩnh Du dâm đãng, vì thử hỏi trên đời này có
bao nhiêu người có thể chống cự lại thủ đoạn khiêu tình của Lăng Phong
đây? Dù sao hắn cũng là đệ tử xuất sắc nhất từ trước đến nay của phái
Tiêu Dao! Nếu như ai đó cho rằng Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công giống với
mấy loại bình thường khác như Sắc Lang Mê Hồn Đại Pháp hay Thái Âm Bổ
Dương thuật thì người đó sai rồi. Sai hoàn toàn mười phần! Song tu chú ý nhất chính là tình đầu ý hợp, trọng yếu hơn một chút nữa là tâm linh
tương thông, bởi vậy tâm tinh của Tĩnh Du do rung động mà bắt đầu trở
nên mơ hồ.
“Không muốn… Ân…!”
Tay trái của Tĩnh Du đẩy mạnh đầu
của Lăng Phong đang nhấm nháp ngực của mình ra, nhưng tay phải nàng lại
vòng qua vai hắn dúi đầu hắn vào ngực mình. Nàng vừa run rẩy vừa rên rỉ, giờ phút này nàng vô cùng mâu thuẫn. Lúc mới gặp nhau, Lăng Phong gây
cho nàng một ấn tượng vô cùng tốt, mà giờ phút này Lăng Phong lại có
hành vi vô lễ khiến nàng cảm thấy vừa thương xót vừa hận. Hai cổ ý niệm
hoàn toàn trái ngược nhau khiến cho tâm hồn thiếu nữ vô cùng hỗn loạn,
trái tim như lúc nhảy sang phải lúc nhảy sang trái không ngừng lắc lư,
không biết nên nghiêng về bên nào.
Lăng Phong vẫn đang thưởng thức
thân thể Tĩnh Du, hắn đối với phản kháng của giai nhân không chút để ý,
vẫn đắm chìm trong mật ngọt tình ý. Thâm tình phát ra từ đáy lòng của
Lăng Phong cũng từ từ khiến Tĩnh Du cảm thấy trong phương tâm có cảm
giác ấm áp và vui vẻ, bức tường trong lòng dưới sự kích thích nóng bỏng
bắt đầu có những bết rạn nứt loang lổ.
“Bảo bối, nàng thật thơm nha!”
Lăng Phong mê mê say say nỉ non bên tai giai nhân sau đó úp mặt vào cái khe
thật sâu giữa hai bầu vú của nàng hít lấy hít để mùi thơm thành thục,
đồng thời mang đi cả mấy phần bi thương trong tâm hồn thiếu nữ của Tĩnh
Du.
Tĩnh Du nhìn lướt qua hai con ngươi quỷ dị đôi lúc thoáng hiện
ánh sáng màu đỏ của Lăng Phong, trong đầu nàng chợt hiện lên một tia
linh quang: Chẳng lẽ tình cảnh Lăng Phong đúng là theo mình nghĩ, mình
bây giờ ở đây cũng là do số trời đã định?
“Ai!” Trong phương tâm nàng âm thầm thở dài, sau khi hiểu ra mọi chuyện trong lòng Tĩnh Du chỉ còn
than trách số mình khổ chứ hối tiếc cùng bi thương đã ít nhiều bay đi
mất. Bởi vì hành vi phi lễ của Lăng Phong là do hắn làm trong vô thức
chứ không hề đáng hận!
Sau khi trong lòng Tĩnh Du vang lên một tiếng
khẽ buông lỏng thì tâm trí của nàng cũng xảy ra biến hóa vi diệu, dòng
nước chảy xiết nóng rực trong người nàng lập tức trở nên mãnh liệt hơn,
cảm giác tê dại cũng càng rõ ràng hơn, nhiều lần còn đánh sâu vào lý trí của nàng!
“Ân! Thật thoải mái!” Bức tường thành lý trí của nàng
trong nháy mắt sắp bị chiếm đóng thì khuôn mặt của sư phụ lại hiện lên
trong đầu nàng, đánh một tiếng báo động khiến nàn thức tỉnh.
“Không
được! Mình chính là đệ tử của Ngọc Nguyệt hồ, nếu như mình thật sự thuận theo hắn thì sau này mình lấy gì đối mặt với sư phụ đây? Ngọc Nguyệt
phái làm sao còn đặt chân trong giang hồ được nữa? Mình tuyệt đối không
cho phép bản thân làm như vậy!”
Tĩnh Du tiên tử đoan trang xinh đẹp
chợt cảm thấy xấu hổ trong lòng, nàng dùng hết toàn lực đem cơn động
tình của mình nuốt nhẹ trở lại, lòng phản kháng lần nữa bùng lên mãnh
liệt.
Tĩnh Du tuy giữ vững được phòng tuyến tại tâm linh nhưng thân
thể uyển chuyển mềm mại của nàng lại khí ngăn nổi sự xâm chiếm không
kiêng nể gì của Lăng Phong.
Lăng Phong lúc này mơ mơ hồ hồ cảm thấy
như nước thủy triều mùa xuân tắm táp cả người vô cùng sảng khoái, những
động tác né tránh cùng cào xé, đánh đấm của Tĩnh Du bị hắn vô thức xem
là động tác ngượng ngùng của kiều thê trong đêm động phòng, vô cùng kích thích tình thú!
Bàn tay Lăng Phong vuốt ve vô cùng nhu tình khiến
tâm linh chưa bao giờ hưởng thụ qua ôn nhu của Tĩnh Du phải rung động,
nàng vừa sợ vừa thẹn, nhất thời trăm ngàn tâm tư tụ về tim nàng khiến
tâm hồn thiếu nữ hỗn loạn không biết nên làm sao cho phải, chỉ làm ra
vài động tác phản kháng vô dụng!
“Ah!”
Nội tâm mẫn cảm của Tĩnh Du kêu lên một tiếng sợ hãi, nàng sợ hãi giây phút sắp tới!
Mỗi người đều có rất nhiều lần đầu tiên, nhưng nữ nhân là người không thể
quên lần đầu tiên của mình nhất, có lẽ trong một khoảnh khắc nữ nhân mất đi trinh tiết của đời mình thì hình ảnh người nam nhân kia sẽ vĩnh viễn được khắc ghi! Mặc kệ có yêu hay không, có hận hay không, thì hình ảnh
đó vẫn cứ tồn tại đâu đó trong trí nhớ nữ nhân, tồn tại vĩnh viễn!
“Không được… Không được…”
Tiếng cầu khẩn phát ra từ môi son của Tĩnh Du tiên tử, nàng ai oán không
ngừng thỉnh cầu Lăng Phong dù biết hy vọng chỉ như mảnh chỉ treo chuông, trong lòng nàng cũng đã nhiều lần kiên định chống cự yếu ớt, cố nhắc
nhở thân phận chính mình.
Tĩnh Du biết mình không thể trốn tránh nên
chỉ có thể chống cự một cách tiêu cực, đó chính là không ngừng né một
cái đâm vào cuối cùng kia của Lăng Phong.
Dù chơi đùa như thế nào thì cũng dẫn đến một khắc cuối cùng này, Tĩnh Du biết rõ vận mệnh mình khó
cải biến được nữa nên trong tận đáy lòng nàng vang lên một tiếng thở
dài, sau đó trong nháy mắt nàng buông bỏ tất cả động tác chống cự, xụi
lơ nằm đó. Nàng vô lực nằm đó giống như một tội phạm chờ bị hành hình,
sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng bất lực nhìn thứ “hung khí” sẽ chấm dứt trinh tiết một đời mình!
Một tiếng vang lên, lợi kiếm đã
xuất vỏ đâm vào! Trinh tiết mà Tĩnh Du gìn giữ bấy lâu bị xé rách, hết
thảy nếu không thể thay đổi thì không cần thay đổi nữa!
Trời như sập
xuống, bóng tối bao phủ mọi thứ, thế giới trước mắt nàng trong chốc lát
biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ còn lại…
Lăng Phong lúc trước
thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma, lúc này sau khi được âm nguyên của
thiên hạ đệ nhất mỹ nữ dội qua cuối cùng cũng tìm ra phương pháp, đó
chính là tu vi tích lũy của vị tiên tử Ngọc Nguyệt hồ này, một lực lượng của thiên địa. Vô hạn lửa nhiệt khô nóng theo cây côn thịt của hắn
truyền ra, lưu chuyển không cần ý thức điều khiển, thân thể cường kiện
bắt đầu điên cuồng công phá. Hông lui về phía sau, sau đó lại đâm tới
sâu hơn…
“Ah… Cút đi… Mạnh nữa đi… Tránh ra… Sâu vào a!”
Tĩnh Du
trong cơn rên rỉ mê loạn không ngừng chửi bới la hét, nhưng bản tính
nàng vốn lương thiện nên không tìm ra chữ nào độc ác, chỉ có thể dùng
những từ bình thường quát lớn lên để diễn tả sự oán hận trong lòng.
Nhưng những con tê dại vô tận lại làm cho nàng đang vạn phần xấu hổ trở
nên phóng túng, không nhịn được rên rỉ hùa theo Lăng Phong, vô thức đi
tìm thứ cảm giác khoái hoạt khiến người ta mất hồn.
“A…!”
Lăng
Phong nhịn không được hưng phấn kêu lên, trái qua thuần âm tẩy lễ khiến
tâm thần hắn rốt cuộc cũng trở nên thanh tĩnh, ý thức lần nữa khống chế
thân thể.“Trời ạ! Mình đã làm gì thế này!”
Thân thể mềm mại của giai
nhân xụi lơ nằm đó cùng với những vết máu đỏ văng tươi ngang dọc dưới hạ thể, môi son hồng nhuận hô hấp dồn dập phát ra từng tiếng rên rỉ khô
nóng từ tận sâu trong trái tim.
Hai người cứ như vậy bất động tại chỗ không nhúc nhích.
Tĩnh Du tiên tử là hạng thân phận gì? Nhưng hôm nay? Sau khi tỉnh ra Lăng
Phong mới phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ,
chút vết máu đỏ son trụy lạc kia vô cùng chói mắt.
“Ta sai lầm rồi sao?” Lăng Phong tự hỏi mình, nhưng sai lầm rồi thì có thể sửa sao?
Nam tử hán đại trượng phu, đã làm thì cứ làm đi! Trong lòng Lăng Phong
thoáng hiện lên một ý niệm cuồng dã, hắn dứt khoát mang theo một cỗ khí
thể đâm thẳng vào như tên rời cung, hoàn toàn đem thân phận của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Tĩnh Du tiên tử đang nằm dưới thân đánh tan nát.
Một tiếng “Phạch” vang lên kéo theo một tia tỉnh táo cuối cùng của Tĩnh Du
cũng theo trái tim tan thành ngàn vạn mảnh vỡ, tâm hồn thiếu nữ không
còn chút trói buộc nào càng bay cao phiêu đãng, giống như thần tiên ngao du, nhảy múa trên trời mây!
Ngọc Bạng Hàm Châu? Sau khi thanh tỉnh
thì giờ phút này Lăng Phong mới phát hiện thì ra thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Tĩnh Du tiên tử không ngờ lại là một trong Thập Lục Đại Danh Khí, hơn
nữa lại còn nằm trong nhóm có phẩm cấp cao nhất. Cửa vào của loại âm
động này cứng, trơn láng như ngọc, nhưng bên trong động lại co dãn vô
cùng, có thể theo kích thước lớn nhỏ của dương vật nam giới mà tự co
duỗi, cấu tạo phải nói là vô cùng tinh xảo.
Cây côn thịt của hắn lướt qua đại môn tiến vào đại sảnh, loại động này ở giữa cũng không có biến
hóa quá nhiều, vị trí của hoa tâm cũng không quá sâu, trừ phi dương vật
của nam nhân quá thô quá ngắn còn không bình thường thì đều có thể đơn
giản tìm đến được hoa tâm.
Trải qua một hồi bị côn thịt của Lăng
Phong rút ra đút vào, hoa tâm lại đột nhiên mở ra đem đầu côn ngậm chặt, ngoài ra ngọc môn cũng như biến thành một con hàu lúc mở lúc đóng hai
miếng vỏ cứng, hơn nữa bên trong lại xảy ra một màn kỳ diệu như vậy. Nữ
nhân có âm động giống một con trai biển như vậy chính là trong vạn người không thể tìm ra một người, có lẽ trong vạn vạn người mới chọn được
một!
“A… A… Ân…!”
Cái miệng thơm đóng chặt của Tĩnh Du dưới sự
kích tình rốt cuộc cũng không nhịn được rên rỉ, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ
rốt cuộc cũng hoàn toàn quy phục dưới thân Lăng Phong. Đầu hàng từ tâm
trí đến thể xác! Không còn sự chống cự, không còn cảm giác khuất nhục,
chỉ còn từng cơ run rẩy tê dại, từng lần ma sát khoái hoạt.
Biến hóa
vi diệu như vậy ngoại trừ là do Lăng Phong nhu tình vỗ về bên ngoài thì
phần lớn là do Tiêu Dao Ngự Nữ song tu tâm pháp. Lúc trước do công lực
bạo tăng mà Lăng Phong trong lúc bất tri bất giác đã vận hành Tiêu Dao
Ngự Nữ song tu tâm pháp, pháp môn huyền dị không những khiến hắn nhận
được lực lượng siêu phàm mà còn làm cho tâm linh Tĩnh Du từ từ hòa tan
trong yên lặng, vô thức tiếp nhận tên đại sắc lang đang cường bạo mình!
Đương nhiên nếu không có Tĩnh Du ở đây, hoặc Tĩnh Du không hiểu ra vấn đề sau đó sinh ra một tia hảo cảm làm nảy sinh biến hóa vi diệu thì nhất định
lúc này sẽ là một cái kết khác, một cái kết bi thương!
Bởi vậy mới
nói, đây kỳ thật cũng là một loại kết quả mà ta tình ngươi nguyện. Nếu
như Tĩnh Du không thuận theo thì cho dù Lăng Phong có bổn sự lớn thế nào cũng không ăn được quả ngon. Nhưng sau hôm nay hắn hoàn toàn có thể
muốn đối phương lần thứ hai, lần thứ ba cũng được, cái này cũng đủ nói
lên tầm quan trọng của vấn đề.
Nam nhân nếu như nếm được lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba… Cho đến lúc không ngừng được!
Cũng với đạo lý đó, nữ nhân đã cho ngươi lần thứ nhất thì hoàn toàn có
thể tiếp tục cho ngươi lần thứ hai, lần thứ ba rồi lần thứ tư… cho đến
vĩnh viễn.
Vòng eo của Tĩnh Du nhỏ và mềm mại, bờ mông bên dưới lại
vô cùng nẩy nở làm cho thân hình nàng càng nổi bật hơn, giống như một
cái Linh Lung hồ lô. Toàn thân nàng da trắng nõn nà như tuyết, vùng hạ
thân phía trên âm đạo lại hồng hào loáng bóng không có một chút lông nào vô cùng nổi bật, đi xuống một chút ở giữa là một khe thịt sâu nho nhỏ,
hai mép lồi ra hơi kiều nộn, đáng yêu không nói nên lời.
Tĩnh Du tiên tử ôm chặt lấy Lăng Phong rồi hôn thật sâu lên môi hắn, sau đó nàng
trườn cái lưỡi thơm tho của mình vào trong miệng Lăng Phong. Hai bầu vú
của nàng thì như hai trái bóng khí căng tròn ép lên ngực Lăng Phong
khiến hắn cũng hơi khó thở. Lăng Phong đưa hai tay bắt lấy hai bầu vú
nghểnh cao đó mà nắn bóp làm cho hai núm vú dưới xuân tình bừng bừng
cũng cương cứng nhếch lên cao giống như là hai trái chùm ruột đỏ tươi
chờ người đến ngắt. Lăng Phong thấy thế liền cuối đầu xuống dùng hàm
răng đều như bắp của mình nhấm nháp một bên núm vú hồng hồng đang cương
cứng lên khoảng nửa tấc kia. Tĩnh Du tiên tử thở gấp cúi đầu xuống nhìn
hắn sau đó đẩy một bên vú khác sang cho hắn ngậm mút bên núm vú cương
cứng còn lại đó. Lăng Phong luân phiên mút bên này rồi lại cắn nhẹ bên
kia làm cho hai núm vú càng cương cứng sưng to ra giống như hai trái anh đào nhỏ đỏ mọng sắp rụng khỏi cành.
Tĩnh Du tiên tử càng lúc càng
thích ứng với việc này nên động tác của hai người càng lúc càng nhanh
hơn, dần dần chợt nghe tiếng nước dưới hạ thể nàng bắn ra “phụt… phụt…”. Tĩnh Du thoải mái rên rỉ uốn éo, hai bầu vú trắng như tuyết theo từng
động tác của nàng tựa như hai trái bóng khi trong gió cứ vỗ vào mặt Lăng Phong. Tay và miệng Lăng Phong mỗi thứ bắt lấy một bên rồi ra sức mút
lấy mút để, còn tay thì ra sức xoa nắn làm cho bầu vú tròn căng lúc tròn lúc dẹt biến hóa đủ hình dạng, nhìn giống như một đầu bếp đang nặn bột
mì vậy.
“Ân… Mạnh lên… Ngậm cái này nữa…”
“Ân… Lăng lang… Tĩnh Du là người của chàng…”
Lúc này cây gậy thịt bảo bối của Lăng Phong đã gần như trở thành một cây
gậy sắt nóng hổi, chỉ thấy Lăng Phong thúc hông một cái thì nó cũng một
mạch dọc theo khe hẹp âm đạo mà đi vào. Tĩnh Du tiên tử cảm thấy âm đạo
phía dưới cực kỳ thoải mái, nhất là mỗi khi đầu dương vật to lớn kia
chạm mạnh vào tử cung nàng. Vị chua, tê dại lan ra khắp người, từ sâu
trong tử cung cũng không ngừng truyền ra cùng đợt khoái cảm khó tả. Mà
dương vật to lớn của Lăng Phong, nhất là phần đầu càng không ngừng cọ
xát trong âm đạo mềm mại, thật sự là sướng chết nàng.
Âm đạo của Tĩnh Du tiên tử càng ngày càng chảy ra nhiều nước, gần như lấp
đầy cả âm đạo, mà bảo bối của Lăng Phong thì lại giống như máy bơm nước, mỗi lần hắn đâm vào rút ra thì lại nó nước bắn ra ngoài. Những tiếng
nước bắn ra “phụt… phụt…” ngày càng nhiều, nó hòa với tiếng rên rỉ của
Tĩnh Du trong cơn cao trào tạo thành một khúc nhạc câu hồn. Tĩnh Du tiên tử lúc này giống như một con ngựa hoang ra sức cưỡi trên người Lăng
Phong, eo nàng uốn liên tục để hẩy mông lên xuống. Lăng Phong cũng cong
người lên ngậm lấy một bên vú nàng khiến bầu vú đó bị kéo căng ra mỗi
lần Tĩnh Du lắc eo hẩy mông, cuối cùng “phạch” một tiếng bầu vú đó bị
kéo căng quá đà bắn ra khỏi miệng Lăng Phong, điên cuồng nhảy loạn trong không trung.
“Ân… Tiếp đi…”
Tĩnh Du tiên tử lại ngã thân ra phía
sau, hai núm vú sưng đỏ nhếch lên cao ngất trên bộ ngực sữa của nàng,
hai bầu vú nàng theo từng động tác dập mông lên xuống mà đung đưa giống
như đang hướng lên trời vái lạy. Nàng không biết đã đạt tới bao nhiêu
lần cao trào, chỉ biết cứ từng đợt từng đợt ập đến. Mà lúc này, một đợt
cao trào lớn hơn những đợt trước không biết bao nhiêu lần đang ập đến,
âm đạo nàng như cũng cảm giác thấy nên không ngừng sợ hãi co thắt lại,
miệng âm đạo thì giống như một con cá chép ngoi ngóp hớp lấy từng đợt
khí, nó cứ như thế mà ma sát với dương vật nóng hổi của Lăng Phong.
“Ôi… Ta lên đỉnh nữa rồi… Sướng quá…”
Cuối cùng Tĩnh Du tiên tử cũng nằm xụi lơ, nàng vô lực dựa lên người Lăng
Phong thở dốc, bờ mông nàng cũng không hoạt động nổi nữa, toàn thân ướt
đẫm mồ hôi không nhúc nhích nổi dù chỉ một ngón tay. Lăng Phong động
thân đem Tĩnh Du tiên tử đè xuống dưới, vỗ mông nàng một cái, dương vật
to lớn thì vẫn đang cắm sâu ở trong âm đạo đang run rẩy của nàng. Sau đó Lăng Phong cầm hai chân của Tĩnh Du đẩy lên sát vào vai nàng, chỉ thấy
một bờ mông mỹ miều cùng hạ thể trơn bóng, nhơn nhớt lộ ra trước mắt
Lăng Phong. Lăng Phong chủ động lùi hông ra sau rồi nhấp một cái, như
chậm mà nhanh, như nhẹ mà mạnh, cuối cùng hắn cũng ngay ngắn đem toàn bộ bảo bối cắm sâu vào.
Tiếng va dập kịch liệt lại vang lên liên tục,
tiếng rên rỉ của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cũng giao hòa vào đó, thỉnh
thoảng còn xen vào tiếng gầm lên trầm thấp của Lăng Phong, một con mưa
dục tình cứ thế mà đổ xuống.
“Yaaaaaaa!”
Hồi lâu sau, chợt một
tiếng thét vô nghĩa vang lên, Tĩnh Du tiên tử vốn tưởng rằng trước đó đã là cùng cực của hoan ái, nàng nào nghĩ tới trên thế gian còn có một
cảnh giới thế này, một cảnh giới siêu việt của sự cao trào – Ái Thần Chi Lạc! Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Tĩnh Du tiên tử vô cùng sảng khoái chìm
trong cảnh giới cực lạc ấy rất lâu. Rất lâu sau nàng mới trở lại nhân
thế, khoảnh khắc đó những giọt nước mắt hoan ái trong nàng cứ trào ra
hóa thành những bọt nước bay lả tả trong không gian kiều diễm nóng bỏng
này. Dòng nước mắt đó tuôn ra mang theo u oán, mang theo sợ hãi và tuyệt vọng, mang đi tất cả bóng tối trong lòng nàng trước đó.
Từ chống cự
đổi thành phối hợp, từ bị bắt ép đổi thành hoan ái, hết thảy là do Lăng
Phong lợi hại, lợi hại hơn nữa là Tiêu Dao Ngự Nữ song tu tâm pháp,
đương nhiên thứ lợi hại nhất chính là lực lượng của ái tình!
Tĩnh Du
tiên tử giống như là con mèo con nằm đó, một cỗ cảm giác mềm yếu vô lực
dâng lên trong nàng, nó càng lúc càng mãnh liệt hơn. Nàng vô lực nằm bày thân thể ra đấy, trong mũi thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dốc hầm
hừ, mà Lăng Phong lúc này lại như một võ sĩ điên cuồng đem dương vật to
dài thỏa thích đâm vào trong âm đạo nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, hắn như
đem Tĩnh Du tiên tử ra thọc đến chết đi sống lại. Từng đợt cảm giác mềm
yếu vô lực cứ dâng lên dâng lên cuối cùng cùng cũng chạm đến tâm trí
nàng, trong mắt nàng bị lấp đầy bởi khoái cảm, dâm thủy trong âm đạo của nàng không thể khống chế được nữa cứ bắn ra liên tục giống như nước lũ
tràn đê cứ trào ra không ngớt. Ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên người
nàng đều to ra, đây là lần đầu nàng nếm được con cao trào lớn nhất đời
mình, chiếc mũi tinh xảo chỉ có thể hậm hừ thở dốc, hai cánh môi mở ra
trong vô thức, toàn thân từ trên xuống dưới xụi lơ không nhúc nhích nổi, mà lúc này Lăng Phong cũng gầm lên xuất tinh ra.
“Xong!”
Cỗ khí
khô nóng trong người Lăng Phong cuối cùng cũng biến mất, lực lượng tăng
lên một cách cường đại khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nét
tự tin vô cùng mê người. Tên gia hỏa phía dưới sau khi trải qua nửa ngày đại chiến mệt nhọc cuối cùng cũng buông lỏng, mệt mỏi co lại. Hắn phục
hồi bản tính ôn nhu, thương tiếc đem giai nhân ôm vào rồi đặt nàng nằm
lên trên người mình khiến bản thân trở thành nệm thịt cho thiên hạ đệ
nhất mỹ nữ.
Trong tất cả nam nhân trong thiên hạ chỉ có một người có
diễm phúc này, bởi vì thiên hạ đệ nhất mỹ nữ chỉ có một mà thôi. Ít nhất là trong vòng ba năm, thậm chí mười năm nữa cũng chỉ có một!
Ánh trăng như nước, trời sao lấp lánh.
Thiên địa lần nữa chìm trong yên tĩnh, sau màn đêm đen của quá khứ sẽ là một ngày hoàn toàn mới của tương lai.