Có thể gặp được đối thủ như Mục Chấn Thiên
trong lòng Lăng Phong kỳ thật vô cùng hưng phấn, dù sao thì chỉ có so
chiêu với cao thủ mới có thể khiến bản thân không ngừng mạnh lên.
Lăng phong mỉm cười: “Tại hạ có một vấn đề muốn thỉnh giáo Mục chưởng môn.”
Mục Chấn Thiên vui vẻ nói:
“Hình như thế tử muốn kéo dài thời gian? Được, bổn chưởng môn chẳng những vui vẻ phụng bồi mà còn được mãn ý nữa. Bởi vì chỉ riêng việc được nhìn thế tử đã là chuyện tốt khó cầu rồi! Khó trách mỹ nữ trên thế gian nhiều
như vậy, nhưng đều chỉ để ý mình ngươi.”
Tuy hắn nói chuyện rất dễ nghe nhưng ý nghĩa lại đầy ngoan độc, mang đầy sự châm chọc. Cách ăn
nói của hắn rất cao nhã, từng cái nhấc tay nhấc chân đều tiêu sái, sự
thật này Lăng Phong muốn không thừa nhận cũng không được. Đúng là một
tên ác ma đội lớp da người!
Hai bên vẫn đứng xa xa chỉ mũi kiếm
vào nhau, âm thầm dùng chân khí đối chọi nhau. Bất quá người ngoài nghe
bọn họ nói chuyện còn tưởng họ là một đôi bạn thân đang tán gẫu.
Cái này chính là cao thủ chân chính quyết đấu, nhưng không phải ai cũng có thể xưng là cao thủ.
Lăng Phong điều động chân khí tập trung lên Nam Thiên kiếm, thong dong nói:
“Mục chưởng môn, ngươi đường đường là một thân nam nhi anh hùng, vốn phải là hào khí vượt mây, khí nuốt sông núi. Nhưng sao ta nhìn ngươi kiểu gì
cũng thấy có điểm giống đàn bà bôi son trét phấn? Hẳn là ngươi đã luyện
cái gì mà thần công vung đao tự cung…”
Mục Chấn Thiên vừa nghe
được nửa câu hai mắt đã nheo lại, cuối cùng ánh mắt lóe lên, kiếm khí
trên tay trở nên cực thịnh. Hắn quát lớn:
“Thật cả gan! Ta xem ra ngươi không muốn sống rồi!”
Hắn vừa nói xong, thần thái tiêu sái trước đây đột nhiên biến mất, thay vào đó là mất lộ hung quang. Có điều hắn chưa kịp tiến công thì Nam Thiên
kiếm của Lăng Phong đã hóa thành một chùm tia sáng vọt đến.
Bởi vậy mới biết lời nói vừa rồi của Lăng Phong chỉ là phép khích tướng, lời còn chưa dứt hắn đã ra tay rồi.
Mục Chấn Thiên nhìn một kiếm của Lăng Phong vô cùng bình thường, không có
gì gọi là nổi bật. Nhưng thực tế hắn biết trong đó ẩn chứa vô vàn biến
hóa, hắn không dám xem thường vạch lên một đoàn kiếm khí tạo thành một
đóa hoa tươi nở hộ nghênh đón Nam Thiên kiếm.
Hai đại cao thủ lại giao thủ lần nữa.
Chỉ thấy hai bóng người xê dịch nhanh như thiểm điện dưới ánh trăng tà
không ngừng ác chiến, hai bên đều dùng tốc độ so tài, gặp chiêu phá
chiêu, mũi kiếm giao kích không ngừng. Đột nhiên Lăng Phong kêu lên một
tiếng sau đó bay ngược ra, kéo khoảng cách giữa hai bên ra hơn hai
trượng.
Mục Chấn Thiên cũng không thừa thế truy kích mà đứng đó
hoành kiếm trước ngực, hai mắt đầy thâm tình nhìn vết máu của Lăng Phong dính trên mũi kiếm, ôn nhu nói:
“Thế tử có biết thanh bảo kiếm đêm nay sẽ uống no máu của ngươi có một cái tên rất dễ nghe không?”
Nam Thiên kiếm của Lăng Phong vẫn chỉ thẳng về phía Mục Chấn Thiên, máu
tươi từ vết thương trên vai trái của hắn chảy xuống ròng ròng nhuộm đỏ
cả ống tay áo. Tuy hắn đổ máu không ít nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là vết
thương ngoài da, mũi kiếm của Mục Chấn Thiên lúc đó cũng chỉ có thể đâm
vào nửa tấc. Nhưng quan trọng là Lăng Phong từ rất lâu rồi chưa từng bị
thương khi đối địch! Cho dù chút thương tổn này không ảnh hưởng gì nhưng nó cũng đủ để chứng minh kiếm pháp của Mục Chấn Thiên rất lợi hại. Thử
hỏi thiên hạ bây giờ còn ai có thể khiến Lăng Phong bị thương? Nếu như
lấy nội lực ra so sánh thì Mục Chấn Thiên không phải là đối thủ của Lăng Phong, nhưng nếu so sánh về kiếm pháp thâm sâu, võ học tạo nghệ thì Mục Chấn Thiên đích thật là nhân vật cấp bật tông sư, không thể xem thường.
Mục Chấn Thiên cũng đồng dạng kinh hãi, hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ thực lực Lăng Phong lại mạnh như thế. Nếu đổi lại là một người khác thì sớm đã trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của hắn rồi. Nhưng Lăng Phong
này rõ ràng lại ngang tài ngang sức với mình, một kiếm kia thế mà lại
không thể đâm trúng ngực của hắn, điều này làm Mục Chấn Thiên khiếp sợ
không thôi.
Giờ phút này Lăng Phong không những không kinh hãi mà
lại còn lấy làm mừng. Nhược điểm duy nhất của Mục Chấn Thiên chính là vô cùng tự phụ, bởi vậy về sau trong lúc giao chiêu mình cũng không quá
mức bị động.
Bất quá hiện tại Mục Chấn Thiên còn có thời gian để
nói chuyện phiếm, Lăng Phong đương nhiên là vui vẻ phụng bồi. Hắn lạnh
nhạt cười:
“Mục chưởng môn đã tự cho mình siêu phàm thì bội kiếm ngươi dùng đương nhiên là có một cái tên tôn quý.”
Mục Chấn Thiên liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu thở dài: “Tốt! Ài…! Không thể
tưởng được là ngươi sắp chết đến nơi mà giờ phút này còn có thể thong
dong tự nhiên như thế. Có thể giết chết một nhân tài như thế tử làm cho
ta cảm thấy rất có ý tứ. Bổn chưởng môn cam đoan sẽ cho ngươi chảy đến
giọt máu cuối cùng, để xem lúc đó ngươi còn người được nữa hay không?”
Lăng Phong đã sớm quen với việc lấy giết người làm thú vui của Mục Chấn Thiên, hắn vẫn bày ra một bộ dạng vô sự, nhún nhún vai:
“Mục chưởng môn vẫn chưa nói tên của bảo kiếm a!”
Mục Chấn Thiên mỉm cười:
“Ngươi vẫn nhớ sao? Bổn chưởng môn thật sự là có vài phần kính trọng thế tử
cho nên cũng không muốn ngươi chết rồi vẫn làm một con quỷ hồ đồ. Kiếm
tên Phi Long, Phi Long Tại Thiên, Nhất Phi Trùng Thiên! Xem kiếm!”
Tâm cảnh Lăng Phong lại tiến vào cảnh giới siêu nhiên – Vô Ngã! Hắn nhìn
Mục Chấn Thiên chủ động tấn công, Phi Long kiếm vẽ nên một đường cong ưu mỹ từ ngoài hai trượng chém tới. Kiếm còn chưa tới mà kiếm khí kinh
người đã hoàn toàn đem hắn bao phủ làm cho hắn ngoài ngạnh kháng ra
không còn biện pháp nào khác. Cảnh giới dùng khí ngự kiếm như vậy phần
lớn là do Phi Long kiếm hỗ trợ, nhưng thật sự Mục Chấn Thiên cũng đã đạt đến cảnh giới tông sư rồi.
Khi mũi kiếm của Mục Chấn Thiên chỉ
còn cách hắn chưa đến nửa trượng thì Lăng Phong rốt cuộc cũng có phản
ứng, hơn nữa phản ứng này còn vượt ra khỏi dự tính của Mục Chấn Thiên.
Chỉ thấy Nam Thiên kiếm quét sang phải rồi kéo về sau.
Phải biết rằng Phi Long kiếm đâm tới nhìn như đang công kích ngực của Lăng
Phong nhưng thật ra hắn là nhắm vào Nam Thiên kiếm trên tay Lăng Phong.
Công kích của hắn chính là dựa vào cảm ứng vi diệu lúc cao thủ tranh
phong, mà Nam Thiên kiếm của Lăng Phong lại tập trung hầu hết tinh khí
lên đó. Cho nên bất luận là Lăng Phong phản kích như thế nào đều sẽ bị
Mục Chấn Thiên dựa vào khí thế của Nam Thiên kiếm mà biến hóa, không
cách nào có thể né tránh. Nhưng hiện tại Nam Thiên kiếm không tiến công
mà rút về, toàn thân Lăng Phong lộ đầy sơ hở, hoàn toàn lộ ra cho Mục
Chấn Thiên công kích.
Nếu đổi lại là một cao thủ dùng khí ngự kiếm kém hơn Mục Chấn Thiên thì Lăng Phong lúc này giống như là giao thân
xác cho địch thủ muốn đâm chỗ nào thì đâm. Nhưng Mục Chấn Thiên lại dùng khí dẫn kiếm, Phi Long kiếm đã có cảm ứng nên tự nhiên sẽ quay sang
công kích vào Nam Thiên kiếm ở bên phải. Giống như là một cái đê chắn
sóng lớn đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, mà lỗ hổng này lại chính là
mũi kiếm của Nam Thiên kiếm trên tay Lăng Phong!
Mục Chấn Thiên
cũng không có cách nào biến chiêu, bất luận biến chiêu gì cũng sẽ phá hư thế tấn công liên tục của hắn, không thể công kích về phía vai trái bị
thương của Lăng Phong. Mà Nam Thiên kiếm được Lăng Phong kéo về sau thì
vẫn bảo trì kiếm khí cường đại, trong tích tắc mượn thời cơ phản công,
mượn thế mà quét qua, dùng Nam Thiên kiếm tạo thành bia Lưỡng Cực!
Lăng Phong cười dài: “Mục chưởng môn trúng kế rồi!”
Nam Thiên kiếm tiếp tục được rút về sau, đồng thời tay trái của Lăng Phong
cũng bổ ra nhanh nhanh như chớp. Nam Thiên kiếm tạo cực Dương, tay trái
bắt chỉ thành đao tạo cực Âm, Dương Minh Âm U, Tiêu Dao Âm - Dương lưỡng quyết cùng vận, một chưởng bổ mạnh vào mũi Phi Long kiếm của Mục Chấn
Thiên.
Toàn thân Mục Chấn Thiên chấn động, cả người bị đánh văng sang bên phải của Lăng Phong, thế công cứ thế tiêu tán!
Thân ảnh Lăng Phong chợt tiêu thất, hắn cảm giác được áp lực từ Mục Chấn
Thiên, biết rõ cơ hội chỉ có một. Lăng Phong mãnh liệt uốn thân, Nhật
Nguyêt Đổi Dời, Nam Thiên kiếm như hình với bóng nhanh chóng đâm đến cổ
họng của Mục Chấn Thiên.
Đây là Lăng Phong dùng đến mưu kế để giết địch, nếu như đến cỡ này còn không giết được Mục Chấn Thiên thì hắn chỉ còn cách đợi bị làm thịt mà thôi.
“Đinh!”
Mục Chấn Thiên
chỉ lùi hai bước, Phi Long kiếm bỗng hóa thành một đoàn kiếm quang
nghênh đón Nam Thiên kiếm của Lăng Phong. Hắn hừ lạnh:
“Muốn chết!”
Lăng Phong trong lòng biết không xong, chỉ thấy Nam Thiên kiếm bị đối phương vừa vặn ngăn cản, cứng rắn đẩy ra.
Mục Chấn Thiên vì thất bại trước đó nên đã thật sự nổi giận, hắn bất chấp
câu nói muốn để Lăng Phong chảy đến giọt máu cuối cùng. Hắn từ mặt đất
nhảy lên, chỉ thấy hai chân hắn gập lại, dùng một tư thế quỷ dị mỹ diệu
huy kiếm hoa chém về phía mặt Lăng Phong, chiêu thức này khiến Lăng
Phong khó có thể ngăn chặn.
Lăng Phong không ngờ lại cười dài một
tiếng, thân thể xoay tròn bay lên, Nam Thiên kiếm quét một vòng tròn
chém về phía mặt đối phương. Hắn muốn đồng quy vu tận!
Bởi vì hắn
xoay tròn bay lên cao hơn Mục Chấn Thiên hai thước nên kiếm hoa của Mục
Chấn Thiên lúc này lại thành ra chém về phía eo hắn.
Trong lòng
Mục Chấn Thiên thầm mắng “Đồ ngu”, ngay lúc trường kiếm của Lăng Phong
chỉ còn cách mặt hắn năm tấc thì Phi Long kiếm bỗng nhiên gia tốc, quét
trúng eo Lăng Phong trước một bước.
“Đinh!”
Phi Long kiếm
không có chút cảm giác nào giống như chém vào thịt đối phương mà trái
lại giống như chém lên một miếng kim loại cứng rắn. Mục Chấn Thiên khiếp sợ, chẳng lẽ Lăng Phong đã sớm đoán được mình sẽ chém lên chỗ này trên
người nên đã sớm phòng bị?
Mục Chấn Thiên dùng chút tỉnh táo cuối
cùng dùng nội lực chấn mạnh đem Lăng Phong đánh bay đi, phòng khi Lăng
Phong phản kích trước khi chết. Nếu chậm một bước thì kiếm của Lăng
Phong sẽ chém lên mặt hắn!
Lăng Phong quả nhiên là ứng kiếm tiếp lấy, còn đủ thời gian rãnh mà cười nói: “Đa tạ Mục chưởng môn đưa tiễn!”
Nói xong Lăng Phong liền mượn thế bay lên không lướt qua khu nào bỏ hoang chui vào rừng rậm phía Tây.
Theo Lăng Phong thấy, nếu bây giờ liều mạng với Mục Chấn Thiên thì chưa hẳn
có thể thủ thắng, nếu vậy không bằng tránh đi. Dù sao mình cùng Mục Chấn Thiên cũng không phải kẻ thù truyền kiếp, đúng lúc mình đang thiếu một
cường địch, điều này chưa chắc là một việc xấu. Hơn nữa còn có Đại hội
Võ lâm sắp tới, mình cũng không có thời gian đi dây dưa với Mục Chấn
Thiên!”