Giờ phút này ánh mặt trời tuy vẫn còn chiếu nghiêng xuống nhưng không khí trên lôi đài lại lạnh run người, sát khí đầy trời.
Trình Tiểu Diệp tuy rằng thoạt nhìn có phần thanh lú, nhỏ nhắn động lòng người nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sát khí bức nhân.
Nam Cung Tình đứng đối mặt nàng, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định.
Ở dưới lôi đài, ánh mắt của Lăng Phong nhìn Trình Tiểu Diệp so với bất kì người nào đều tập trung hơn. Hắn nhìn từng cử động, từng bước chân của
Trình Tiểu Diệp đến xuất thần.
So với Nam Cung Tình, Lăng Phong
càng hiểu rõ Trình Tiểu Diệp hơn. Mỗi khi nàng bước ra một bước thì sẽ
là một lần tiến công trí mạng.
Chỉ cần bất cẩn một chút thì trong hai người sẽ có một người nằm lại đây!
Lăng Phong hiểu rõ điểm ấy nhưng Nam Cung Tình thì không. Lăng Phong còn
nhìn ra được trong mắt Trình Tiểu Diệp có một loại khí thế không thể
ngăn cản, một loại cừu hận, một loại ý niệm không tiếc sinh mạng.
Giờ phút này, Trình Tiểu Diệp ở trên lôi đài không còn là một đối thủ nữa, mà là một địch nhân hung ác đáng sợ.
Từ lúc Nam Cung Tình xuất đạo đến nay thì Thẩm Tiểu Thanh không phải đối
thủ chân chính mà nàng gặp phải, nhưng có lẽ lại là đối thủ đáng sợ nhất mà nàng sắp gặp!
Đối thủ chân chính cùng đối thủ đáng sợ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cho dù Trình Tiểu Diệp lợi hại hơn nữa, nàng cũng không thể đưa đối phương
vào chổ chết! Nhưng Trình Tiểu Diệp lại không giống nàng, thứ sát khí mà nàng ta tỏa ra lại như đang nói cho nàng biết Trình Tiểu Diệp sẵn sàng
dùng mạng đổi lấy lần thắng lợi này. Võ công của Trình Tiểu Diệp vốn
không bằng Thẩm Tiểu Thanh nhưng cũng không kém bao nhiêu. Mà hiện tại
nàng ta lại muốn ôm quyết tâm liều chết đánh cuộc, điều đó làm bộc phát
tiềm năng chưa từng có của nàng ta, đồng thời đủ để đưa nam Cung Tình
vào chỗ chết! Đây mới là chỗ đáng sợ của Trình Tiểu Diệp.
Lúc đối
chiến với Thẩm Tiểu Thanh, Nam Cung Vân vô cùng vui mừng. Bởi vì cao thủ chân chính mỗi khi có thể gặp một đối thủ chân chính thì dù là thất bại vẫn rất vui vẻ.
Nhưng tâm tình của Nam Cung Tình giờ khắc này
tuyệt đối không vui sướng, bởi không cần Lăng Phong nhắc nhở nàng cũng
đã cảm nhận được sát khí của Trình Tiểu Diệp.
Một trận tỷ thí lúc
này lại phảng phất biến thành một cuộc chiến sinh tử, có thể người sống
sót cuối cùng là Nam Cung Tình, cũng có thể đó là Trình Tiểu Diệp!
Có lẽ trên lôi đài hôm nay chỉ có một người có thể bước xuống!
Đây là một con đường chết? Còn đâu là đường về?
Nam Cung Tình khẳng định là chưa muốn chết! Bởi vì nàng còn trẻ, còn cả một thế giới tươi đẹp chưa hưởng thụ đủ, nàng còn chưa hưởng thụ đủ tình
yêu vô cùng vô tận của Lăng Phong! Nhưng Trình Tiểu Diệp thì lại ôm hẳn
quyết tâm liều chết trong lòng.
Một người vô cùng quý trọng tánh
mạng của mình lại phải đối mặt với một đối thủ không sợ chết, vốn thực
lực không xê xích nhau nhưng cán cân thành bại sẽ có thay đổi. Đây chính là vấn đề mà Lăng Phong lo lắng nhất. Càng độc ác càng khó chết, trong
một trận quyết chiến người thắng lợi tuyệt đối không phải là người có võ công mạnh nhất. Bởi vì đến một lúc nhất định, thắng bại của trận chiến
đã không phải là thứ mà sự cao thấp của võ công có thể giải quyết.
Giờ khắc này, khí sinh tử giống như không chỉ gói gọn trên lôi đài hai người.
Bốn phía lôi đài trống trải, xa xa có thể thấy một mảng lớn hoa đỏ của cây bông gòn.
Đỏ như máu! Tươi đẹp như mặt trời!
“Chẳng lẽ sẽ phải kết thúc?”
Đã rất lâu nay, đây là lần đầu tiên trong lòng Lăng Phong sinh ra một loại cảm giác tử vong tuyệt vọng. Mặc kệ trên lôi đài là ai vì một trận
quyết đấu này mà chết thì đối với Lăng Phong mà nói, đều là một đả kích
trí mạng, một sự thống khổ khó thừa nhận!
Nam Cung Tình cùng Trình Tiểu Diệp đứng đối mặt nhau, thời gian so tài đã yên lặng trôi qua nửa
tuần trà nhưng hai người vẫn không mảy may nhúc nhích, vẫn đứng im lại
chỗ.
Kỳ thật, cao thủ chân chính tại đương trường đều hiểu, đây chính là sự yên lặng trước cơn cuồng phong.
Hiện tại Trình Tiểu Diệp đang súc lực, từ trong ra ngoài hết thảy đều dần dần đạt đến đỉnh phong.
Lúc này tinh thần, nội lực của Trình Tiểu Diệp đều như cùng kiếm của nàng
hòa lại làm một. Mà thanh kiếm của nàng đã không còn là một thanh sắt
thép vô tri, nó đã có linh tính.
Nếu như ai biết điều này, liền
hiểu tại sao Đàm Uyển Phượng lại để cho Trình Tiểu Diệp đại diện Hoa Sơn xuất chiến chứ không phải Hà Vĩ Thu hoặc là Vương Bỉnh Hạo.
Trình Tiểu Diệp không phải là không có thực lực, trong các nữ đệ tử của Hoa
Sơn nàng gần như tiếp cận thực lực của Đàm Uyển Phượng. Nếu như không
phải bị sắc đẹp cùng thân phận của Tạ Lâm Lam cùng Lục Phỉ Nhi áp chế
thì Trình Tiểu Diệp đã sớm dương danh giang hồ.
Thẳng đến hiện tại Lăng Phong mới phát hiện, bên trong thân thể nhỏ yếu của Trình Tiểu
Diệp là một sự bất khuất. Nếu như một khi nàng bạo phát, mỗi một kiếm
đâm ra đều cứng rắn vô đối, không thể đón đỡ!
Nam Cung Tình kinh
ngạc nhìn Trình Tiểu Diệp, nàng cũng không phát ra chút thanh âm nào.
Nhưng Trình Tiểu Diệp lại cảm thấy thần trí Nam Cung Tình như tiến vào
hư vô, quên đi mọi thứ xung quanh.
Trong đầu của Nam Cung Tình đã
buông tha ý niệm muốn so tài, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng lại giật
mình nhận ra chỗ quan trọng trong đó! Trận tỷ thí hiện tại không phải là chỗ nàng có thể quyết định như vậy, phải sống sót, phải thắng.
Cuồng phong cuốn qua làm cho cát bụi bay đầy trời.
Kiếm khí từ hai người tỏa ra làm không gian tràn khập cổ khí thê lương khắc nghiệt.
Trình Tiểu Diệp lật tay rút kiếm ra sau đó lập tức giơ lên trước ngực, ánh
mắt thủy chung vẫn không rời khỏi trường kiếm trong tay Nam Cung Tình.
Nàng biết rõ đó không phải là một thanh kiếm bình thường, mà là một thanh kiếm vô cùng đáng sợ!
Còn Nam Cung Tình giờ phút này lại như biến thành một người khác vậy, trên
khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng hiện lên một tầng ánh sáng chói
mắt. Giống như một thanh kiếm giấu kỹ trong vỏ không lộ ra phong mang
cho nên không thể thấy vầng hào quang rực rỡ của nó!
Nhưng giờ phút này, kiếm đã xuất vỏ rồi!
Nam Cung Tình vươn tay vung trường kiếm ra!
Nhất kiếm phong hầu, thiên lý vô ngân!
Trình Tiểu Diệp thấy vậy cũng đồng thời chém ra một kiếm. Chỉ thấy một đạo
hàn quang màu đen bay thẳng đến cổ họng Nam Cung Tình. Kiếm còn chưa
tới, kiếm khí rét lạnh đã xé nát cuồng phong!
Nam Cung Tình bước một bước chân lùi về sau bảy xích đến tận bìa lôi đài, lưng đã dán lên cột lôi đài.
Trường kiếm trên tay Trình Tiểu Diệp đột nhiên biến chiêu, thẳng tắp đâm ra.
Nam Cung Tình không thể lui được nữa, thân hình bỗng trượt dọc theo cột trụ lên trên.
Trình Tiểu Diệp hét to một tiếng, đạp không bây lên, thiết kiếm cũng hóa thành một dải cầu vồng.
Nhân kiếm hợp nhất!
Kiếm khí bức người làm cho từng cánh hoa màu đỏ trên cây bông gòn xa xa bồng bềnh rơi xuống.
Cánh hoa màu đỏ nhẹ nhàng bay đến làm cho trên lôi đài hiện lên một cảnh tưởng thê lương nhưng cũng đầy tuyệt mỹ!
Hai tay Nam Cung Tình chợt động, trường kiếm xẹt qua kiếm khí như cầu vồng kia, theo cánh hoa bay xuống.
Trình Tiểu Diệp thét dài không dứt, nàng tại lăng không lộn một vòng, một
kiếm cầu vồng đột nhiên hóa thành vô số điểm sáng rơi xuống đầu Nam Cung Tinh.
Uy lực của một kiếm này đỏ làm người khác hồn phi phách tán!
Khu vực ba trượng xung quanh Nam Cung Tình cũng bị kiếm khí bao phủ, bất cứ phương hướng nào cũng không thể tránh né được.
Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, tia lửa văng ra khắp nơi. Hai kiếm giao nhau
sinh ra hoa lửa chói mắt như sao chổi va vào nhau, trong chốc lát thiên
địa như biến sắc.
Trường kiếm trong tay Nam Cung Tình không yếu thế nghênh đón mũi kiếm của Trình Tiểu Diệp.
Sau thời khắc hoa lửa lóe sáng đó, kiếm khí đầy trời đột nhiên tiêu thất vô ảnh. Từng đoàn cánh hoa như mưa máu vẫn rơi xuống, mà Trình Tiểu Diệp
lại nghiễm nhiên đứng ở giữa cơn mưa máu đó, kiếm của nàng vẫn đặt trước ngực.
Còn trường kiếm của Nam Cung Tình vẫn được nàng cầm chặt
trong tay, nhưng mũi kiếm lại bị trường kiếm của Nam Cung Tình chém gãy
một đoạn!
Toàn bộ người xem tại đương trường đều trợn mắt lên. Một trận quyết chiến như thế không nghĩ tới càng lúc càng kịch liệt, ai nấy đều khẩn trương đến nói không ra lời, tim nhiều lần nhảy lên nghẹn cổ
họng, vô cùng lo lắng cho hai nàng trên lôi đài.
Mà trên lôi đài,
Nam Cung Tình lúc này đang đứng lẳng lặng quan sát Trình Tiểu Diệp. Mà
ngược lại Trình Tiểu Diệp cũng đang lẳng lặng nhìn qua Nam Cung Tình.
Trên mặt cả hai người đều hoàn toàn không có chút biểu lộ nào.
Nhưng trong nội tâm ai cũng biết, thanh kiếm này của Nam Cung Tình đã không thể dùng được nữa.
Kiếm pháp của Nam Cung Tình nhanh như sét cũng nhờ mũi kiếm phá phong mà đi. Giờ phút này mũi kiếm đã gãy, tốc độ liền phải chịu ảnh hưởng lớn.
Mà hiện tại Nam Cung Tình dù có xuất kiếm cũng không còn cách nào đả thương đối thủ được!
Nam Cung Tình lúc này đã rơi vào thế tất bại, không còn cơ hội giành chiến thắng!
Cánh tay Nam Cung Tình chậm rãi bỏ xuống!
Một cánh hoa cuối cùng rơi xuống, lôi đài lại khôi phục lại sự tĩnh lặng, tĩnh lặng như cái chết.
Tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ lần tỷ thích tiếp theo của hai nàng.
Trên mặt Trình Tiểu Diệp mặc dù không có chút biểu cảm nhưng trong mắt lại
lộ ra một thần sắc buồn bã. Nàng đột nhiên nói: “Ta thua rồi!”
Lời này vừa nói ra liền làm toàn trường dâng lên một hồi bạo động. Tất cả
mọi người đều kinh hô, ai cũng không ngờ Trình Tiểu Diệp đã nắm giữ hết
tiên cơ vậy mà lại chủ động thừa nhận thua cuộc, đây là sự tình gì?
Một khắc vừa rồi trên lôi đài tràn ngập sát khí, áp bách mọi người làm cho
ai nấy đều không thở nổi. Không nghĩ tới ngắn ngủi vài giây Trình Tiểu
Diệp lại hoàn toàn mất đi ý chiến chiến đấu, thừa nhận thua cuộc!
Nam Cung Tình cũng kinh ngạc không thôi, hỏi: “Ai nói ngươi thất bại?”
Trình Tiểu Diệp chỉ gật gật đầu: “Ta thừa nhận thất bại!”
Nam Cung Tình không hiểu, hỏi: “Vì cái gì?”
Trình Tiểu Diệp mặt lạnh nhưng cười, nói: “Những lời này ta vốn cho rằng dù
chết cũng không chịu nói. Bây giờ nói ra rồi, trong lòng ngược lại cảm
thấy vô cùng thống khoái, vô cùng thống khoái, vô cùng thống khoái!”
Nàng liên tiếp hét lên ba lần, sau đó bổng dưng rưng rưng ngửa mặt lên trời mà cười.
Trong tiếng cười thê lương, Trình Tiểu Diệp đã quay người đi nhanh ra khỏi lôi đài, đi khỏi đại hội luận võ.
Nam Cung Tình vẫn đứng tại chỗ một hồi lâu đưa mắt nhìn theo nàng ta đi xa.
Đúng lúc này, Tây Môn Đình Đình, Nam Cung Vân các nàng đi đến, nói: “Rất giỏi nha, Tình nhi, ngươi thật sự quá thần kỳ.”
Nam Cung Tình lắc đầu không nói, chỉ miễn cường cười cười.
Chiêu Dương công chúa càng là hưng phấn không thôi: “Ngày hôn qua ta xem cuộc chiến của ngươi cùng Thẩm Tiểu Thanh đã bội phục không thôi. Hôm nay
lại nhìn ngươi cùng Trình Tiểu Diệp đánh một trận, ta càng kiêu ngạo vì
có một tỷ muội như ngươi a.”
Nam Cung Tình mỉm cười nói: “Công chúa ngươi cũng đừng có chọc ta, thật sự là rất hổ thẹn nha.”
Đúng lúc này Lăng Phong lại nghiêm mặt: “Công chúa có lẽ còn không rõ môn
đạo trong đó, nhưng lời nói của nàng ta lại là sự thật, các nàng thật sự tiến bộ nhiều lắm. Vừa rồi trong tỷ thí, nàng vốn có ba cơ hội có thể
bắt Trình Tiểu Diệp liều mạng nhưng nàng đã không ra tay. Điều đó làm
nàng mất đi sự chủ động, càng về sau sát khí nàng càng giảm. Lúc mũi
kiếm của nàng bị gãy, Trình Tiểu Diệp nói không chừng đã có thể đem nàng giết chết nhưng nàng ta lại cam tâm tình nguyện nhận thua. Vì cái gì?
Bởi vì nàng ta cũng minh bạch nàng đã tha cho nàng ta ba lần.”
Tần Thục Phân khẽ thở dài, nói: “Đúng vậy a, Tình nhi, ngươi thật sự là
thua đấng trượng phu tí nào, ngươi làm cho Nam Cung thế gia chúng ta
kiêu ngạo!”
Nam Cung Vân thì thào nói: “Kỳ thật Trình Tiểu Diệp
cũng đáng khen ngợi, không phải sao? Trình Tiểu Diệp có thể chém muội
một kiếm kết thúc, đó cũng là một bi kịch không thể vãn hồi. Nhưng nàng
ta đã không có làm như vậy, hơn nữa lại lựa chọn nhận thua. Phẩm đức đó
thật sự khiến người ta kính nể!”
Nam Cung Tình yên lặng, thật lâu
sau mới nói: “Trình Tiểu Diệp chính xác không hổ là nữ trung quân tử.
Nhưng vì cái gì lúc nàng ta vừa lên đã đối với ta tràn ngập cừu hận và
sát tâm?”
Lăng Phong cười cười: “Nếu muốn biết thì ngày sau thấy nàng ta, cứ lại hỏi một chút là được!”
Nam Cung Tình nói: “Chỉ sợ ngày sau chưa chắc có cơ hội thấy nàng ta!”
Tây Môn Đình Đình cười nói: “Tình nhi ngươi cứ yên tâm, vừa rồi lúc tỷ võ,
tướng công chúng ta căn bản không phải là nhìn ngươi mà là nhìn Trình
Tiểu Diệp. Chỉ cần bị tướng công chúng ta để ý thì ngươi cho rằng nữ
nhân nào có thể chạy mất đây? Yên tâm đi, Trình Tiểu Diệp tất nhiên sẽ
trở thành tỷ muội tốt của chúng ta, đến lúc đó ngươi sẽ có nhiều thời
gian mà hỏi nàng ta!”
“Thật sao?”
Nam Cung Tình bất khả tư nghị hỏi.
“Ai…”
Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Vì cái gì các nàng luôn dùng cái ánh
mắt này mà nhìn ta? Kỳ thật ta cùng chính nhân quân tử là một…”
“Phì…”
Chúng nữ đồng thời mắng Lăng Phong một câu.
Trong tiếng cười vui, Lăng Phong chỉ có thể liên tục lắc đầu. Mà bên phía đối diện, Đàm Uyển Phượng đang ngồi trên ghế dành cho chưởng môn phái Hoa
Sơn đang ngơ ngác thất thần, mà ánh mắt nàng lại nhìn thẳng vào Lăng
Phong…