Lăng Phong trở lại Nam Cung thế gia thì đã gần giờ Tý nhưng chúng nữ
vẫn còn ở đại sảnh sốt ruột chờ hắn về. Tần Thục Phân các nàng thấy Lăng Phong từ bên ngoài tiến vào đều vui mừng tiến lên đón hắn. Lăng Phong
nhìn thấy các nương tử chờ đợi mình, trong lòng rất cảm động, an ủi mọi
người một chút rồi dặn dò thời gian không còn sớm nữa, bảo tất cả mọi
người đi nghỉ, sau đó bản thân hắn cũng tự mình trở về phòng.
Các
nương tử thấy Lăng Phong trở về bình an, tảng đá trong lòng liền được bỏ xuống, có lẽ do quá mệt mỏi nên mọi người đều tự quay về nghỉ ngơi.
Nhưng Tần Thục Phân dù sao cũng là người từng trải, nàng nhìn ra được
Lăng Phong hắn đang có tâm sự.
Chờ khi tất cả mọi người quay về phòng, Tần Thục Phân mới kéo Tây Môn Đình Đình qua một bên, nói : "Ngươi theo tướng công vào phòng đi, ta thấy tướng công có chút tâm sự, để xem có thể chia sẻ chút gì đó với hắn hay không."
Tây Môn Đình Đình sửng sốt, lập tức gật gật đầu rồi đi theo Lăng Phong quay về phòng: "Tướng công, đêm nay Đình Đình ở lại cùng chàng nha?"
Lăng Phong thấy Tây Môn Đình Đình tiến vào liền mỉm cười nói: "Đình Đình,
thì ra là nàng a, có phải thừa dịp mình không phải tham gia trận thi đấu luận võ nên muốn ra sức áp bức tướng công ta hay không a?"
Tây
Môn Đình Đình chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Người ta mới không có nha!
Ngày mai tướng công cần phải lên đài luận võ, bây giờ người ta tới là
muốn giúp chàng song tu!"
"Chà, trong lòng mình suy nghĩ như thế nào mà giờ lại thành giúp ta luyện công, nàng thật xảo quyệt!"
Lăng Phong cười ha ha bắt lấy nàng, không khỏi đưa tay sờ khuôn mặt mịn màng xinh đẹp, nói: "Bất quá nàng cũng thật hiểu ý tướng công ta a!"
Tây Môn Đình Đình thản nhiên cười, đem cả người tựa vào hắn một cách tự
nhiên, dùng thân thể mềm mại lắc lắc cánh tay của Lăng Phong, nói:
"Tướng công, chàng mệt mỏi cả ngày nhất định còn chưa rửa mặt chải đầu
đâu, ta thay chàng đi lấy nước nha!"
Lăng Phong gật đầu ngồi xuống ghế, Tây Môn Đình Đình liền vui vẻ đi chuẩn bị mọi thứ, sau đó thì thấy Tần Thục Phân đi đến.
Lăng Phong nhìn thấy Tần Thục Phân liền cười hì hì hỏi: "Tần tỷ, đêm nay nàng cũng muốn giúp tướng công song tu sao?"
Tần Thục Phân mỉm cười, nói: "Chỉ cần chàng nguyện ý, ta vì chàng làm gì
cũng có thể, nhưng ta sợ tướng công chàng đang có việc không vui?"
Lăng Phong nói: "Sao lại nói thế ?"
Tần Thục Phân giống như làm sai chuyện gì, có chút mất tự nhiên.
Lăng Phong nhìn chằm chằm Tần Thục Phân, cười nói: "Tần tỷ, đây không giống
tác phong thường ngày của nàng, có chuyện cứ nói thẳng, giữa chúng ta
còn có chuyện không thể nói sao?"
"Kỳ thật tướng công chàng trở
về, ta nhìn ra chàng không vui nhưng lại không dám mở lời. Muốn hỏi
tướng công xảy ra chuyện gì nhưng ta lại muốn vì tướng công mà xóa bớt
ưu phiền, cho nên ta không biết nên mở lời như thế nào." Tần Thục Phân
lo lắng bất an nói.
Lăng Phong thở dài, đưa tay kéo
Tần Thục Phân vào trong ngực của mình, thâm tình hít hít trước ngực
nàng, say mê vô cùng nói: "Tần tỷ, nàng không hổ là nương tử quan tâm ta nhất. Xem ra thân thiết nhất vẫn là mẫu thân mình, cái gì cũng không
gạt được ngươi.”
“Phi, chàng thật đúng là, tự xem mình là con ta thật ư, chàng là giả thôi!”
Tần Thục Phân liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, dáng vẻ hờn dỗi động lòng
người liền lập tức được bày ra. Lăng Phong nhân cơ hội liền chăm chú
nhìn làm cho gương mặt của nàng xuất hiện một rặng mây đỏ, ánh mắt trở
nên long lanh, trong đó còn ẩn hiện một chút hoảng loạn.
"Giả cũng vẫn tính, tốt xấu gì ta trước mặt người khác vẫn gọi nàng là mẫu thân !"
Lăng Phong nhất thời vui vẻ, đôi tay không ngừng vuốt ve người nàng, đồng thời đem chuyện đêm nay từ đầu đến cuối nói ra.
Tần Thục Phân nghe xong tiếp tục liếc mắt nhìn Lăng Phong, nói: "Hóa ra
chàng vì chuyện một tiểu cô nương mà không vui, uổng công người ta cùng
các tỷ muội lo lắng cho chàng một đêm, không để ý tới chàng nữa, đại sắc lang!"
Lăng Phong nhìn bộ dạng xinh đẹp của Tần Thục Phân, trong
lòng liền xúc động. Hắn đưa tay ôm thật chặt nàng, thở dài: "Hảo nương
tử, tướng công đến bây giờ mới biết được các nàng là người tốt nhất với
ta, ta nhớ nàng muốn chết!"
Tần Thục Phân nũng nịu nhìn Lăng
Phong, đỏ mặt nói: "Lại gạt người! Thời gian đó chàng đang ở ngôi miếu
đổ nát mà khơi thêm dòng khoái hoạt, sao có thể nghĩ tới tỷ muội chúng
ta ở nhà lo lắng cho chàng?"
Tây Môn Đình Đình và Công Tôn Ngọc
Chân vừa kịp lúc đi đến, gia nhập vào hàng ngũ thảo phạt. Tây Môn Đình
Đình hờn dỗi trách cứ nói: "Đúng vậy, uổng công chúng tỷ muội bọn mình
khổ tâm vì chàng ta!"
Tần Thục Phân liếc mắt nhìn Lăng Phong cười
nói: "Hiện ở đây chỉ có ta và Đình Đình, Ngọc Chân ba người, nếu để cho
các tỷ muội khác cũng biết chàng vì một tiểu cô nương mà lạnh nhạt mọi
người, ta thấy chàng liền phải cẩn thận. . . A. . ."
Không đợi
nàng nói xong, Lăng Phong đã lập tức hôn cái cái miệng nhỏ nhắn của
nàng, một mặt kéo nàng tới dính sát vào người. Tần Thục Phân bỗng chốc
mềm nhũn ra, nơi cổ họng “ưm” lên một tiếng, thân hình mảnh mai bị hắn
đè sát.
Lăng Phong hôn liên tục, đến khi hắn chiếm hết tiện nghi
mới buông nàng ra, thấy Công Tôn Ngọc mặt đỏ như lửa, hì hì cười nói:
"Ngọc Chân nàng thành thật nhất, nàng nói, Tần tỷ không nghe lời như
vậy, nàng nói nên phạt nàng ta như thế nào?"
Công Tôn Ngọc mặt đỏ thẹn thùng nói: "Tướng công, Tần tỷ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chàng tha cho nàng ấy lần này đi nha!"
Tây Môn Đình Đình ở một bên nghe vậy cười khanh khách nói: "Ngọc Chân muội
không bằng thay mặt Tần tỷ chịu phạt đi, tin chắc Tần tỷ càng cảm kích
muội hơn a!"
Công Tôn Ngọc nghe vậy càng xấu hổ, giẫm chân làm nũng nói: "Đình Đình tỷ nha!"
Tần Thục Phân ở trong lòng Lăng Phong thấy vậy liền bật cười ra tiếng. Lăng Phong kinh ngạc nhìn nàng, đùa giỡn nói: "Hảo nương tử, nàng hình như
một chút cũng không sợ tướng công trừng phạt a?"
Tần Thục Phân đỏ
mặt, thấp giọng nói : "Dù sao Ma vương chàng luôn luôn có cách khiến
chúng ta cam tâm tình nguyện mặc chàng khinh bạc, cần gì phải hỏi chúng
ta có sợ hay không chứ!"
Lăng Phong cười hắc hắc nói: "Nàng nếu không sợ hãi thì tướng công chẳng phải thiếu đi rất nhiều niềm vui sao?"
Tần Thục Phân nghe vậy liền xấu hổ cấu, véo trên cánh tay Lăng Phong một
cái. Công Tôn Ngọc Chân nhịn không được cũng hé miệng nở nụ cười, nhưng
sợ bị Lăng Phong thấy lại dẫn tới tai vạ bất ngờ, vội vàng cúi đầu
xuống.
Thấy đột nhiên không có động tĩnh gì gì, Công Tôn Ngọc Chân liền ngẩng mặt lên, đột nhiên thấy Lăng Phong cười gian, cả kinh nói:
"Tướng công..."
Nàng còn chưa nói xong thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị lấp lại.
Lăng Phong chậm rãi ngậm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Công Tôn Ngọc
Chân mút mút, lại dùng đầu lưỡi tách răng nàng ra đưa vào trong. Công
Tôn Ngọc Chân lúc này đã lên cơn khát tình, "Anh" một tiếng ngã vào trong lòng Lăng Phong, ngửa mặt lên đưa đầu lưỡi ra phối hợp với
Lăng Phong. Đôi tay nhỏ bé của nàng khẩn trương nắm lấy vạt áo của Lăng
Phong, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ say mê, điên đảo
tới cực điểm.
Tây Môn Đình Đình đi đến phía sau Lăng Phong, dán người vào lưng hắn, nói: "Tướng công không phải bây giờ lại muốn đem chúng ta ra ăn chứ..."
Không ngờ nàng đột nhiên "Ai" một tiếng, hóa ra là bị Tần Thục Phân nhéo một
cái. Lăng Phong lúc này đã buông Công Tôn Ngọc ra, liền sau đó hắn đưa
tay bắt lấy Tần Thục Phân, hừ nhẹ: "Nếu không xử trí người đàn bà đanh
đá như nàng, chỉ sợ sẽ ngày sau càng vô pháp vô thiên!"
Tần Thục
Phân kinh hãi muốn giãy dụa nhưng Lăng Phong sớm đã ôm chặt lấy nàng,
một mặt cười hắc hắc với Tây Môn Đình Đình và Công Tôn Ngọc Chân: "Giúp
ta cản nàng ta lại, tướng công muốn đánh mông nàng ta!"
Tây Môn
Đình Đình nghe thế liền mừng rỡ chạy lại, Công Tôn Ngọc Chân cũng vừa
giúp một tay vừa cười như chuông ngân, cả hai thay nhau chọc ghẹo Tần
Thục Phân. Tần Thục Phân vội cầu xin: "Hảo tướng công, ta biết sai rồi,
chàng bỏ qua cho ta đi a!"
Lăng Phong hôn lên tai Tần Thục Phân nói: "Nàng ngoan đi, nếu không tướng công sẽ phải chỉnh nàng nghiêm khắc hơn đấy!"
Tần Thục Phân vừa thẹn vừa giận, ở trong lòng Lăng Phong tỏ vẻ không nghe
theo xoay tới xoay lui. Lăng Phong thấy vậy liền đặt nàng lên giường,
Tây Môn Đình Đình ha ha cười gian nhảy qua đè trên người của nàng, cúi
người cười nói: "Tần tỷ, xem tỷ từ nay về sau còn dám bướng bỉnh hay không?"
Tần Thục Phân không dám dùng tới võ công, mà giãy dụa thì lại chẳng thấm vào đâu, bất đắc dĩ đành phải thẹn thùng mắng: "Hảo Đình Đình, xem sau này ta chỉnh muội thế nào!"
Lăng Phong vén váy dài của nàng lên, một mặt cười hắc hắc nói: "Còn dám cãi bướng? Quả thật là không biết sống chết nha!"
Tần Thục Phân trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tâm thần bay bổng, môi lưỡi
như khô đi, thân mình mềm mại yếu đuối nóng lên từng hồi. Nàng tiếp tục
vô lực giãy dụa, run giọng nói: "Tướng công, đừng mà…”
Lăng Phong cười nói: "Vậy nàng sau này còn dám không nghe lời hay không?"
Tần Thục Phân hơi run rẩy, cảm giác cơ thể mình đang bình thường chợt trở
nên hưng phấn hẳn lên. Nàng vừa hi vọng Lăng Phong càn rỡ thêm một ít
nhưng lại có chút không muốn trước mặt Tây Môn Đình Đình và Công Tôn
Ngọc Chân lộ ra vẻ xấu hổ như thế. Trong lòng nàng lúc này mâu thuẫn tới cực điểm. Nàng thở gấp nói: "Ta không dám... nữa, chàng tha ta lần này
đi mà!"
Lăng Phong cười hắc hắc, vung chưởng dùng sức đánh lên
mông nàng. Tần Thục Phân sau đó chỉ còn cảm thấy từng trận nóng bỏng đau đớn, đan xen trong đó là vô số tia khoái cảm, nàng không khỏi hơi hơi
vặn vẹo thân mình. Lăng Phong một tay đánh, một tay lại du ngoạn trên
người nàng làm cho nàng càng kích thích hơn. Tần Thục Phân kinh hãi
nghiêng người rụt lại, nằm đè lên tay của Lăng Phong, rung giọng nói:
"Tướng công…"
Lăng Phong mỉm cười, nháy mắt với Tây Môn Đình Đình. Tây Môn Đình Đình thấy thế liền hé miệng cười gian sau đó buông tay ra. Lăng Phong cúi xuống ôm lấy thân thể của Tần Thục Phân, hôn lên gương
mặt và vành tai của nàng, ôn nhu nói: "Tần tỷ tỷ, đừng trách tướng công, ai bảo nàng mê người như vậy chứ?"
Cơ thể Tần Thục Phân càng ngày càng nóng, khuôn mặt đã trở nên ửng đỏ, sóng mắt kiều mỵ, thân thể
không ngừng run nhẹ. Bàn tay Lăng Phong đang dừng lại chợt tiếp tục cử
động làm cho nàng lập tức phấn khởi rên rỉ một tiếng, rốt cuộc bất chấp
nhục nhã, xoay người ôm lấy Lăng Phong mạnh mẽ run rẩy.
Lăng Phong nhẹ nhàng ôm Tần Thục Phân vào trong ngực, sau đó hắn ôn nhu hôn lên
gương mặt và cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Qua thật lâu sau Tần Thục Phân mới bình tĩnh lại một chút, lại chui đầu vào trong lòng của Lăng Phong, nhỏ giọng nói: "Oan gia, người ta sau này không còn mặt mũi gặp người khác nữa!”
Lăng Phong thấp giọng cười nói: "Ai dám cười nàng, ta liền dùng cách thức giống vậy đối phó với nàng ấy!"
Thấy vẻ mặt nàng lúc này vô cùng ngượng ngùng, lại không cam lòng bị trêu
cợt như thế, hắn liền cười xấu xa với Công Tôn Ngọc Chân: "Ngọc Chân, Tần tỷ của nàng phải thay đổi quần áo, nhanh đi lấy mang tới cho nàng ấy!"
Công Tôn Ngọc Chân sớm đã mặt đỏ tai hồng, thân thể đã muốn nhũn ra, vừa lúc có cơ hội chạy đi vội vàng lên tiếng đáp ứng. Tần Thục Phân lại càng
không muốn thay quần áo ở đây, ra sức nhéo Lăng Phong một cái rồi đứng
lên nhẹ giọng nói: "Tự ta đi!"
Nói xong nhanh chóng nhảy ra ngoài, thân pháp sự thật rất tốt nha.
Tây Môn Đình Đình "khục khục" cười ra tiếng, Lăng Phong nghe thấy liền kéo
nàng qua nhẹ nhàng ôm lấy, hai người cười mỉm nhìn lên Công Tôn Ngọc
Chân. Công Tôn Ngọc Chân nhất thời lúng túng nhưng cũng biết lúc này
chính là thời khắc mấu chốt, chính mình càng kinh sợ thì tình huống càng bất lợi. Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười duyên nói: "Tướng
công, đêm nay ta gọi nhiều tỷ muội hơn đến với chàng, chàng thấy được
không?"
Lăng Phong mỉm cười nói: "Tốt thì tốt, bất quá vừa rồi nàng sao không nghe lời tướng công nói?"
Công Tôn Ngọc Chân đi tới làm nũng với Lăng Phong: "Người ta không muốn chọc ghẹo Tần tỷ a, nàng đối với ta tốt như vậy. . ."
Lăng Phong cười nói: "Cũng có lý, vậy nàng cứ thay Tần tỷ của nàng chịu phạt đi!"
Công Tôn Ngọc Chân thẹn thùng vùi đầu vào lòng của Lăng Phong, nói nhỏ như
muỗi kêu: "Tiện thiếp cam tâm tình nguyện chịu sự trừng phạt của tướng
công, tướng công muốn phạt tiện thiếp như thế nào cũng được mà!"
Tây Môn Đình Đình vẫn luôn ở một bên nghe, lúc này liền cười khanh khách nói: "Ngọc Chân muội rốt cuộc cũng biết cách đối phó với tướng công nhà ta rồi!
Lăng Phong cười ha ha, ôm sát hai viên ngọc vào trong lòng nói: "Bảo bối ngoan như vậy, tướng công sao nỡ nhẫn tâm trách phạt chứ?"
Nói xong, nhất thời hai bàn tay hắn đem theo hai nàng ngã xuống giường, một màn hô mưa gọi gió được bày ra vô cùng uy phong. Trong phòng xuân thanh sấm dậy…