Trăng lên trên ngọn liễu, Hàng Châu như một tòa miếu thờ, trừ một vài
tiếng thê lương của những con chim gọi bầy thì chỉ còn lại một nữ nhân
dồn dập thở gấp.
Vách tường màu xám, tượng đồng rỉ sét, mạng
nhện chăng khắp nơi, đồ đạc lẫn lộn vứt ngổn ngang khắp phòng. Có thể
nhận thấy ngôi chùa này mười năm trước đã không còn có hương khói.
Gió từ bên ngoài thổi vào rất lạnh lẽo.
Giờ phút này, giữa miếu thờ có một đống lửa, có hai người ngồi vây quanh,
trên mặt đất còn nằm một nữ nhân. Nữ nhân này dung mạo xinh đẹp tuyệt
trần, đầu tóc rối tung lên. Trên người nàng đầy mồ hôi khiến cho quần áo dán hết vào cơ thể, dáng người xinh xắn. Nàng chính là Thiên Sơn ngọc
nữ Thẩm Tiểu Thanh.
Thẩm Tiểu Thanh đối mặt với Đại sư huynh của
mình Trương Lỗi cùng với dâm tặc Lưu Xung, nàng đang nỗ lực làm cho mình bình tĩnh, nàng có một nội lực thâm hậu cùng với tính cách kiên cường
đã tạm thời ngăn cản hiệu lực của thuốc, nhưng nàng cũng tiêu hao phần
lớn nội kình, giống như bị bệnh nặng suy yếu.
Quần áo màu lam
nhạt dính mồ hôi bám chặt vào thân thể, ngay cả đỉnh ngọn núi đều thấy
rõ ràng. Thẩm Tiểu Thanh biết mặc dù mình ngăn cản được xuân dược, nhưng không thể giải trừ, chỉ là tạm thời áp chế mà thôi, chính mình vẫn khó
tránh được vận rủi.
Lưu Xung cười lạnh nói : “Ngọc nữ Thiên Sơn
quả nhiên lợi hại, lại có thể ngăn cản dược lực của Thất Tâm Tán, bất
quá ngươi trốn vẫn không thoát khỏi bàn tay của chúng ta.”
“Vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Trương Lỗi vừa nói vừa cười đi lên, muốn nắm lấy hai tay của Thẩm Tiểu Thanh
để trói lại. Nhưng mà, Thẩm Tiểu Thanh đột nhiên vùng lên, song chưởng
vung lại.
Một kích của Thẩm Tiểu Thanh vẫn rất phi phàm. Trương
Lỗi dù sao cũng là đại sư huynh của nàng, cho dù đột nhiên bị tập kích
thì vẫn có thể phản ứng, giơ hai tay lên cản lại, chỉ thấy khí huyết
nhộn nhạo, nhất thời bị trì hoãn.
Mà Thẩm Tiểu Thanh xoay người muốn chạy. Nhưng mà nàng không thành công, bởi vì Lưu Xung động thủ.
Ngay lúc Thẩm Tiểu Thanh muốn chạy thoát, Lưu Xung dĩ nhiên đã xuất chưởng đến gần nàng.
Thẩm Tiểu Thanh công lực không còn tới hai thành, hơn nữa đang chạy trốn nên không phòng bị, bị một chưởng đánh ở sau lưng, ngã trên mặt đất.
Trương Lỗi lập tức đánh về phía nàng.
Máu tươi phun ra, Thẩm Tiểu Thanh đã không thể chống cự. có một nam nhân
cưỡi ở ngang hông nàng, cánh tay của nàng bị vặn ra sau, dùng dây thừng
trói cổ tay lại. nàng cảm giác được phía sau có người đang tháo giày của nàng.
Tất của Thẩm Tiểu Thanh bị tuột khỏi chân, Trương Lỗi xoa xoa bàn chân trắng như ngọc, cười dâm đãng.
“A!”
Thẩm Tiểu Thanh nhục nhã rên lên. Hai chân nàng cũng đã bị trói chặt.
Chỉ nghe Trương Lỗi cười lạnh nói : “Tiểu sư muội. muội cam chịu đi. Dây
thừng này chính là tơ Tuyết Tàm, cho dù nội lực của muội có cao hơn cũng vô pháp làm đứt nó. Ha ha ha!”
“Ngươi cái ác ma này, cha ta đã
nhìn lầm người, không thể tưởng tượng được ngươi lòng lang dạ sói như
vậy! Ngươi quên là ai nhận nuôi ngươi sao? Ngươi quên lúc trước bị lăng
nhục là ai trợ giúp ngươi! Hiện tại ngươi lại có thể đối xử với ta như
vậy? Ngươi sao không thấy có lỗi với cha ta, không có lỗi với phái Thiên Sơn! Ngươi nhất định chết không tử tế!”
Thẩm Tiểu Thanh căm hận nói.
Trương Lỗi nói : “Vậy sao!”
Nói xong, tay hắn thò vào trong vạt áo của Thẩm Tiểu Thanh, tham lam mò vào một bên vú của nàng, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi nói không nên lời, một
bàn tay không thể nắm hết. Vú bị tập kích bất ngờ có thể cảm giác được
một tia run rẩy, hắc hắc, đúng là hàng thật giá thật, nữ tử tập võ đúng
là khác với người thường.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm kích phụ
thân ngươi? Phi! Ta bất quá cũng chỉ là con chó của hắn! Nếu hắn thật sự đem ta thành để tử chân truyền thì sẽ cho ta học bí tích phái Thiên
Sơn. Hắn có cho sao? Hắn không cho. Hắn chỉ truyền cho ngươi, bởi vì
ngươi là con hắn! Hắn thậm chí còn muốn cho người trở thành chưởng môn
kế tiếp của Thiên Sơn! Ta trong mắt hắn là cái gì? Ngươi so với ta rõ
ràng hơn!”
“Không phải như thế!”
Thẩm Tiểu Thanh bị Trương Lỗi nắn vú, vốn đang áp chế xuân dược thì lại bị xúc động, nhất thời
dục vọng bốc lên, toàn thân nóng rực khô khan. Mà càng làm cho nàng tức
chính là nghe Trương Lỗi nói xong chính là nguyên nhân nàng bị phân tâm
khiến dược lực phát tác.
Lưu Xung căm hận nói : “Trương Lỗi, làm chính sự quan trọng hơn. Ngươi cần hưởng lạc, đem nàng đi đi!”
“Đàm Uyển Phượng còn chưa tới, không cần khẩn trương như vậy!”
Trương Lỗi nói xong, cười cười khiêng Thẩm Tiểu Thanh lên vai, vỗ vỗ vào cặp
mông của nàng, vui cười hớn hở nói : “Tiểu sư muội, chúng ta tìm hang ổ
ôn nhu đi!”
Thẩm Tiểu Thanh vừa nghe, hận không thể đập đầu chết đi, chính là không thể di chuyển, tùy ý để đối phương lăng nhục.
Trương Lỗi mang Thẩm Tiểu Thanh trói vào cây đại thụ, hai tay nàng bị trói sau lưng, cả người bị trói từ đầu đến chân, ngoài ra, có một sợi dây xuyên
qua háng, một cái khác buộc ở đầu gối nàng. Đem nàng hoàn toàn cố định ở thân cây. Nàng hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể dãy
dụa.
Thẩm Tiểu Thanh tuy nội lực vẫn còn, chính là huyệt đạo bị
phong bế, hơn nữa uy lực của xuân dược cũng dần dần phát tác, toàn thân
nàng nóng cháy không chịu nổi, như bị kiến cắn phi thường khó chịu. đai
lưng trên người nàng đã bị Trương Lỗi cởi xuống, quần áo bị gió lạnh
thổi vào.
Đột nhiên một trận gió thổi qua, vạt áo bị thổi bay
lên, lộ ra bộ ngực cao ngất, bởi vì trói chặt mà bị vặn vẹo. Trương Lỗi
vừa rồi khi trói lại đã cố ý trói lại hơi mạnh tay.
Trương Lỗi với Lưu Xung chứng kiến bộ vú của Thẩm Tiểu Thanh, đều phát ra tiếng cười.
“Con chưởng môn phái Thiên Sơn, được gọi là Thiên Sơn truyền nhân cùng giang hồ Bát đại nữ hiệp Thẩm Tiểu Thanh cũng không có gì hơn cái này, còn
không phải dễ bắt như vậy sao? Trở thành tù binh của chúng ta. Xem vú
nàng trắng ngần kia, nếu lột ra hết chắc cũng không kém.”
Trương Lỗi ảo tưởng tràn ngập.
“Các ngươi mau thả ta ra, bằng không các ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Thẩm Tiểu Thanh hô lên.
Lưu Xung cười nói : “Chết đến nơi lại còn cãi cứng, nói ít chút đi! Để lại
chút khí lực để cùng chúng ta xxx, ta không thích xxx xác chết”
Trương Lỗi cười đứng dậy, tay phải túm lấy vạt áo Thẩm Tiểu Thanh, tay trái
giữ chặt quần ở đùi nàng, “tê” một tiếng, hai tay xé ra.
“A!”
Thẩm Tiểu Thanh nhục nhã kêu lên, cả ống quần dài bị xé, toàn chân lộ ra, hở cả nội khố màu vàng nhạt.
Mười chín năm, Thẩm Tiểu Thanh còn chưa bao giờ ở trước mặt nam nhân lộ ra
ngoài. Mà bây giờ, Thẩm Tiểu Thanh cao ngạo bị xé quần áo trước mặt hai
dâm tặc. công lực nàng không mất, nhưng không có cách nào phản kháng,
chỉ có thể bị lăng nhục.
“A!”
Trương Lỗi tay phải nắm Thẩm Tiểu Thanh….
Thẩm Tiểu Thanh cảm thấy một trận đau đớn đánh úp lại, chỉ có thể mãnh liệt
giãy dụa. Trương Lỗi thỏa ước mong nguyện, tay trái còn cách một tầng
hơi mỏng nội khố.
Một bên Lưu Xung đột nhiên quát to : “Đủ rồi!”
Trương Lỗi mới không tình nguyện dừng lại.
Lưu Xung lạnh lùng nói : “Trương Lỗi, người thực sự không có tiền đồ!”
Trương Lỗi không phục nói : “Ta đã sớm nói qua, nữ nhân này ta chơi trước, ngươi không cần phải đổi ý!”
Lưu Xung căm hận nói : “Bệnh thần kinh, ngươi nghĩ rằng ta với ngươi cùng
hưởng chung a! Chỉ cần có thể bắt lấy Đàm Uyển Phượng, thì cô gái nhỏ
này vĩnh viễn ban thưởng cho ngươi!”
“Thật sự?”
Trương Lỗi kinh hỷ nói.
Lưu Xung mắt trắng dã liếc mắt một cái : “Ta đã khi nào nói dối ngươi!”
Trương Lỗi cười hì hì nói : “Thật sự như thế.”
Thẩm Tiểu Thanh ra sức giãy dụa, phát ra tiếng rên rỉ nhục nhã, nàng chỉ hy
vọng mình có thể lập tức chết đi, cũng không tình nguyện bị đối phương
nhục nhã.
Lưu Xung tiếng lên vài bước, tiếp cận Thẩm Tiểu Thanh, đột nhiên đưa tay lên “A! A!”
Tiếng xé quần áo vang lên, Lưu Xung đưa tay xé quần áo của Thẩm Tiểu Thanh.
Quần áo vốn cũng chỉ còn lại một chút, cho nên tất cả đều bị vạch trần.
“A! A!”
Thẩm Tiểu Thanh chỉ có thể giãy dụa rên rỉ.
“Lưu Xung, ngươi không phải nói nàng là nữ nhân của ta sao?”
Trương Lỗi thấy Lưu Xung xé quần áo Thẩm Tiểu Thanh, trong lòng lo lắng kêu lên.
Giờ phút này, Thẩm Tiểu Thanh trên người chỉ còn lại nội khố màu vàng nhạt. một đôi ngọn núi lộ ra, toàn thân trắng ngần như trân châu, cổ trắng
nõn, hai vai thon, núm vú màu hồng lộ ra tinh khiết, vùng bụng bằng
phẳng không một tý mỡ thừa, nhìn xuống chút nữa là hai chân dài, trắng
bóng, thẳng tắp, đường nét cực kỳ đẹp. cặp chân tràn đầy sức sống, vừa
nhìn liền biết là người có năng lực thường xuyên vận động. Ánh lửa trong cổ miếu soi rõ cặp chân ngọc, mười ngón chân không gầy không béo, ngón
chân dài đáng yêu, mu bàn chân cao cao, gót chân trắng hồng hơn xa so
với nữ nhân bình thường. Vừa nhìn là biết đẳng cấp của nữ nhân này không bình thường.
Quả nhiên là mỹ nhân khó gặp, Lưu Xung nhìn thấy
trong lòng cũng có chút hối hận. lấy kinh nghiệm của hắn qua nhiều năm
như vậy, mỹ nhân này chính là cực phẩm nhân gian, cứ như vậy cho Trương
Lỗi quả có chút nát bét, chỏ mong Đàm Uyển Phượng không thua gì Thẩm
Tiểu Thanh, nếu không Lưu Xung hắn đúng là hộc máu.
Lưu Xung chơi vô số nữ nhân, hắn biết rõ một ít nữ nhân dựa vào võ công cao cường hơn dung mạo đạt được nhiều nam nhân hâm mộ, nhưng nữ nhân lớn lên xinh
đẹp, chưa chắc sẽ khiến nam nhân dục sinh dục tử. CHân chính thượng hạng nữ nhân, đều theo cơ thể phát ra. Dáng người, các bộ phận của cơ thể,
các hành động, nụ cười đều có thể quyết định nữ nhân có thể hay không
trở thành cực phẩm cho nam nhân dục tiên dục tử.
Thẩm Tiểu Thanh
chỗ này tuyệt đối là nữ nhân thượng hạng kia, toàn thân tràn ngập co dãn cùng sự cố chấp mạnh mẽ, cặp vú cao ngất, cơ thể rắn chắc, cặp chân dài miên man chính là tuyệt tác của ông trời!
Nếu nữ nhân như vậy không thể làm cho nam nhân động dục, kia chỉ có thể nói thằng đấy không phải là một nam nhân chân chính.