Trên đường đến đại hội, dọc đường chỉ thấy từng dòng người không dứt
không ngừng đi tới. Cảnh vật Tây Hồ mặc dù tuyệt đẹp nhưng chẳng ai buồn đứng lại xem, điều đó đủ thấy sự coi trọng của mọi người đối với võ lâm đại hội lần này. Thật ra điều này ít nhiều cũng do địa vị của hai mươi
đại môn phái trên giang hồ vô cùng lớn. Lăng Phong cũng nhanh chóng sắp
xếp đâu đó cho Tây Môn Đình Đình cùng Nam Cung Vân, Mộ Dung Thanh Thanh, Đường Tư Tư, Công Tôn Ngọc Chân các nàng, để các nàng có thể tự do đi
đây đi đó trước. Dù sao thì đến lúc tỷ võ so tài, các nàng cũng phải lên sàn.
Bên bờ Tây Hồ sớm đã dọn sạch phương viên ba dặm để bố trí mái
che nắng, ghế ngồi cùng lôi đài. Khu vực của hai mươi đại môn phái được
chia ra rõ ràng, còn khu vực rộng phía trước là để cho những người đến
xem náo nhiệt. Từng dòng người tấp nập không ngừng đổ xô về đây, huyên
náo gọi nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.
Diệu Tình lúc này đang dẫn Lăng Phong đến chỗ ghi danh tỷ võ, chỉ thấy nơi này đã đầy ắp người.
May mắn là người phụ trách ghi danh cũng là đệ tử của phái Nga My, xem
chừng mới khoảng hai mươi, dung mạo xinh đẹp động lòng người. Đại hội
lần này phái Nga My làm chủ cho nên những việc này đều là đệ tử của Nga
My đảm nhiệm.
Diệu Tình tiến lên, mỉm cười nói: "Y Lâm sư muội, muội giúp Nam Cung thế tử ghi danh thi đấu một chút!"
Tây Môn Đình Đình chợt quay sang Diệu Tình hỏi: "Diệu Tình sư tỷ, lần này so tài cũng phải ghi danh sao?"
Y Lâm lúc này liền giải thích: "Đúng vậy, theo quy tắc, phàm là tham gia
thi đấu, tất cả tuyển thủ đều phải để lại họ tên, môn phái, sư thừa…
Việc này là để đảm bảo họ trên giang hồ không có làm việc gì xấu, sau đó bọn ta mới đem danh sách lên cho hội đồng giám khảo thông qua. Tỷ võ
đơn đấu, người thắng bước tiếp vào vòng trong, không được làm trọng
thương đối thủ, không được sử dụng ám khí độc dược, phải hoàn toàn nghe
chỉ thị của trọng tài, khi được nhắc nhở phải lập tức dừng tay…."
Lăng Phong cười nói: "Hợp lý, rất hợp lý a!"
Y Lâm nhìn bọn hắn cười cười: "Vậy mời các vị báo danh!"
Lăng Phong nhìn nàng, gật đầu nói: "Tại hạ Nam Cung Vũ, con trai của gia chủ Nam Cung thế gia, trong giang hồ chưa từng làm việc gì xấu!"
Y Lâm
nhất thời sửng sốt, chưa kịp lên tiếng thì Lăng Phong lại chỉ sang Tây
Môn Đình Đình, Mộ Dung Thanh Thanh, Đường Tư Tư cùng Công Tôn Ngọc Chân, nói: "Bốn nàng đây đều là vợ của ta."
Nam Cung Vân cũng nói: "Ta là Nam Cung Vân, cũng thuộc Nam Cung thế gia."
"Còn có ta, Nam Cung Tình, ta cũng là con gái của gia chủ Nam Cung thế gia!" Nam Cung Tình cũng bước lên trước ghi danh.
Y Lâm kinh ngạc nói: "Thế tử cùng bốn vị phu nhân, còn có hai vị tiểu thư đều muốn tham gia?"
Lăng Phong ngạc nhiên hỏi: "Đại hội có hạn chế số người tham gia sao?"
Y Lâm cau mày: "Mặc dù không có, nhưng theo lệ thì…."
Lăng Phong cười nói: "Không có là tốt rồi, trong chúng ta không ai muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này a!"
Diệu Tình mỉm cười nói: "Y Lâm, ngươi cứ theo lời thế tử phân phó."
"Vâng, sư tỷ." Y Lâm lúc này đành phải ghi tên của mọi người vào.
Đang lúc bọn hắn đang ghi danh thì một lời nói lạnh sống lưng vang lên.
"Thế tử võ công cái thế, tham gia tựu là chuyện bình thường. Chẳng qua mấy
vị nương tử yếu đuối này cũng muốn lên tranh tài, tại hạ chỉ sợ đao kiếm không có mắt, đến lúc đó lỡ bị thương một hai cái e là thế tử hối hận
cũng không kịp a!"
Đường Tư Tư nhất thời nổi giận đáp lại: "Nghe lời
của ngươi, có phải ngươi cho rằng nữ nhân chúng ta không xứng cùng bọn
đàn ông các ngươi tỷ võ? Ây da, chỉ sợ là ngược lai, có người tứ chi
phát triển nhưng đầu óc thì ngu si a!"
Nam tử kia cười lạnh: "Cần
biết là, lần này tham gia luận võ đều là các đại môn phái có tiếng tăm.
Còn giống như Nam Cung thiếu hiệp mang một đống nữ nhân lên đài thì thật là hiếm thấy nha!"
Lời này của tên nam tử đó ý là bảo Lăng Phong
không nên đem những thứ không có danh tiếng gì lên đài để tránh bị bêu
xấu. Lăng Phong chỉ cười nhẹ: "Nói cũng phải, ta đây mang mấy phu nhân
vô danh tiểu tốt lên đài luận võ để sắp tới dương danh thiên hạ! Chỉ là
sợ có một số người căn bản là phế vật, không phải là đối thủ của bọn
ta!"
Diệu Tình nhìn không khí có chút khẩn trương, vội nói: "Thế tử, ghi danh đã xong, không bằng đến chỗ góc mát ngồi nghỉ ngơi đi!"
"Hừ, đến lúc luận võ sẽ thấy!"
Nam tử này hừ một tiếng, sau đó hướng về phía Y Lâm nói: "Ta mạo mụi ghi danh, Thiên Sơn – Trương Lỗi."
Lăng Phong cùng Tây Môn Đình Đình chúng nữ đã đem cái tên Trương Lỗi này nhớ kỹ. Tần Thục Phân sợ Lăng Phong sẽ tức giận ra tay, nàng liền dùng vai
chạm nhẹ vào vai hắn, khẽ nói: "Lăng lang, chàng đừng nên tức giận, nhớ
kỹ mục đích lần này của chúng ta, chỉ cần có mặt tham dự là được rồi!"
Lăng Phong mỉm cười: "Mẫu thân, ta biết chừng mực, người yên tâm!"
Tần Thục Phân nói: "Dù sao chàng cũng phải nhớ kỹ, đừng để tức giận làm mờ mắt."
Lăng Phong cau mày nói: "Bất quá vừa rồi nghe tên kia nói, ta thật có chút
lo lắng. Nếu phu nhân các nàng bị ngộ thương thì thế nào? Dù sao ám toán cũng khó phòng."
Tần Thục Phân ôn nhu nói: "Có chàng áp trận, còn ai có thể đả thương các nàng chứ."Lăng Phong cười hì hì gật đầu nói: "Cũng đúng, nàng thật là hảo nương tử của ta nha!"
"Đừng có nói nhảm, đang ở trước công chúng đó."
Tần Thục Phân mặc dù nói vậy nhưng trong mắt vẫn hiện lên nét vui mừng xen
lẫn một kia xấu hổ. Nàng cúi mặt khẽ ném cho hắn một ánh mắt nhu tình,
Lăng Phong thấy thế định mở miệng nói gì đột nhiên nghe một thanh âm già nua từ phía sau vang lên: "Hiền tế, ngươi đã đến rồi!"
"Cha!" Đường
Tư Tư lúc này đã tiến lên đón lấy người này, đâu ai xa lạ, đây chính là
một trong những nhạc phụ của Lăng Phong – Đường Ngạo Thiên.
"Bái kiến nhạc phụ." Lăng Phong vội tiến lên làm lễ.
Lúc này, phụ thân của Công Tôn Ngọc Chân cùng Tây Môn Đình Đình là Công Tôn Thiển và Tây Môn Khiếu cũng đã tiến đến. Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này không ngừng hâm mộ Lăng Phong, dù sao có thể đồng thời cưới được ba thiên kim tiểu thư của tam đại thế gia cộng thêm việc rước được con gái rượu của Đường Môn môn chủ về làm vợ, tự cổ chí kim cũng chỉ có Lăng Phong hắn làm được a! Nếu như bọn bọ biết được Nam Cung Vân cùng
Nam Cung Tình cũng là nương tử của Lăng Phong hắn thì chỉ sợ là sẽ hâm
mộ đến hộc máu mà chết thôi!
Lăng Phong càng nổi danh thì càng có
người thù ghét. Chẳng qua trên giang hồ chính là dùng thực lực để nói
chuyện, cho nên những ai không phục thì cứ việc đem bản lãnh ra mà nói
chuyện.
Một tiếng động lớn vang lên, lúc này Đường Ngạo Thiên đại
biểu cho liên minh hai mươi đại môn phái đứng ra chủ trì đại hội. Đầu
tiên là thông báo quy tắc tranh tài, sau đó phân ra hai tổ. Một tổ là
toàn bộ các chưởng môn tham dự, nếu chưởng môn không có mặt thì có thể
chọn một đệ tử đại biểu đứng ra tranh tài. Rất rõ ràng, tổ này chính là
quyết định lãnh tụ sắp tới của hai mươi đại môn phái.
Còn lại tổ thứ
hai chính là để các thanh niên tài tuấn thi tài với nhau, nhân số không
hạn chế, tranh tài theo hình thức rút thăm. Dù là đồng môn hay thù dịch
đều theo hình thức rút thăm thi đấu loại dần này, việc này cũng nhằm xếp hạng lại vị trí của đám anh hào hiệp nữ này.
Cũng bởi vì tham gia
thi đấu ngoài đệ tử của hai mươi đại môn phái còn có rất nhiều đệ tử của các môn phái lớn nhỏ khác. Cho nên theo quy tắc tranh tài, các môn phái này phải tiến hành thi đấu vòng loại rồi mới được tham gia thi đấu
chính thức. Mà đệ tử của hai mươi đại môn phái thì được trực tiếp tiến
hành rút thăm tranh tài luôn. Và sau khi tổ thứ hai này thi đấu xong thì mới đến tổ của các chưởng môn tranh tài.
Hơn nữa, cuộc tranh tài
giữa các chưởng môn mỗi ngày chỉ tiến hành một vòng. Xem ra, nếu một
ngày chỉ diễn ra một vòng thi đấu thì chỉ sợ phải đến năm ngày cuộc
tranh tài giữa các chưởng môn mới kết thúc. Dù sao lần này cũng có đến
ba mươi hai chưởng môn các phái tham gia.
Nhóm mà Lăng Phong tham gia chính là nhóm của các chưởng môn, mà toàn bộ phu nhân của hắn thì tham gia vào nhóm thứ hai.
Trên lôi đài đột nhiên truyền đến một thanh âm vang vọng làm cho mọi người
không hẹn mà cùng nhìn lên chăm chú. Chỉ thấy một người nhẹ nhàng bước
lên đài, cất cao giọng nói: "Cung thỉnh chưởng môn các phái cùng những
đại biểu của các chưởng môn nhập tọa!"
Quảng trường ồn ào nhất thời
yên tĩnh trở lại, sau đó mọi người liền thấy Nga My – Vân Thanh sư thái, Thiếu Lâm – Trí Hải, Võ Đang – Thiên Tùng đạo trưởng, Hoa Sơn – Đàm
Uyển Phượng, Tây Môn thế gia – Tây Môn Khiếu, Công Tôn thế gia – Công
Tôn Lân, Mộ Dung thế gia – Mộ Dung Kiệt….. Nam Cung thế gia – Lăng Phong chia ra ngồi vào các vị trí.
Những người này đều là những người có
tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Có cao tăng, có đạo sĩ, có ni cô, có
tục gia, có người thì trang nghiêm, có người thì tiên phượng đạo cốt, có người thì vô chấp vô cầu, có người thì phong lưu tiêu sái….cũng có
người không có thành tựu gì mấy.
Lão Tăng ngồi trước chính là Viện
trưởng Đạt Ma Viện của Thiếu Lâm – Trí Hải đại sư. Chỉ thấy hắn lông mi
trắng dài, thần thái hiền lành làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm
giác kính ngượng.
Ngồi ở vị trí thứ hai là một người đầu đội kim
quan, thắt lưng đeo Thất Tinh kiếm, mặc đạo bào màu xanh nhạc, thần thái bình tĩnh khiêm tốn, làm cho người ta nhìn vào liền thấy một con người
phiêu dật xuất trần. Xem ra đây chính là Võ Đang chưởng môn sơ thúc –
Thiên Tùng đạo trưởng.
Bên trong những người này chỉ có hai nữ nhân,
một người đương nhiên là nữ thần trong suy nghĩ của mọi nam nhân, Hoa
Sơn – Đàm Uyển Phượng. Người còn lại không ai khác chính là một ni cô
nhìn như vừa ba mươi, chưởng môn phái Nga My – Vân Thanh sư thái. Phải
nói một chút, Vân Thanh sư thái tướng mạo tương đối xinh đẹp, tay cầm
phất trần, trên người mơ hồ có thể cảm nhận được một cổ tư thái đặc
trưng. Mặc dù đang khoác áo ni cô rộng nhưng cũng không thể che được sự
thon thả lả lướt của thân thể.
Nếu như không phải Vân Thanh sư thái
đi cùng một chỗ với chưởng môn của các phái Thiếu Lâm, Võ Đang thì thật
khó tin đó chính là chưởng môn của Tứ Xuyên Nga My phái. Lăng Phong lúc
này đang nhìn Vân Thanh sư thái chằm chằm khiến Tần Thục Phân phải đụng
nhẹ hắn một cái, nhắc nhở hắn không nên chỉ lo nhìn mỹ nhân mà quên ở
bên dưới mấy vạn người đang nhìn lên.
Bên cạnh chỗ ngồi của các
chưởng môn còn có một vài vị trí cho các đệ tử của bọn họ ngồi. Bên cạnh Vân Thân sư thái đều là những nữ ni vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa đây chính là Nga Mi tứ phượng vô cùng mê người: Đường Vũ Vi, Diệu Tình, Diệu
Thiện, Diệu Trinh. Không riêng gì Lăng Phong hắn mà chỉ sợ toàn bộ nam
nhân bên dưới đều đang nhìn các nàng. Mà Diệu Thiên, Diệu Trinh hai nàng còn là một đôi tỷ muội song sinh, một đôi nữ ni song sinh mê người như
thế tuyệt đối là kỳ quan trăm năm khó gặp.
Dĩ nhiên, ngoài Nga Mi tứ
phượng thì chúng nương tử phía sau Lăng Phong cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Các nàng vốn là mỹ nhân vạn người chọn một, cộng thêm trang phục
nóng bỏng, so với đạo bào của Nga My càng lộ vẻ xinh đẹp mê người hơn.
Lại là một thanh âm vang đội vang lên, người điều khiển chương trình tuyên
bố đại hội chính thức bắt đầu làm cho toàn trường nhất thời trở thành
một mảng náo nhiệt. Hắn chờ một chút lại mở miệng phun ra một tràng ca
ngợi công đức, người trong giang hồ vốn là vô câu vô thúc, nghe thấy lễ
văn nhất thời chán ghét, toàn trường liền nổi lên từng đợt thanh âm phản đối. Người điều khiển chương trình cũng không biết làm sao, chỉ có thể
mặt mày ủ dột có nói cho hết lời, lúc này mới thông báo danh sách dự
thi.
Đợi hắn liên hồi đem danh sách, Lăng Phong thấy mọi người bên
dưới không mấy để ý liền mờ mịt hỏi: "Sao lại không để cho toàn bộ những người dự thi cùng bốc thăm đấu loại?"
Nam Cung Vân nghe thế không
nhịn được cho miệng cười, Tây Môn Đình Đình cũng nói: "Những môn phái
khác tập trung ở đây phơi nắng đã không nói, lại còn phải đấu loại. Hai
mươi đại môn phái thì được ngồi chỗ mát, không cần phải hao sức đấu
loại, thật có chút không công bằng!"
Nam Cung Tình khúc khích cười: "Ai kêu đây là Đại hội tỷ võ do hai mươi đại môn phái tổ chức chứ?"
Tần Thục Phân liếc nàng một cái, trách mắng: "Quỷ nha đầu, cái tốt không học lại đem cái xấu của hắn học đủ mười phần!"
Tây Môn Đình Đình nghe thế nhất thời nở nọ cười như chuông bạc làm cho xung quanh truyền tới từng đạo ánh mắt nóng bỏng. Nàng lại không có chút gì
để ý, càng cười tươi như hoa, nghiêng đầu nhìn sang Lăng Phong. Lăng
Phong đón ánh mắt nàng, thâm tâm nhất thời sinh ra yêu thương mãng liệt, kiềm lòng không được liền đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng. Tây Môn Đình Đình cả người khẽ run lên, ánh mắt nhất thời như thiêu đốt nhìn
hắn, khuôn mặt như tản ra quang hoa chói mắt, xinh đẹp tuyệt luân!
Lăng Phong hai người không thèm để ý đến xung quanh người ta đang nhìn mình, hạnh phúc biểu lộ tình ý. Hắn chẳng cần quản cái khỉ gì tranh tài, cái
hắn muốn chính là cảm giác hưởng thụ tình ý như thế này.