"Không muốn ở chỗ này a…." Thước Linh trong thời khác cuối cùng này cũng đã lấy lại lý trí kêu lên, khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng vì ngượng
ngùng.
"Thế tử, đến giường đi được không, ta xin chàng mà!"
Lăng
Phong đã nóng lòng lắm rồi, cung đã giương hết cỡ làm sao không bắn đây? Hắn nghĩ làm chuyện ấy trong bồn tắm nhất định rất kích thích, giờ phút này thương đã chỉ vào trước cửa thành kẻ địch, không lẽ lại buông tha
nàng?
"A……….."
Theo tiếng kêu thống thiết, hai hàng lệ trên mắt
Thước Linh nhất thời chảy xuống. Trong bồn tắm, một tia máu vô cùng nổi
bật theo đùi nàng chảy xuống, đánh dấu sự kiện thế giới này lại bớt đi
một người con gái!
Một cô gái hồn nhiên ngây thơ giờ phút này cũng bị Lăng Phong biến thành dâm phụ, nàng không ngừng cuồng dại rên lên theo
từng động tác của Lăng Phong. Sau thời gian một chung trà, Thước Linh
không còn cử động nổi dù chỉ một ngón tay, nàng chỉ có thể nằm im mà rên lên từ tiếng khoái hoạt như bản giao hưởng trầm thấp say lòng người
không ngừng vang lên trong không gian đầy xuân sắc.
"A…….! Thế…. tử….!"
Thước Linh càng lúc càng kêu lên cuồng loạn theo từng nhịp hông của Lăng
Phong, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở dốc và phun ra những từ ngữ
rời rạc không hoàn chỉnh. Thần trí nàng lúc này không thể nghĩ đến
chuyện khác nữa rồi.
"A….! Thế….tử… a…a..!"
Không biết nàng rốt
cuộc đã lặp lại câu đó bao nhiêu lần, chỉ biết lúc này thân thể mềm mại
của nàng hoàn toàn tê dại. Nước mắt không ngừng tuôn ra, mười ngón tay
theo tiết tấu ngày càng nhanh của Lăng Phong mà cắm chặt vào lưng hắn
hiện rõ mười vệt máu.
Lăng Phong không ngừng đẩy nhanh tiết tấu, Ngự
Nữ Song Tu thuật không những giúp hắn lâm trận càng đánh càng hăng,
không biết mệt mỏi mà còn cho hắn khả năng tùy ý khống chế việc ra sớm
hay muộn, đây mới thực sự là điều thần kỳ.
"Nha…..!" Một tiếng hổ
rống phát ra, trong cơ thể của Thước Linh lúc này xuất hiện một hiện
tượng vô cùng kỳ diệu, từng phần trong cơ thể nàng không ngừng được cải
tạo. Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu bí thuật thật là không bình thường, dưới sự trợ giúp của Lăng Phong, Thước Linh đang không ngừng hoán thai thác
cốt, quả là vô cùng thần kỳ.
"A……!"
Thước Linh vốn đã xụi lơ nằm
yên, đột nhiên cảm thấy từ chỗ hoan hợp truyền đến một dòng nhiệt lưu
nóng hổi bắn thẳng vào hoa tâm mình. Nàng lập tức cảm giác như mình đang trên đỉnh Vu Sơn, mở miệng hét lên một tiếng thống khoái rồi lâm vào
hôn mê trong vô vàn khoái cảm.
Giây phút hoan ái mãnh liệt qua đi,
đầu óc Lăng Phong dần tỉnh táo lại. Hắn nhìn nàng với ánh mắt vô cùng
quan tâm, đưa tay lau từng giọt mồ hôi trên khuôn mặt nàng. Ban nãy hắn
không kiềm chế được mà cướp đi trinh tiết của nàng ngay tại bồn tắm này, lúc này nghĩ lại cảm thấy một trận áy ná. Bất quá những giây phút kích
thích ấy đã khắc sâu vào trong lòng hắn, khó mà phai nhạt được!
Sắc
lang Lăng Phong nghĩ thế liền hắc hắc cười, khó trách người ta thường
nói hoàn cảnh khác nhau sẽ dẫn đến cảm thụ khác nhau. Nếu có cơ hội thì
phải thử một lần nữa, nhưng lần sau phải tìm chỗ nào đây?
Thời gian
lặng lẽ trôi qua, Thước Linh cuối cùng cũng từ trong mộng đẹp tỉnh lại,
mi mặt run nhẹ khẽ mở ra, hai khóe mắt hơi ngấn nước nhìn có phần đáng
yêu vô cùng. Giai nhân vừa mới tỉnh dậy nhất thời còn chưa hoàn toàn
tỉnh tháo theo thói quen duỗi tay lăn qua lăn lại trên giường.
"Á!"
Đột nhiên Thước Linh kêu lên một tiếng sợ hãi, bàn tay nàng lúc này bỗng
chạm tới một cái gì vừa dài vừa nóng hổi. Nàng lập tức dụi mắt nhìn lên
liền thấy một thân ảnh nam tử không mặc gì nằm nghiêng bên cạnh nàng.
Thước Linh lập tức hoảng sợ hét ầm lên.
"Sao vậy? Chuyện gì vừa xảy ra?"
Lăng Phong bị tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh, đưa tay ôm giai nhân
vào lòng. Thước Linh lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Lăng Phong liền
không la hét nữa. Nhưng vừa rồi bởi vì thân thể cử động mạnh làm chạm
đến thương thế khiến nàng phải nhăn mặt vì đau. Bây giờ nàng mới nhớ lại khoảng thời gian điên cuồng trước đó, trái tim nàng nhất thời nóng lên, thân thể mềm mại dựa sát vào Lăng Phong rồi đem mặt giấu vào ngực hắn.
Lăng Phong đột nhiên thấy vậy liền nghĩ là giai nhân lại động xuân tâm, tiểu gia hỏa nhất thời ngẩng lên hùng dũng. Thước Linh đang rúc vào trong
lòng hắn lập tức phát hiện biến hóa dưới hạ thân hắn, thân thể không tự
chủ được run lên, cầu xin nói: "Thế tử, ta không được nữa đâu! Hơn nữa
công chúa tùy lúc có thể trở về, chàng tha cho ta đi nha!"
Lăng Phong mặc dù lại muốn cùng Thước Linh làm chuyện đại sự, nhưng thiên tính hắn chính là đối với mỹ nữ vạn phần mềm lòng a. Vừa nghe nàng cầu xin lập
tức áp chế lửa dục đang sắp sửa bạo phát lại. Thấy giai nhân vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi và bất an, hắn không khỏi đem lòng thương yêu, trìu mến nói:
"Bảo bối đừng sợ! Đây chỉ là phản ứng tự nhiên thôi, ai kêu
thân thể nàng lại mê người như vậy? Nàng yên tâm, ta sẽ chờ nàng hoàn
toàn khôi phục lại rồi mới tiếp tục ăn nàng. À đúng rồi, nàng sau này
phải gọi ta là tướng công mới đúng a!"
Nghe lời trêu chọc của hắn,
Thước Linh liền phẫn nộ đưa tay hung hăng nhéo mạnh eo hắn một cái, kiều thận mắng: "Chàng tên đại sắc lang này, ta mới là không làm nương tử
của chàng nha!"
Đại sắc lang một bên kêu lên một bên phản kích, cả
hai không ngừng đùa giỡn trên giường, nếu không phải do đây là lần đầu
của Thước Linh thì chắc giờ phút này sẽ lại có một hồi đại chiến long
trời lở đất!Đùa giỡn xong, Lăng Phong nhẹ nhàng ôm lấy Thước Linh, không gian chợt im lặng không một tiếng động, đem thần trí hai người cùng du
ngoạn đến một nơi xa! Sau một hồi đùa giỡn mệt mỏi, Thước Linh nhẹ nhàng khép hai mắt lại, cứ như vậy rúc vào trong ngực Lăng Phong, tiến vào
mộng đẹp.
"Tướng công, tướng công!"
Lăng Phong đang còn chìm trong giấc mộng thần tiên, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận đập cửa
dồn dập đem hắn từ mộng đẹp kéo ra.
"Vân nhi?" Lăng Phong dụi mắt tỉnh lại, đột nhiên không thấy thân ảnh Thước Linh nằm bên cạnh nữa.
Sau đó cửa phòng liền bị đẩy ra, Nam Cung Vân bên ngoài vội vàng chạy vào,
nàng kích động đến xanh mặt, hoảng hốt nói: "Tướng công, có chuyện lớn
xảy ra rồi, chàng đừng có ở đó mà ngủ nữa!"
Lăng Phong nói: "Đại sự gì a? Đại sự gì thì tướng công nàng cũng gánh vác được hết."
"Tình nhi muốn treo cổ tự vẫn!" Nam Cung Vân vội la lên.
"Cái gì!" Lăng Phong kinh hãi la lên. "Nàng đang ở đâu?"
"Đang ở trong phòng, mẫu thân các nàng đã khuyên bảo nàng, chắc là sẽ không có việc gì." Nam Cung Vân nói.
"May mắn a!"
Lăng Phong có chút thở gấp, tảng đá trong lòng nhất thời được hạ xuống, hỏi: "Biết Tình nhi vì cái gì mà phải làm vậy không?"
Nam Cung Vân đột nhiên mắt phượng rưng rưng lê, ủy khuất nói: "Là Chiêu
Dương công chúa đánh Tình nhi, còn mắng bọn chúng ta là không biết liêm
sỉ, quả thực là không bằng cầm thú…."
"Cái gì!" Một tiếng gầm to bất ngờ vang lên, cơ hồ làm cho cả hậu viện bị rung lên!
Về sau chúng nữ kể lại, tiếng gầm này thật sự giống như trời long đất lở,
vang vọng cả Nam Cung thế gia, thậm chí cả thành Hàng Châu đều nghe
thấy. Nam Cung Vân cũng phải thừa nhận, từ trước tới lúc đấy, chưa bao
giờ nàng thấy Lăng Phong nổi giận đến thế.
Nguyên lai là Tây Môn Đình Đình mang theo Đường Tư Tư, Nam Cung Vân, Mộ Dung Thanh Thanh, Nam Cung Tình cùng với Chiêu Dương công chúa du ngoạn khắp thành Hàng Châu. Đến
lúc chạng vạng, sắc trời dần tối, mọi người đều tuân theo lời dặn của
Lăng Phong mà khuyên bảo công chúa trở lại Nam Cung thế gia, ngày mai
hẵn đi chơi tiếp. Không ngờ công chúa đột khiên hứng thú nói chưa bao
giờ nhìn thấy cảnh đêm ở Hàng Châu, nhất định phải du ngoạn một chuyến.
Chúng nữ thấy vậy hết lời khuyên bảo, Nam Cung Tình tính tình thẳng thắn,
trực tiếp tiến lên cản đường Chiêu Dương công chúa. Chiêu Dương công
chúa dưới cơn thịnh nộ liền tát Nam Cung Tình một cái rồi liên tục nhục
mạ các nàng, nói Nam Cung Vân, Nam Cung Tình còn có Từ Diễm Quân, Tần
Thục Phân không biết liêm sỉ, lại có thể mẹ con cùng thờ một chồng,
huynh muội quan hệ thân xác. Nam Cung Tình bị nhục mạ lại không dám đánh trả, chỉ có thể chạy về nhà khóc rống lên muốn treo cổ tự sát, may mắn
được Thẩm Nhạn Băng các nàng cứu xuống.
Đường Tư Tư cùng Mộ Dung
Thanh Thanh thấy thế thật sự không nhịn được nữa, liền điểm huyệt đạo
của Chiêu Dương công chúa, mạnh mẽ đem nàng trở lại Nam Cung thế gia.
Thước Linh biết công chúa đã gây họa nên sáng sớm đã đi bồi tiếp nàng,
đây cũng là lý do lúc nãy Lăng Phong không thấy Thước Linh bên cạnh.
Lăng Phong sau khi biết được sự tình, cả người lửa nhận bùng lên, trực tiếp
đi đến phòng Nam Cung Tình, nâng khuôn mặt nàng lên, an ủi nói: "Tình
nhi, không thoải mái chuyện gì thì nói ra, thế nào? Nàng cùng mẫu thân
của nàng và toàn bộ tỷ muội đều là hảo nương tử của Lăng Phong ta, ta đã thề sẽ dùng cả đời này yêu thương các nàng. Hôm nay nàng phải chịu một
cái tát cùng vô số lời nhục mạ, ta đây liền đi tìm công chúa, bắt nàng
ta phải trả lại gấp trăm lần!"
Nói xong, Lăng Phong liền nổi giận đùng đùng xoay người đi ra.
"Tướng công, không thể a!"
Từ Diễm Quân vội vàng gọi Lăng Phong lại, nói: "Nàng ta là công chúa, không thể nói giết là giết đâu."
Lăng Phong cười lạnh nói: "Các nàng yên tâm đi, đừng nói là công chúa, chính là hoàng thượng ta cũng không thèm để vào mắt. Lấy bổn sự của ta bây
giờ, một mình xông vào thiên quân vạn mã cũng có thể dễ dàng lấy đi thủ
cấp của hắn. Nàng ta chỉ đơn giản là một công chúa nhỏ bé có thể khiến
ta sợ hãi sao? Các nàng nhớ kỹ, công chúa cũng là nữ nhân. Mà một nữ
nhân khi gặp Lăng Phong ta chính là chỉ có thể phục tùng!"
Nói xong,
hắn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến phòng Chiêu Dương công chúa. Từ Diễm Quân còn muốn chạy theo khuyên bảo liền bị Thẩm Nhạn Băng giữ
lại, nói: "Chàng là tướng công của chúng ta, ta và các người bất luận ai đều phải hiểu, việc hắn quyết định làm, không ai có thể ngăn cản. Các
ngươi cứ yên tâm đi, không ai có thể đối với hắn gây một chút nguy hiểm
nào!"
Chúng nữ nhìn Lăng Phong giận giữ như vậy, chỉ có thể yên lặng
cầu nguyện sự tình không nên quá lớn. Chính là, lấy tính cách có thù tất báo của Lăng Phong thì chuyện này có thể không lớn được sao? Cho nên,
trong lòng mỗi người không hẹn đều có chung suy nghĩ, chỉ mong Chiêu
Dương công chúa không nên chống chọi lại Lăng Phong hắn a.