Trong thật lâu thời gian Từ Tử San không biết làm sao đều chỉ là nhắm
mắt, khóe mắt một chuổi lóng lánh lặng lẽ thuận theo gương mặt chảy
xuống. Cuối cùng, thân thể Từ Tử San không thể khống chế một cơn rung
động mảnh liệt, tiếp theo cả thân thể căng thẳng ra rồi lại mềm nhủn trở xuống.
Gió dứt mưa ngừng, việc gì đến đã đến nhưng lại khiến cho người ta phải ngượng ngùng im lặng đến không thở được.
Từ Tử San đã tĩnh táo lại tuyệt không còn lớn tiếng cuồng loạn, và cũng
không còn hành vi quá khích, nàng chỉ là xoay chuyển tấm thân, lặng lẽ
sữa soạn lại áo quần của mình.
Sự tình đã phát sinh rồi, cho dù mồm
năm miệng mười cũng không thể thay đổi sự thật này được nữa, nàng chỉ
còn im lặng thừa nhận, so sánh thì điều này dù sao cũng còn hơn là chết. Huống hồ lại thêm, Lăng Phong đã mang đến cho nàng cảm giác, tuyệt đối
là một loại chỉ tìm được ở đó.
Lăng Phong đi đến cạnh bên Từ Tử San,
nhìn lại gương mặt xinh xắn của Từ Tử San, dùng tay nâng cằm của nàng,
đăm đăm nhìn nàng mà hỏi: "Nàng hận ta?"
Từ Tử San toàn thân run lên
một cái, đường nét gương mặt của Lăng Phong hiển lộ tỏa ra khí tức bá
đạo của nam tử, ngũ quan thật đẹp đẽ, đôi mắt lóng lánh có thần nằm dưới hai hàng mi lưỡi kiếm, thần bí, thâm thúy, nhu tình như biễn, khiến
người ta mê say. Sống mũi ngay thẳng, khóe miệng nhếch lên, tuy dáng
người có chút cao gầy thế nhưng lại lộ ra vẻ thần bí, che dấu đi vẻ
ngang tàng, tóm lại mang đến cho người ta thoải mái hàng đầu, khiến
người ta sinh ra thật nhiều hảo cảm. Nàng chẳng biết trả lời như thế
nào, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Lúc này, Lăng Phong đã chẳng cần
nàng suy nghĩ hay làm gì, tiến lên ôm lấy nàng, giống như tình nhân ôm
chặt lấy nhau cùng một chỗ, thật ra nàng cũng ghì chặt Lăng Phong như
vậy. chỉ là Từ Tử San trong lòng quyết không nhận thấy, chẳng chịu thừa
nhận.
Trước mắt một màn khiến cho người ta thật không dám tin tưởng
được, tự mình cùng nam nhân của mình ôm nhau thân thiết, mà đối đáp qua
lại, làm chuyện xấu hổ muốn chết.
- Ta không hận chàng.
" Từ Tử San tâm lý có lo lắng một chút, nhưng nhìn vào Lăng Phong, trong lòng lại
chẳng biết vì sao, dần dần bắt đầu mê đắm, dường như thân thể không còn
là của nàng rồi. Nàng khiêu khích đủ để nam nhân của mình hồn xiêu phách lạc. Đôi mắt sáng thắm thiết nhìn gã cuồng đồ đã khinh bạc mình, nhưng
đột nhiên nàng cảm thấy đôi má của mình trở nên nóng bỏng, toàn thân
nhủn ra phát nóng. Cảm giác này là cái gì vậy, vì sao xảy ra dạng này.
Tâm hồn Từ Tử San rối loạn một hồi, đột nhiên trên thân bộc phát lên một dòng nóng sốt khiến cho nàng ngứa ngái khó nhịn.
- Tử San… Thật ra ta là vì cứu nàng, có lẽ nàng không tin, sau này nàng cũng hiểu ra thôi!" Lăng Phong ý vị sâu xa nói ra, tâm lý lại không có nửa điễm kích động.
- Không cần nói nữa!" Từ Tử San cắt ngang lời nói của Lăng Phong, hồi lâu sau sâu kín thở dài: "Ta không muốn nghe, ta chỉ là biết từ ngày hôm
nay trở đi, ta cứ là một nữ nhân mà toàn thể thế nhân khinh miệt, mục
đích của chàng đã đạt được, ta là nô lệ của chàng!"
Ta là nô lệ của chàng, đây là tâm trạng kiểu gì, lòng nàng đã chết.
- Không!" Lăng Phong trong lòng đau đớn, bởi vì đây mới là lời nói tuyệt
vọng của một nữ nhân, hắn không có cần một nữ nhân tuyệt vọng cho mình,
mà lại còn là nữ nhân rất yêu thương của mình. Hắn kín đáo lặng lẻ chờ
mong ngắm nhìn nàng. Bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc đẹp của nàng.
Nhưng thanh âm trầm thấp mà kiên định, nói ra:
- Tử San, ta biết vừa rồi tự mình đã làm điều rất có lổi với nàng, nhưng
đã là chuyện xảy ra rồi, dù cho có hối hận như thế nào, cũng chẳng có
thể thay đổi được rồi. Ta nghĩ cần cho nàng biết, ta làm như vậy, ngoài
ra nghĩ đến tốt cho nàng, trọng yếu hơn là muốn nàng được hạnh phúc. Nếu nàng không đồng ý, ta có thể thả nàng đi, việc hôm nay vĩnh viễn ta sẽ
không nhắc đến…
- Ngươi hổn đản (đồ vô lại)." Từ Tử San cuối cùng nổi lên dũng khí, giọng căm hận nói:
- Ngươi cho rằng làm như vậy chẳng phát sinh chuyện gì cho ta sao? Chính
như lời ngươi đã nói, ngươi cho rằng Nam Cung Tuấn sẽ bỏ qua cho ta sao? Ngươi để cho ta đi, chẳng còn nghi ngờ gì là đem ta đi giết chết!"
- Xin lỗi, Tử San, ta sai rồi. Ta không để cho ai làm tổn hại nàng. Ta có thể thề với trời! Lăng Phong tự nhận hết sai lầm về mình. Đạt được nữ
nhân quan tâm cùng đồng tình, gợi lên tình mẩu tử mảnh liệt của nàng
cùng nước mắt là nam nhân chiếm đoạt được tấm lòng thiếu nữ hoặc giả
trốn thoát được trách móc là bí quyết hàng đầu. Chính còn gọi là được
tiện nghi mà còn tự cho là thông minh là như vậy!
Sau một lúc lâu, yên lặng trầm lắng xuống Từ Tử San mới khẻ nói:- Vũ lang, thật ra… Thật ra chàng không cần tự trách…Thư thư biết sự tình vừa rồi không thể trách móc ngươi… Muốn trách chỉ có thể trách ông
trời…Thiên ý trêu ngươi…Là mệnh thư thư không tốt…Từ hôm nay trở đi, thư thư cả đời này vĩnh viễn yêu thương ngươi. Hy vọng lần này ngươi đừng
phụ lòng thư thư.
Đúng vậy, sự thật đã không thể sữa đổi, vậy thì ví
như nước chảy bèo trôi tới đâu hay đó, có lẽ đây là điều duy nhất mà Từ
Tử San có thể làm, đây cũng là điều lựa chọn bất đắc dĩ.
Lăng Phong
liếc nhìn Từ Tử San, trên gò má ngọc ngà ẩn hiện ráng mây hồng say đắm,
khoác trên người một lớp áo mỏng mềm, đường cong uyển chuyển dịu dàng,
thoáng nhìn chẳng sai, đặc biệt trước ngực nàng là hai tòa đỉnh phong,
tròn trịa to lớn khác nào chiếc chén ngọc sừng sững thẳng đứng. lại
giống như hai tòa ngọc sơn điêu khắc tinh tế, thật là mềm mại, đi theo
hơi thở của nàng nhè nhẹ phập phồng.
Lăng Phong nhẹ nhàng ưởn ngực,
xúc cảm sai lệch mỹ diệu này khiến cho hắn muốn điên lên, Tử Tử San nâng cao lên, khẻ run run thuận theo sự cọ sát của lồng ngực của hắn, hai
điểm áp vào viên thịt cách bên ngoài chiếc áo gấm thêu mỏng manh như
muốn rách toạt ra, ấy là một loại cảm giác tiêu hồn. Lăng Phong đè cánh
tay nhỏ bé của Từ Tử San từ từ lướt xuống, chăm chút dừng lại tại chiếc
eo thon thả mềm mại như không xương của nàng, đầu thì tựa vào gương mặt
diễm tuyệt đang phát nhiệt nóng bỏng của nàng, nhẹ nhàng cọ xát, miệng
êm ái nói:
- Hảo thư thư, nàng thật là đẹp, ta vĩnh viễn thương yêu nàng! Ta đáp ứng nàng, ta sẽ đời đời kiếp kiếp che chở cho nàng.
Lời ngon tiếng ngọt của nam nhân cũng thoải mái tự nhiên như uống nước nóng một thứ, đối diện với ái tình, nữ nhân càng gan dạ càng kiên định lại
càng có kiểu yêu cuồng si chẳng sợ cái gì; mà nam nhân nhìn mãi một cảnh vật, ngắm lâu cũng thấy phiền, ngay cả bà vợ, cũng chẳng còn thấy đẹp
đẽ gì..
Từ Tử San cỏi lòng bị kích phá, thật ra không bị kích phá thì có thể làm gì? Thân thể sớm rơi vào tay giặc, có tiếp tục giảy dụa
chống cự cũng là vô vị. Như thế trố mắt phản kháng không bằng nhắm mắt
lại mà hưởng thụ.
- Hảo đệ đệ, yêu ta đi!
- Hảo thư thư…" Lăng Phong bị kích động nói năng có điểm lộn xộn, ôm thật chặc nàng, cuồng loạn thân thiết hôn trên mặt nàng.
Từ Tử San một lần nữa đôi mắt đẹp lại nhắm chặc lại, môi thơm hé mở, linh
xảo phảng phất như linh xà xuất động nhanh chóng tìm đúng mục tiêu, ra
sức hướng vào chiếc lưỡi của Lăng Phong chui vào, lẩn vào trong nước.
Đồng thời hai cánh tay mềm mại như không xương lại lần nửa quấn chặc lấy tấm thân của Lăng Phong.
Đối với mỹ vị đưa tới cửa đương nhiên là
Lăng Phong sẽ không khách khí, trực tiếp đơn giản thâu hết. Hai chiếc
lưởi ôn nhu trong miệng kẻ rượt người đuổi, ngươi lui ta tiến, tàn sát
không hòa giải, chiến đấu phi thường cao hứng. Toàn thân Lăng Phong bắt
đầu khởi động một loại cảm giác dị thường thoải mái, hắn cảm thấy thân
thể nữ tử của mình, toàn thân tỏa ra sức nóng thiêu người.
Miệng lưỡi gắn bó, quên hết mọi sự, giống như một đôi uyên ương thâm tình, trời
đất trong lúc đó cái gì cũng không thể khiến bọn họ phải tách ra. Chìm
đắm trong nụ hôn nồng nhiệt kích tình.
Lăng Phong cẩn thận nhắm nháp
món ngọt ngào tự đưa tới cửa, mềm mại, non nớt, ẩm ướt, không ngừng dùng sức mút lấy cái như đường như mật kia, Lăng Phong cảm giác toàn thân
trên dưới thoải mái không tả nổi, thân thể lại có một loại cảm giác lâng lâng. Thân thể thân thiết kề nhau, Lăng Phong cảm thụ được tấm thân mềm mại tựa vào ngực, đồng thời bàn tay không ngừng ve vuốt chiếc lưng ngọc ngà của nàng.
Từ Tử San chìm đắm trong sự ôn nhu khiêu dẫn của Lăng
Phong, bên trong chiếc mũi xinh đẹp hơi thở gấp rút, Lăng Phong tha hồ
cùng chiếc lưỡi mềm mại của nàng hỗn chiến cùng một chỗ. Hương tân (nước bọt), lại thêm đùa giởn răng bạc, truy đuỗi theo chiếc lưỡi linh hoạt.
Hai tay Lăng Phong chẳng biết từ lúc nào đã trèo lên ngọc đỉnh phong thuần
khiết của nàng, nắm ở trong tay cảm giác thật tốt. Chăm chú tìm hiểu
phần cảm giác động nhân kia, đột nhiên Từ Tử San toàn thân run rẩy một
hồi, thân thể mềm nhủn tựa vào lòng Lăng Phong.
Thân thể Lăng Phong
nhanh chóng áp chặt vào thân hình nỏn nà mềm mại của Từ Tử San, tỏa ra
hơi nóng xuyên qua bàn tay đang đặt trên môi. Trong lúc bối rối, Từ Tử
San xinh đẹp động nhân cảm thấy bàn tay đáng chết của Lăng Phong đang áp đặt trên người của mình, lúc này đây trong đôi mắt thanh tịnh trong như nước của nàng cuối cùng hiện ra thần sắc thẹn thùng lúng túng.
Gương mặt kiều mỵ của Từ Tử San đã hồng lên như máu, thân thể thật là mềm mại dưới sức nặng của thân thể Lăng Phong đang áp xuống. Càng lúc càng tê
dại vô lực, thở hổn hển, kiều diễm động lòng người.
Lăng Phong cùng
Từ Tử San giống như loài bạch tuộc sống chết quấn chặc lấy nhau cùng một chổ, dùng thân thể thổ lộ hết đồng cảm của tâm hồn, không chỉ là qua
lại với nhau, mà cũng còn là tinh thần, có được sự hòa hợp ở sâu thẳm
trong tâm linh.