Lăng Phong đã tới thành Tô Châu, nhớ tới Mộ Dung Thanh Thanh ở Yến Tử Ổ, trong lòng cực kỳ muốn tới gặp nàng, nhưng mà bây giờ mình mang thân
phận Nam Cung Vũ, huống chi Nam Cung Vũ hiện giờ lại mất trí nhớ, cuối
cùng cũng nén lại. Sau khi vào thành chuẩn bị tìm bừa một tửu lâu để đi
vào ăn lót dạ.
- Khách quan xin hỏi ngài ở trọ, ăn cơm hay uống rượu vậy?" Tiểu nhị gác cửa thấy Lăng Phong tiến vào, vội vàng hỏi.
Lăng Phong ho nhẹ một tiếng nói:
- Cả ở trọ lẫn ăn cơm, ừm! Ta muốn phòng hạng nhất và thức ăn hạng nhất".
Tiểu nhị vộ hướng Lăng Phong đáp lời:
- Được! Mời ngài vào trong".
Lăng Phong đi vào tửu điếm, sau đó thì móc ra một thỏi bạch ròng đưa tới trước mặt chưởng quỹ, nói:
- Ta vào phòng trước, sau đó thì mang thức ăn vào phòng cho ta".
Nhìn thấy thỏi bạc nguyên này, chưởng quỹ lập tức nhiệt tình, thái độ nghênh đón cứ như Lăng Phong là cha hắn vậy. Hắn biết giang hồ hiệp khách luôn ra tay hào phòng, hơn nữa lại có võ công, thật sự không thể đắc tội.
- Được! Được! Khách quan, mời ngài sang bên này". Chưởng quỹ vội vàng vung tay áo hô lên:
- Nhị Ngưu, nhanh! Phú Quý lâu phòng chữ Thiên".
Lăng Phong đi theo tiểu nhị Nhị Ngưu vào nội viện Thiên Nhai các đi về phía
một tòa mộc lâu cao hơn năm tầng, Lăng Phong nói vọng ra sau:
- Nhanh một chút, đưa cơm tới đây". Sau đó đóng cửa lại.
Nơi Lăng Phong đang ở là lâu phòng cao nhất trong thành, giờ đây hắn đang
đứng ở tầng trên cùng, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy toàn cảnh
thành Tô Châu. Vào lúc Lăng Phong ngắm phong cảnh thành Tô Châu thì tiểu nhị cũng đã đưa thức ăn lên. Sau khi dùng bữa, Lăng Phong liền chui lên giường ngáy khò khò, gấp rút lên đường trong mấy ngày liên tục, cho dù
là người thép cũng không thể trụ nổi.
Đến khi tỉnh lại, đã là canh ba vào buổi tối, Lăng Phong mở cửa sổ ra nhìn ra, thành Tô Châu giờ đây
bao trùm một màn đêm vắng lặng. Đúng lúc này, "Rốp!", Lăng Phong
nghe thấy tiếng ngói trên phòng mình bị người ta dẫm bể một viên hơn nữa còn nghe thấy âm thanh phần phật của y phục.
Không ngờ lại có tên
trộm khinh công kém cỏi như vậy, ngay cả ngói trên nhà người ta cũng bị
dẫm bể, không biết tên kia luyện khinh công kiểu gì nữa". Lăng Phong âm
thầm nhận xét.
Ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trên mái
nhà trước cửa sổ Lăng Phong đang đứng đang cũng đang phóng về phía
trước. "Rốp, rốp, rốp!" Lại nghe âm thanh ngói vỡ vang lên.
Lăng Phong nhìn thân ảnh kia, đột nhiên hắn phát hiện có gì đó không đúng.
- Không phải, thân ảnh đó không giống một người, vậy đó là cái gì? A,
đúng rồi, đó là… là…" Nghĩ tới đây Lăng Phong trở nên kích động "Hái hoa tặc".
Có lẽ thời gian này sống cuộc sống thanh tâm quả dục làm
cho hắn nổi lên lòng hiếu kỳ, dù sao hắn hiện nay đang giả mạo Nam Cung
Vũ, cũng nên làm chút chuyện tốt, huống chi đây là việc cứu mỹ nữ từ tay dâm tặc.
Đây quả thật là chuyện tình rất lãng mạn.
Một người
trưởng thành cho dù vạm vỡ thế nào cũng không có khả năng to lớn như
vậy, hơn nữa bộ pháp kinh công của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại làm vỡ ngói. Tất nhiên kẻ trồm bình thường sẽ không gây ra tiếng động lớn như vậy.
Mà trường hợp như vậy có tám phầm là hái hoa tặc rồi.
- Hẳn là hái hoa tặc rồi". Lăng Phong nghĩ thầm, không biết bông hoa bị trộm như thế nào? Nghĩ tới đây Lăng Phong vội vàng vận khởi khinh công đuổi theo sát. Dường như
hái hoa tặc kia cũng biết phía sau có người đuổi theo, vội vàng tăng tốc độ chạy ra ngoài thành.
Làm kẻ trộm vốn không muốn hành sự ngoài ánh sáng, hơn nữa hái hoa tặc càng là kẻ mà người trong võ lâm chán ghét,
tên hoa tặc thấy Lăng Phong có thể bất động thanh sắc theo dõi hắn hơn
ba dặm thì sớm đã run như cầy sấy. Bởi vì là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh, người kia có thể đi theo hắn lâu như vậy mà
vẫn ung dung thản nhiên, xem ra cứ chạy trốn một mạch thế này thì không
thể tránh né, hái hoa tặc không thể làm gì hơn là dừng lại bố trí trận
địa sẵn sàng đón kẻ địch.
Lăng Phong đuổi tới gần, đưa mắt nhìn. Mặc
dù kẻ kia quay lưng về phía Lăng Phong nhưng hắn vẫn có thể thấy kẻ kia
cao hơn bảy thước rưỡi, vóc người có thể xem là khôi ngô, cánh tay kẹp
lấy một nữ tử giống như kẹp lấy một tiểu hài tử, ít nhất phải cao hơn
nửa cái đầu so với Lăng Phong .Lăng Phong dừng lại đứng phía sau hái hoa tặc, cất tiếng:
- Huynh đài thật là có nhã hứng, ngày lành cảnh đẹp như vậy, chắc hẳn
ngươi cũng cảm thấy buồn chán, không bằng cùng ta ngắm trăng bàn trò
chuyện được không?"
Hái hoa tặc lạnh lùng nói:
- Vị huynh đài này thật hay nói giỡn, ta khuyên ngươi không nên cản trở ta làm chính sự".
Lăng Phong nở nụ cười nói:
- Vậy ư! Chỉ là đêm nay tại hạ gặp tặc huynh vóc người khôi ngô, võ công
phi phàm, cho nên vô cùng ngưỡng mộ, đặc biệt đuổi theo để học tập.
Chuẩn bị để ngày sau ta có thể trở thành một kẻ thâu hương xuất sắc…"
Hái hoa tặc thấy đối phương hiểu rõ mình, trong lòng trầm xuống, xoay người rút ra Kim Hoàn đại đao, nói:
- Hừ, hay cho cái cho cái tên không biết xấu hổ nhà ngươi, lão tử hôm nay thật vất vả mới tìm được một cực phẩm, hẳn là ngươi muốn chia một phần
canh phải không, nhưng mà lão tử luôn thích nuốt một mình, tiểu tử ngươi nếu không đi, đừng trách lão tử hạ đao vô tình".
Ta ngất, Lăng Phong vốn còn chưa muốn trở mặt với hắn, nhưng mà nhìn thấy bộ mặt của hắn,
Lăng Phong nhất thời nhất thời cụt hứng, không ngờ tên trộm này diện mục quái dị như vậy. Mặc dù nhìn ở phía sau thì lưng hùm vai gấu, nhưng ở
phía trước thì diện mạo dữ tợn còn có mấy vết sẹo, nếu như đúng như lời
hắn nói là đêm nay "ngắt" được cực phẩm, vậy thì thật đúng là bông hoa
tươi trong lòng hắn hỏng bét mất.
Lăng Phong nghĩ tới đó, liền nhìn
vào nữ tử kẹp dưới cánh tay hắn. Quả nhiên là một mỹ nữ, lông mày như tơ tắm, mắt như thu thủy, hơn nữa trong đôi mắt tròn to còn chưa ráo nước, trông thật là khả ái đáng yêu. Chính vì người ta ai cũng có lòng trắc
ẩn, nhìn thấy một nữ tử sắp sửa bị vùi dập dưới khố của một tên hái hoa
tặc xấu xí như vậy, Lăng Phong làm sao mà không động lòng trắc ẩn đây.
- Huynh đài, chưa bao giờ nể mặt người khác, vậy thì ta tự mình tranh
đoạt vậy!" Vốn lúc Lăng Phong mới nhìn thấy hắn trong lòng đã không
thoải mái, bây giờ lại thấy một mỹ nhân yểu điệu như vậy sắp trở thành
"bữa cơm" của dã thú, là nam nhân nhất thời sinh ra một ý nghĩ muốn hành hiệp trượng nghĩa.
Hai hoa tặc kia cả giận nói:
- Cái gì? Chưa
từng có người nào dám kiêu ngạo như vậy trước mặt Bàn Long Hổ ta, lão tử hôm nay sẽ cho tiểu bối nhà ngươi nếm thử lợi hại".
Thì ra kẻ này
tên là Bàn Long Hổ, Lăng Phong chưa từng nghe qua tên hắn, phỏng chừng
là loại trộm thuộc hạng hai hạng ba. Bàn Long Hổ vừa nói đã đổ đại đao
về phía đỉnh đầu Lăng Phong, không ngờ động tác của hắn lúc vướng víu
một người cũng nhanh như vậy, Lăng Phong thấy thế đao của hắn khá mạnh
vội vàng né sang nửa bước thoát khỏi đao này.
Ồ, xem ra Bàn Long Hổ
không phải nhị lưu, xem bộ thì là hoa tặc nhất lưu cao thủ rồi, trên
giang hồ đúng là ngọa hổ tàng long, kẻ trộm cũng lợi hại như vậy.
Nhưng mà Bàn Long Hổ lại gặp phải Lăng Phong, bởi vậy dù la khinh công hay là võ công thì hắn tuyệt đối cũng không thể là đối thủ của Lăng Phong. Chỉ với ba chiêu Lăng Phong đã dùng tay không đoạt mất đao của hắn.
Bàn
Long Hổ thấy võ công Lăng Phong lợi hại, lập tức đưa tay vào ngực lấy ra dược phấn đã chuẩn bị để "hái hoa", tay vung mạnh, bột phấn đánh ra
chính là xuân dược độc môn Mạn Thiên Phi Vũ.
Nhưng mà, võ công hắn vốn không cao bằng Lăng Phong, động tác tất nhiên cũng không nhanh bằng Lăng Phong.
Vụt, Lăng Phong vung tay áo lên, Mạn Thiên Phi Vũ vốn đánh về phía hắn bị
thổi ngược lại, toàn bộ bay về phía Bàn Long Hổ. Có câu ở hiền gặp lành, ác nhân ác báo quả thật là không sai.
Bàn Long Hổ vốn dùng thứ bột
phấn kỳ lạ này để kiếm cơm, bởi vậy xuân dược hắn chế không bao giờ có
thuốc giải. Cho dù là nam hay nữ trúng phải, lập tức động tình, trừ khi
là nam nữ giao hoan, nếu không nhất định sẽ mất mạng! Vốn Bàn Long Hổ
cho rằng lần này cũng như lần trước đối phó với người chính phải, kỳ tán tung ram, đối phương lập tức trúng chiêu. Chỉ tiếc lần này lại không
như mong muốn của hắn, không ngờ Lăng Phong lợi hại như vậy.
Bàn Long Hổ không phải là đối thủ, hắn biết rằng nếu đêm nay mình mang theo
chiến quả thì không thể đào thoát. Vì vậy tức giận mà bỏ lại nữ tử trong lòng, cướp đường mà chạy. Lăng Phong không có đuổi theo, đuổi tận giết
tuyệt không phải là tác phong của Lăng Phong. Lăng Phong ôm lấy nữ tử
kia thi triển khinh công về nơi ở của mình ở khách sạn.
Ở trên đường, Lăng Phong phát hiện thân thể nữ tử này nóng như lửa, nhất định là vừa
rồi lúc Lăng Phong cùng Bàn Long Hổ giao chiến, nàng gián tiếp trúng
phải, Mạn Thiên Phi Vũ của Bàn Long Hổ, nếu như không phải Lăng Phong đã chế trụ tay chân nàng, thì nàng sớm đã sớm lột hết quần áo của mình.
Vừa vào phòng, nhờ vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Lăng Phong liếc
thấy nữ tử kia đang muốn lột bỏ y phục hắn, khuôn mặt của nàng đỏ rực
tới mang tai, đúng là xuân dược đang bộc phát.
Mặc dù việc Lăng Phong làm chính là hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng mà, một nam nhân đối mặt với một mỹ nữ như vậy, Lăng Phong cuối cùng vẫn không thể trở mắt mà nhìn
một tiểu mỹ nhân đáng yêu như vậy bị thiêu đốt đến chết. Liền giải khai
chiếc đai tơ tằm trên eo lưng nàng, quần áo từng món một bị Lăng Phong
lột xuống, thổi tắt đèn sau đó ôm nàng lên giường.
Trong bóng tối,
Lăng Phong hôn lên từng tác da thịt của nàng, cảm thấy toàn thân nàng
như đang bị lửa thiêu đốt. Hai tay giữ lấy nàng, lần mò tìm vị trí mấu
chốt kia, sau khi điều chỉnh chính xác thì lập túc mạnh mẽ xâm nhập,
giúp nàng giải đi xuân dược chi độc.