Vừa tỉnh dậy cảm giác đã xế chiều, mặt trời cũng sắp lặn, nghĩ lại sự
điên cuồng vừa rồi sư nương Bạch Quân Nghi trăm mối cảm xúc đan xen,
không chỉ bản thân mình trở thành nữ nhân của Lăng Phong, mà còn có mẫu
thân cũng nữ nhi cùng nhau phụng thị hắn. Nhìn mẫu thân Trữ Vô Song ở
bên kia giường vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ, xem ra nàng thật sự là
mệt mỏi vô cùng. Dù sao, sư nương Bạch Quân Nghi bất luận là công phu
giường chiếu hay là kinh nghiệm đều phong phú hơn mẫu thân nhiều. Lúc
này, biểu hiện của Bạch Quân Nghi lại giống như mẫu thân, còn Trữ Vô
Song lại càng giống nữ nhi hơn!
Bạch Quân Nghi thấy mình như vậy,
nàng liền muốn mặc áo vào, nhưng chỉ hơi động một chút, đã cảm thấy có
loại cảm giác co rút đau nhức. Không thể làm gì khác hơn là đứng dậy từ
từ, nói với Lăng Phong: "Lục Thanh Phong muốn tìm chàng nói chuyện".
"Cái gì, hắn muốn tìm ta nói chuyện?!" Lăng Phong kinh ngạc hỏi.
Bạch Quân Nghi gật đầu, nói: "Không sai, chính là vì chuyện bí tịch võ công
của phái Tiêu Dao. Hắn lục soát hồ nước, kết quả không phát hiện được
gì, liền nổi trận lôi đình, muốn chính miệng truy hỏi chàng".
Lăng
Phong nói: "Việc này thì cũng không có gì phải lo lắng, chỉ cần ta một
mực khẳng định không tìm được gì ở mật thất dưới đáy hồ, hắn cũng không
thể làm gì ta?"
"Tạ lại sợ hắn hạ độc thủ với chàng, sau đó đem chàng nhốt lại". Bạch Quân Nghi lo lắng nói.
"Hắn dám?" Lúc này Trữ Vô Song ngồi dậy, tức giận nói: "Trừ phi hắn không
muốn làm chưởng môn nữa. Nếu hắn dám làm thế với Phong nhi, tạ sẽ liên
hợp với Tam đại trưởng lão phế hắn đi!"
Bạch Quân Nghi nghe mẫu thân nói xong, nói: "Có những lời này của mẫu thân người, ta trong lòng cũng không lo lắng gì nữa".
Trong lòng Lăng Phong Vô cùng tự hào, có hai nữ nhân ủng hộ, cộng thêm Lục
Phi Nhi và Tạ Lâm Lan, cả Hoa Sơn đều ở trong sự khống chế của mình, cho dù Lục Thanh Phong cũng không cần để vào mắt nữa. Dù sao nếu mà nói
muốn cứng đối cứng, Lục Thanh Phong hắn cũng không phải đối thủ của
mình.
"Vậy việc này không nên chậm trễ, chàng bây giờ theo ta xuống
núi, đối chất với hắn xong nếu không có việc gì sẽ trở lại đỉnh Lạc
Nhạn. Có ta ở đấy, tạ gạt hắn cũng không thể hỏi được kết quả gì". Bạch
Quân Nghi đã tính trước.
Lăng Phong gật đầu, mặc lại quần áo: "Sư nương, nàng có thể đi lại không? Nếu không ta cõng nàng xuống núi cũng được!"
"Nói mà không biết xấu hổ, đều là do chàng hại!" Sư nương hờn dỗi lườm hắn
một cái, nói: "Bây giờ chàng đắc ý rồi, xem ta sau này thu thập chàng
như thế nào".
Lăng Phong cười ha hả nói: "Sư nương, ta bất cứ lúc nào cũng sẽ chờ nàng đến thu thập ta".
"Bớt ba hoa đi, nhiều người ở đây, đừng để lộ tẩy". Sư nương cúi đầu nói một câu.
Hai người tới hoa viên đại sảnh ở hậu điện Hoa Sơn, muốn tìm Lục Thanh
Phong đối chất, nhưng cũng không gặp Lục Thanh Phong, lại hỏi mới biết
Lục Thanh Phong đã vào mật thất bế quan tu luyện.
Bạch Quân Nghi nói: "Đều là do chàng suy nghĩ lâu lắc, ta đoán hắn chờ không được nên đi bế quan tu luyện rồi. Lúc này cũng không còn sớm, đêm nay chàng đừng về
nữa, chờ ngày mai lại đối chất với hắn là được. Ðúng rồi, bận rộn cả
ngày, chàng cũng đói bụng rồi, ta sai hạ nhân mang thức ăn đến, ăn xong
lại quay về phòng chàng."
Lắng Phong thấy bốn bề vắng lặng, ôm eo
thon của Bạch Quân Nghi cười hắc hắc: "Ta thấy cũng không cần về phòng,
dù sao Lục Thanh Phong cũng đã bế quan, phòng của sư nương nàng rất
thích hợp cho chúng ta ở".
"Thôi đi, chàng không muốn sống nữa à, nơi này nhiều người như vậy!" Sư nương giãy ra khỏi ngực Lăng Phong, lườm
hắn một cái, xoay người nói: "Ta dẫn chàng đi dùng cơm nha!"
"Không phải ăn ở đay sao!?" Lăng Phong hỏi.
Lúc này sư nương không trả lời hắn, nơi này đang là tiền sảnh, bởi vậy còn
có một vài hạ nhận, sư nương lần này là trực tiếp dẫn hắn đến hậu viện.
Lăng Phong là lần đầu vào hậu viên Hoa Sơn. Hai tròng mắt hắn đảo loạn
khắp nơi, kỳ thật cũng không thấy gì đặc biệt, cũng đều là phòng ở, hòn
non bộ, đường, hành lang,... Chỉ là tòa nhà này tốt hơn nhiều so với các viện khác.
Qua hai cánh cổng, đi tới trước căn phòng lớn ở trung
tâm, Lăng Phong nhìn cửa gỗ màu đỏ, do dự một chút, mới đẩy cửa tiến
vào. Vừa vào cửa, chỉ thấy bên trong rộng rãi sáng sủa, trên bàn lại còn bày rất nhiều thức ăn và rượu, xem ra sư nương đã sớm chuẩn bị bữa tối
rồi.
"Đây là ta phân phó hạ nhân làm từ sớm, vốn là để sư phụ chàng,
ta và chàng cùng ăn, nhưng nếu hắn đã bế quan tu luyện, vậy không thể
làm gì khác hơn là hai người chúng ta hưởng dùng". Sư nương nói.
Lăng Phong nghe, cười hắc hắc nói: "Xem ra tối nay ta phải thử cảm giác làm chưởng môn Hoa Sơn một lần mới được."
Sư nương cười, bưng bát đến múc cho hắn một chén canh, mình cũng múc một
chén, hai người cầm bát uống, Lăng Phong vừa uống vừa than thở: "Uống
ngon thật, đúng là sư nương múc thì sẽ ngon".
"Ba hoa, đây là do nhà bếp nấu ngon, ăn nhanh một chút mà về nghỉ ngơi!" Sư nương lườm hắn một cái, bèn xúc cơm cho hắn!
"Sư nương, đây là Long Hổ Thang hả, chằng lẽ sư phụ bất lực, nên nàng làm
cho hắn tiến bộ để thỏa mãn nàng sao?" Lăng Phong cố ý hỏi.
"Hừ, đó
là để tẩm bổ cho chàng! Ta biết chàng muốn nói cái gì, từ khi ta theo
chàng, hắn còn chưa có cơ hội chạm vào ta mà!" Sư nương vừa nói, lại
nhéo Lăng Phong một cái.
"A ha ha... Ta đây không phải đáng mặt chưởng môn Hoa Sơn rồi sao?" Lăng Phong vui mừng nói.
Sư nương cũng ôn nhu giống như hiền thê gắp rau cho hắn, hai người vừa nói chuyện vừa ăn, Lăng Phong thật muốn cùng với sư nương ở trên bàn cơm
hoạt động một phen, nhưng sợ bên ngoài có người, cũng cố nhịn, chỉ động
tay động chân, không đám vượt quá giới hạn.
Có điều, Lăng Phong lại
giống như bột lọc dính chặt vào người sư nương, vừa ôm cổ, vừa sờ vuốt
khắp người. Kỹ thuật Lăng Phong bây giờ tương đối cao, mới chỉ dùng vài
động tác, đã khiến sư nương mặt đỏ tới mang tai, nhộn nhạo, rất khát
vọng muốn cùng nam nhân triền miên trong lửa nóng.
Sư nương bị đùa
giỡn thoải mái vô cùng, cơ hồ muốn rên thành tiếng. Một khắc này, Lăng
Phong đột nhiên dừng tay lại. Hai con mắt sư nương đang nhắm hờ liền mở
ra, hỏi: "Sao lại biến thành quân tử rồi?" Song chưởng quấn lấy cổ hắn
không buông, nàng có cảm giác giống như ăn trúng xuân được, chẳng lẽ
Tiêu Dao ngự nữ tâm kinh thật sự sẽ biến thể chất nữ nhân thành mẫn cảm
sao"?
Lăng Phong cũng cảm thấy một trận khô nóng khó nhịn được, chẳng lẽ là do Long Hổ Thang lúc nãy quá bổ à!? Cho nên mới nóng người như
vậy?
Lăng Phong cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ chỉ ra ngoài cửa, lưỡng lự băn khoăn mà nói: "Sư nương à, bên ngoài tất cả đều tai mắt cả. Ta
lại không hy vọng có nhiều người tới nghe như vậy".
Sư nương cười
duyên dáng, khuôn mặt đã đỏ bừng toàn bộ, thân thể dần nóng lên, thở hổn hển nói: "Là do đại phôi đản ngươi khơi dậy dục hỏa trong lòng ta,
nhưng cũng không thể không chịu trách nhiệm nha. Thân thể ta đều là của
ngươi".
Lăng Phong lo lắng mà nói: "Chẳng lẽ chúng ta làm ở chỗ này sao?"
Sư nương gật đầu nói: "Ở chỗ này cũng được". Khuôn mặt của nàng đỏ lựng như quả táo, kẻ khác muốn cắn lên đó vài cái.
Lăng Phong hỏi: "Nàng không sợ sao?"
Sư nương hừ nói: "Ta không sợ, ta có chuẩn bị rồi".
Lăng Phong hỏi: "Chuẩn bị như thế nào?"
Sư nương thở gấp nói: "Mau bế ta vào phòng".
Lăng Phong ồ lên một tiếng, ôm lấy sư nương. Toàn thân sư nương đều nóng
lên, cố ý cọ thân thể thơm ngát vào thân thể Lăng Phong, khiến Lăng
Phong miệng lưỡi khô khốc, trong lòng như có kiến bò.
Lăng Phong cắn
răng chịu đựng, ôm sư nương tìm đến cửa phòng. Hai tròng mắt dò xét nẳ
ngày, nhưng vẫn không tìm ra. Khắp nơi đều là tường khắc hoa văn, không
thể nhận ra cửa ở chỗ nào cả.
Sư nương không có cách nào, chẳng thể
làm gì khác hơn là chỉ đường, điều khiển Lăng Phong. Lăng Phong lúc này
mới tìm được cửa vào. Hóa ra cửa lẫn vào trong hoa văn, thống nhất với
những chỗ khác, ai chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra được.
Lăng Phong dùng chân đầy cánh cửa kia ra, bên trong là một thế giới, là một
phòng ngủ lộng lẫy. Nào là chậu rửa mặt, bàn trang điểm, ngăn tủ,
giường,... cái gì cần có đều có cả. Mặt khác nơi này sạch sẽ, sáng sủa,
hình như mỗi ngày đều có người ở.
Lăng Phong ôm sư nương tới trước giường, phóng lên giường, đánh giá trong phòng vài lần rồi nói: "Sư nương à, không ngờ nơi này còn có phòng bí mật, có phải để chưởng môn hưởng lạc với nàng hay không."
"Hắn mới không có phúc khí này!" Song chưởng của sư nương đang gối dưới đầu, lại vươn ra. Sư nương nhẹ giọng nói: "Phòng này là của mình ta. Mỗi
ngày ta đều tới luyện công, lúc mệt mỏi thì vào nghỉ ngơi. Ta chưa bao
giờ gọi hắn vào".
Lăng Phong vui mừng mà nói: "Nơi này thật quá tốt,
phúc khí của ta quả thật không tệ, lúc này, ta đường đường chính chính
làm chưởng môn Hoa Sơn".
Sư nương ngoắc Lăng Phong, nói: "Phúc khí
của chàng không tệ, diễm phúc lại không ít. Nhanh đến đây đi, ta nóng
không chịu được!"
Lăng Phong hiểu rõ ý của sư nương, lập tức hưởng
ứng lời kêu gọi của nàng. Nhào lên người sư nương, miệng rộng hôn lên
mặt nàng như chuồn chuồn điểm nước, hai cánh tay đồng thời lục lọi. Hai
đường tiến công này khiến sư nương ngứa ngáy, mũi thở hổn hển, môi đỏ
mọng mở ra, phun khí nóng, dường như kích động muốn nhảy dựng lên.
Sư nương thở dốc nói: "Bản lãnh của chàng càng ngày càng lợi hại, khiến người ta phát ngứa toàn thân, khó chịu muốn chết."Lăng Phong một bên hoạt động, một bên tranh thủ trả lời: "Vậy còn phải nói
sao, nàng mê người như vậy, ta không lợi hại một chút, nàng sẽ tìm nam
nhân khác mất!"
Sư nương gắt giọng: "Chàng nghĩ ta giống chàng, thấy mỹ nữ là muốn à. Ta thật sự thủy chung, trong lòng chỉ có một mình chàng…"
Lăng Phong liền giải thích: "Thật ra ta cũng chỉ muốn mình nàng. Nhưng thứ
nhất do mỹ nữ tư đâm đầu vào, thứ hai là do ta sợ một mình nàng không
chịu nổi, nên vì nàng mà tìm một vài tỷ muội làm để đề phòng chứ! Bây
giờ tỷ muội ở núi Bạch Ðà đã quá nhiều rồi, ta sau này nhất định sẽ có
quy củ, chỉ tốt với các nàng, không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa".
Sư nương hừ nói: "Thế là tốt nhất, không làm được cũng phải làm được".
Lăng Phong nói: "Ta sẽ cố hết sức, không để nàng phải thất vọng". Nói xong,
đầu lưỡi Lăng Phong giống như con rắn duỗi ra, liếm đôi môi đỏ mọng của
sư nương. Sư nương rất hiểu chuyện, hé miệng, "dẫn sói vào nhà". Thế là
hai người liền dục hỏa bừng bừng mà mãnh liệt bắt đầu.
Hôn hít liên
tục, hôn đến độ khuôn mặt như biến hình, sắp ngạt thở, môi bọn họ mới
nhả ra. Sư nương liếc xéo hắn một cái, nói: "Càng ngày càng có khí lực
nha".
Lăng Phong đáp lại: "Lát nữa sẽ lại càng có khí lực cho nàng thể nghiệm". Trên mặt lộ nét cười xấu xa.
Sư nương nhắc nhở: "Nơi này không phải đỉnh Lạc Nhạn, cũng không phải núi
Bạch Bà, chúng ta nên đánh nhanh thắng nhanh, nếu có người tới tìm ta có việc, như vậy thì không hay đâu".
Lăng Phong ừ một tiếng, không
thể làm gì khác hơn là đốt cháy giai đoạn, vào thẳng vấn đề. Hai tay hắn như bay, cởi quần áo sư nương ra, trong quá trình cởi quần áo, cảm thấy người sư nương giống như lò lửa, nóng như vậy, làm mình cũng muốn bốc
cháy.
Thân thể sư nương là thuộc về loại cực mềm mại đàn hồi, tư đầu
đến chân, các nơi phối hợp rất nhịp nhàng, như một bức tranh đẹp đẽ, như một thứ đồ sứ tinh xảo. Đương nhiên, càng như một tòa núi lửa muốn phun trào.
Núi lửa cực nóng như thế, khiến bản thân sư nương mất phương
hướng, nhưng Lăng Phong lại đột nhiên hiểu rõ, đây cũng không phải phản
ứng bình thường của sư nương. Có lẽ, đây là điều khó hiểu mà người ta
khó có thể giải thích nổi… Cái hồ nước bên cạnh sân luyện võ của Hoa Sơn bị tháo cạn nước, Lục Thanh Phong không thể chờ đợi mà lập tức chạy đến mật thất nơi đáy ao tìm võ công bí tịch Tiêu Dao phải, nhưng làm hắn
thất vọng chính là ngoại trừ bảy tám đoạn xương cốt rải rác cùng với
những thư sách đã bị ngâm trong nước mà rữa nát thì không còn cái gì lưu lại cho hắn.
Tin tức Bạch Thanh Tùng đã chết cuối cũng cũng đã được
xác nhận trong võ lâm, tuyên truyền ra bên ngoài là hắn luyện võ tẩu hỏa nhập ma mà chết đột ngột.
"Ngươi dám lừa gạt ta?" Lục Thanh Phong đùng đùng nổi giận trở về phòng chất vấn nương tử Bạch Quân Nghi.
Bạch Quân Nghi cùng với Lăng Phong sau khi từ Bạch Ðà Sơn trở về, thì Bạch
Quân Nghi đã nghĩ được kế sách ứng phó là đem bí mật dưới đáy hồ nói cho Lục Thanh Phong biết. Kết quả là Lục Thanh Phong chẳng quản ngày đêm
đốc thúc đệ tẻ đào đục hồ nước, tát cạn nước rồi tiến vào đáy hồ. Nhưng
không ngờ mất công vài ngày ngoại trừ phát hiện được cái mật thất đó,
thì không hề thu hoạch được gì, trong lòng cực kỳ giận dữ.
Bạch Quân
Nghi đối với sự chất vấn của Lục Thanh Phong vẻ mặt khinh thường. Ðối
với thằng cha phu quân biến thái này nàng cũng không ôm hi vọng quá lớn, trong lòng niệm "A Di Ðà Phật' cầu khấn hắn sẽ không ra tay đối phó với Lăng Phong: "Ngươi không tìm được đồ vật liền bảo là ta lừa gạt
ngươi. Áp lực của nước lớn như vậy, lại không có cái gì chống thấm nước, tất nhiên sẽ bị mục nát rồi."
Lục Thanh Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Nếu nói rằng Lăng Phong trước kia đã đi vào, như vậy nhất định
hắn đã lấy đi võ công bí tịch ở bên trong."
Bạch Quân Nghi nói:
"Không có, ta đã lục soát phòng hắn, cũng đã kiểm tra trên người hắn,
căn bản là không có võ công bí tịch nào. Tính cách của Phong Nhi chắc
hắn sẽ không giống ngươi..."
"Có đúng vậy không? Ta không tin." Lục
Thanh Phong cười lạnh nói: "Dựa vào sự thông minh tài trí của hắn, cho
dù không lấy đi bí tịch, thì cũng sớm đã đem bí tịch ghi nhớ trong đầu,
còn phải giữ trong người cho chúng ta tìm được sao?"
Bạch Quân Nghi
nói: "Nếu như ngươi một lòng muốn võ công bí tịch vậy tại sao không đi
hỏi hắn, ngươi là sư phụ hắn mà. Cần gì lén lút ép ta phải đi điều tra
hắn?"
Lục Thanh Phong hừ lạnh nói: "Ta đi truy hỏi hắn"? Chỉ sợ ta vừa hỏi, hắn lập tức bỏ trốn."
Bạch Quận Nghi nói: "Nếu như vậy, ngươi không cần đi hỏi nữa, có lẽ căn bản
là không tồn tại cái gì mà bí tịch võ công Tiêu Dao phái đó! Đây đều là
do chính bản thân ngươi tự tưởng tượng ra!"
Lục Thanh Phong nói: "Nếu như không có võ công bí tịch Tiêu Dao phái, phụ thân ngươi tại sao phải trốn ở mật thất dưới đáy ao luyện công"? Ngay cả sư mẫu ngươi cũng giấu diếm. Nhưng lại tẩu hỏa nhập ma, rõ ràng chính là do sự xung đột giữa
võ công Tiêu Dao phái và võ công Hoa Sơn phái xung đột cho nên mới như
vậy. Hơn nữa, ngày đó lúc mà Lăng Phong tỷ thí, hắn không hề dùng tới võ công Hoa Sơn phái, nhất định là hắn lén lút luyện võ công Tiêu Dao
phái."
Bạch Quân Nghi nói: "Ta không biết, nếu ngươi muốn biết thì ngươi tự mình đi hỏi Phong nhi đi."
"Hỏi thì hỏi, ngươi nghĩ rằng ta không dám ư. Ngươi lên Lạc Nhạn Phong gọi
hắn xuống núi tới nơi này tìm ta, ta sẽ không đi đâu mà ở chỗ này chờ
hắn!" Lục Thanh Phong nói.
Bạch Quân Nghi liếc nhìn Lục Thanh Phong một cái không có lên tiếng mà trực tiếp xoay người rời đi.
Lạc Nhạn Phong, ở ngôi nhà nhỏ của Vô Song.
Hôm nay, như thường lệ sau khi luyện tập võ công Lăng Phong đáp ứng đi tới
ngôi nhà nhỏ bồi tiếp Trữ Vô Song đánh cờ, Trữ Vô Song vừa đánh cờ vừa
thở dài nói: "Phong Nhi, ngươì cùng Quân Nghi có phải trước kia đã thân
thiết rồi hay không?"
Lăng Phong gật đầu, nói: "Vô Song tỷ tỷ, nàng
tức giận sao?" Mấy ngày này cùng ở chung, Trữ Vô Song giống như là nương tử vừa kết hôn của Lăng Phong, đối với hắn trăm ý trăm thuận, Lăng
Phong cũng thân thiết gọi nàng là tỷ tỷ, Trữ Vô Song cũng vui vẻ tiếp
nhận.
Trữ Vô Song thở dài nói: "Ta cũng vậy. Thủ tiết đã hơn ba mươi
năm, ta có thể cảm nhận được tâm tình của Quân Nghi, nhưng mà dù sao đây cũng là Hoa Sơn phái, hi vọng ngươi chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng
để người khác phát hiện. Quân Nghi không giống với ta, Bạch Thanh Tùng
thì đã chết nhưng Lục Thanh Phong lại còn sống sờ sờ, chuyện tình của
ngươi cũng nàng là trái với tam cương ngũ thường đó!"
Lăng Phong vội nói: "Vô Song tỷ tỷ, điều này ta cùng Quân Nghi cũng hiểu rõ mà!"
Trữ Vô Song thở dài một tiếng, nói: "Sư nương đệ tử loạn luân, nếu chuyện
này truyền ra ngoài thì danh dự ngàn năm của Hoa Sơn chúng ta sẽ bị hủy
hoại chỉ trong chốc lát, đến lúc đó làm sao còn mặt mũi mà đối diện với
liệt tổ liệt tông dưới suối vàng?"
Lăng Phong nói: "Vô Song tỷ tỷ,
chỉ cần chúng ta cẩn thận, không để người khác biết, chúng ta còn có ý
định mang nàng tới Bạch Ðà Sơn ẩn cư, như vậy sẽ không có người ngăn cản chúng ta cùng một chỗ nữa?"
Trữ Vô Song nói: "Các ngươi nghĩ quá
ngây thơ rồi, hôm nay chưa lộ không có nghĩa là ngày sau vẫn giữ được bí mật, nhưng mà các ngươi đã như vậy rồi thì nói nhiều cũng vô ích. Hai
người các ngươi phải làm một việc là cố gắng để chuyện này không lộ ra
ngoài, những đệ tử hay nha hoàn không đáng tin thì nhanh chóng đuổi đi
để tránh gặp việc phiền toái."
Lăng Phong mừng rỡ nói: "Vô Song tỷ tỷ, nàng đối với ta thật tốt."
Trữ Vô Song cười mắng: "Tiểu hoạt đầu nhà ngươì, ngay cả sư nương của mình
cũng dám chơi đùa, ta lo cho các ngươi đồng thời cũng lo lắng cho bản
thân mình. Thật ra mấy ngày này ta đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù ở Lạc
Nhạn Phong chưa từng có người nào đến, nhưng vạn nhất thật sự có người
bắt gặp, vậy thì phải làm thế nào?"
"Sẽ không có đâu... Người ở ngoài hơn một dặm thì ta đã có thể nghe thấy thanh âm!" Lăng Phong nói tiếp:
"Ta dám cùng sư nương như vậy, thì cũng dám cùng Vô Song tỷ tỷ mà..."
Trữ Vô Song cười khổ một tiếng nói: "Nữ nhân chúng ta chính là có số mệnh khổ như vậy."
Lăng Phong nhìn Trữ Vô Song nói: "Vô Song tỷ tỷ, Phong nhi chắc chắn sẽ dùng thời gian còn lại đẻ bù đắp cho những năm tỷ đã chịu khổ sở."
Trữ Vô Song mỉm cười thở dài nói: "Ta đã già, qua vài năm nữa chắc hẳn ngươi sẽ có mới nới cũ thôi?"
"Không, Vô Song tỷ tỷ, nàng không hề già, nhìn qua cũng chỉ như mới hơn hai
mươi tuổi, cùng với Quân Nghi so sánh thì tựa như hai tỷ muội." Lăng
Phong nói tiếp.
"Phong nhi, đó là ngươi nói dối để làm ta vui vẻ, ta
đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng mà mấy ngày nay có ngươi làm bạn, ta
cũng không phải sống uổng phí cả đời." Trữ Vô Song nhớ tới mấy ngày đêm
ái hận triển miên, không khỏi trở nên kích động, nói.
Dáng điệu của
nàng duyên dáng thân hình cao gầy mà thon đài, đường cong uyển chuyển,
cất bước như sen, lượn lờ mềm mại, chập, dung mạo trời sinh đã làm người ta rung động. Lông mày hơi sấp, đôi mắt long lanh thanh tú, trong suốt
câu hồn, từ đôi mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa làm người ta thanh tĩnh. Mái tóc mây đen nhánh được búi cao, ở trên cài một cây mộc trâm búi lại,
gọn gàng mà thoát tục. Chiếc cổ thon dài đẹp hơn thiên nga, khó có thể
dùng lời lẽ nào để hình dung được phong thái ưu nhã này. Vai như được
gọt dũa, eo thon tinh tế động lòng ngời. Trên người mặc một bộ đồ tơ lụa trắng tinh, làm nổi bật khí chất cao nhã thánh khiết đoan trang đến mê
người.
Lúc này khuôn mặt nàng ửng hồng như thiếu nữ mới yêu, mang
theo sự điềm tĩnh ưu nhã vô cùng. Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào làm
lay động vài sợi tóc đen bên tai nàng lơ phơ trong gió, gió thổi làm y
phục dính sát lên ngời, làm nổi bật thân thể uyển chuyển say lòng không
cách nào miêu tả.
Dù cho bất cứ vào thời gian nào, dưới bất cứ trường hợp nào, ngắm nhìn Trữ Vô Song cũng sẽ là một loại hưởng thụ vô cùng
thích thú, một vẻ đẹp thánh thiện ưu nhã tới cực điểm.
Nhìn thấy vẻ
mặt ửng hồng của Trữ Vô Song, trong lòng Lăng Phong rung động tiến lên
ôm lấy nàng, hướng tới môi nàng hôn xuống, đầu lưỡi luồn vào trong miệng Trữ Vô Song xoắn xuýt. Khuôn mặt Trữ Vô Song đột nhiên tràn đến hơi thở của nam nhân, chưa có hành động gì thì hai phiến môi đã bị áp sát vào.
"Ðừng... Ðừng... Phong Nhi... Ngươi..." Bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, thân
thể Trữ Vô Song vô lực mà mềm ra, loại cảm giác này khiến cho nàng cảm
động.
…………………
Trữ Vô Song là "Xuân Thủy Ngọc Hồ" trong mười sáu
danh khí, "Xuân Thủy Ngọc Hồ" tại dân gian còn được gọi là hồ bạch tuộc. Thật ra dân gian miêu tả càng thêm chính xác với sự thật, vì hồ bạch
tuộc là một cái bình dùng để bắt bạch tuộc. Loại bình này ở cửa đi vào
nhỏ dần, mà bên trong thì tròn và rất rộng. Người bắt bạch tuộc dùng sợi dây cột chặt mấy cái hồ bạch tuộc rồi thả vào trong biển rộng, để cho
nó chìm xuống đáy biển, qua vài ngày thì sẽ kéo dây lên. Lúc đó trong
bình sẽ có rất nhiều bạch tuộc. Bạch tuộc thấy loại hồ bạch tuộc này rất thích hợp để thân thể dùng làm "nhà", "oa" thật là dễ chịu vì vậy liền
yên lòng mà chui vào. Lúc đã vào trong bình có sự rung động thì nó mới
hoảng hốt muốn chạy trốn. Nhưng mà khi cảm nhận được cửa ra chật hẹp,
muốn trốn ra thì lại bị kẹt lại, cuối cùng nó càng giãy dụa nội lên mặt
biển. Nữ tính hình dạng hồ bạch tuộc cũng có tính chất giống như hồ bạch tuộc, có thể nói là loại hình có tác dụng cực kỳ đặc biệt, là cực phẩm
trong cực phẩm. Loại nữ tính này vô cùng hiếm thấy, ước chừng trong trăm vạn người mới có thể tìm được một người và cũng có thể là không tìm
được, thể là đủ biết loại nữ tính này hiếm hoi như thế nào.
Bởi vậy
Lăng Phong gặp được Trữ Vô Song có thể nói là được ông trời cực kỳ ưu
ái, cực phẩm nữ nhân như vậy có lẽ trăm năm mới xuất hiện một người,
thậm chí là không xuất hiện.