''Tự sát cũng là cách nhưng khi chết cũng bị đánh rồi nhốt vào địa ngục tầng thứ mười bốn, nha đầu ngươi hiểu rõ rồi chứ!'' Biểu tình Trại bán tiên
không có một chút đùa giỡn nào, thấy Đường Cẩn không nói gì liền thả
người xuống, cởi bỏ dây thừng trên người nàng cũng không sợ nàng chạy.
Đường Cẩn ủy khuất muốn khóc, đời nàng thật là khổ a! Tự nhiên lại như vậy,
khi sinh ra chỉ mới khóc được một hồi, giờ thì. . . . .khóc trong lòng.
Cuối cùng Đường Cẩn đồng ý gả, Trại bán tiên cũng đã nói, đối phương là quỷ
đoản mệnh cho nên chuyện này còn chưa tới mức hoàn toàn tuyệt vọng.
Trại bán tiên tính toán ba ngày sau là ngày tốt, thích hợp xuất giá. cho nên Đường gia bắt đầu thu xếp, mà theo lời bán tiên thì hết thảy đều làm
giản lược.
Hơn nữa còn là buổi tối xuất giá, cỗ
kiệu được nâng lên, tiếng trống, tiếng hét, tiếng kèn kêu lên, đến nỗi
người đang ngủ yên trong nhà nghe xong liền sởn tóc gáy.
Đường Cẩn một thân y phục đỏ thành thành thật thật ngồi trong kiệu, cũng
không thể động đậy, Trại bán tiên chết tiệt kia không biết đã cho nàng
uống thứ thuốc gì, uống xong toàn thân liền không thể động đậy, cư nhiên không tin nàng!
Cỗ kiệu đi thẳng cho đến khi ''
bịch '' một tiếng rơi xuống, nàng cũng có thể động đây, đợi nửa ngày
cũng không có một tiếng động nào, cũng không có người đá cỗ kiệu liền tự mình xốc màn kiệu đi ra ngoài, bốn phía đen như mực nhưng có thể nhìn
thấy được đường Chung Nam nơi giao nhau giữa hai ngọn núi, càng vào
trong càng không có một chút hơi người.
Mà trên
đường trừ bỏ một căn nhà cửa sổ đóng chặt, kích thước không lớn bằng
những khách sạn bên ngoài thì cái gì cũng không có. Bảng hiệu trên viết: Hoàng tuyền khách sạn, thêm lá cờ lụa có đề chữ.
Làm cho nàng sợ chính là kiệu phu cùng cỗ kiệu đều làm bằng giấy. . . . . . Má ơi! Đây là gặp ma sao! !
Một cơn gió lạnh đi qua, Đường Cẩn sợ run cả người.
Nàng cố lấy dũng khí đi đến gõ cửa, đợi nửa ngày cũng chưa có người đến mở
cửa cho nàng, chẳng lẽ không có người ở?? Mẹ nó! Trại bán tiên kia chắc
là nhận tiền rồi lừa gạt cha mẹ nàng bắt nàng gả đến đây, ngươi chờ đó
cho ta!
Nghĩ đến điều này, Đường Cẩn xoay người bỏ chạy, phía sau cửa ''Két '' một tiếng, cửa mở.
Trong nháy mắt da đầu run lên, nàng đứng tại chỗ ngay cả cử động nhỏ cũng
không giám, mồ hôi trong lòng bàn tay ứa ra, cứng nhắc xoay người quay
lại nhìn cũng không nhìn thấy người nào, bên trong là một mảng tối đen,
ít nhất bên ngoài còn có ánh trăng, nhưng bên trong có đưa tay lên cũng
không thấy được.
Đang lúc nàng do dự vào hay không
vào thì phía sau có một đôi tay đẩy vào, nàng sợ tới mức la to, hai tay
liền không ngừng đánh xung quanh:''A a a a a. . . . . .''
''Phanh'' Một tiếng, cửa lần nữa đóng lại.
Đường Cẩn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở phòng khách, trước mắt đen như mực
cái gì cũng không thấy, trong lòng thầm cầu nguyện: Tốt nhất là không
gặp, không thấy cái gì đó.
Đột nhiên, bên trái xuất hiện một đám Quỷ Hỏa màu xanh, chúng bao xung quanh một đứa bé, tiểu
hài tử đó dùng giọng nói Không Linh của hắn nói: ''Hoan nghênh đến khách sạn Hoàng Tuyền.''
Đường Cẩn nuốt nước miếng, không dám nói tiếp, hít một hơi đưa mắt đến nơi khác, bình tĩnh đi đến cánh cửa.
Nhưng mà xoay người đi chỗ khác , trước mặt lại xuất hiện đám Quỷ Hỏa ấy,
giọng nói Không Linh buồn bã nói: '' Chúng ta chờ ngài đã lâu.''
Có điều, Đường Cẩn rốt cuộc cũng không nhịn được mà ngất xỉu.
Chờ đến khi . . . tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy hai tiểu hài tử, bọn họ
người thì tóc trắng người tóc trắng người tóc đen ngắn ngủn, mặc Hán
phục, đặc biệt đang lại gần nhìn nàng.
Liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ là đám quỷ tối hôm qua, liền sợ tới mức la to
lên:''A a a a a. . . . . Không cần lại đây a. . . . . .'' Kéo nhanh cái
chăn đắp lên thân mình, rồi mới bình tĩnh nói:'' Các ngươi rốt cuộc là
ai?''