Đường Cẩn thấy trong đám chai lọ có một bình ngọc rất đặc biệt, lắc lắc vài
lần cũng không có âm thanh gì, không phải là dịch thể cũng chẳng phải
viên nên tò mò mở ra xem. Một vệt sáng từ trong bình ngọc bay ra, làm
nàng há to miệng. A, chết rồi! có phải hay không nàng đã thả cái gì ra.
"Quỷ đoản mệnh! Mau tới a! A a a a..."
Đường Cẩn la hét om sòm làm hại Diêm Liệt mới tắm được phân nửa buộc phải đi
ra ngoài xem một chút. Thuấn ảnh đi đến phòng bọn họ, thấy Đường Cẩn
kinh hô ở một bên, liền mạnh mẽ kéo Liên U từ trên người Lịch Vô ra.
Thân hình cao lớn, thắt lưng rắn chắc cũng rất cân xứng. Tiết bào phía
dưới lộ rõ nửa đoạn cơ thịt trên bắp chân ra ngoài, độ mạnh yếu và tính
co giãn tuyệt hảo dọc theo đường nét thon dài. Thật mê người.
Hai mắt Đường Cẩn tỏa ra phấn hồng... nướt bọt tiết ra, liền làm động tác nuốt thẳng xuống.
"Cầu ngài hãy cứu tướng công của thiếp." Liên U liên tục quỳ xin trên đất
van xin. Đường Cẩn trong lúc vô tình thả nàng ta ra, kết quả là khiến
nàng ta nhìn thấy tướng công nàng ta thương thế nghiêm trong nằm ở trên
giường, cho nên nàng ta cô gắng lao tới cứu hắn, miệng đối miệng độ khí.
Sau đó nghe Phong Hoa Tuyết Nguyệt nói nàng ta muốn hy sinh mình tới cứu
Lịch Vô, cho nên nàng chỉ còn cách lớn tiếng gọi Diêm liệt tới, nhưng
không nghĩ tới lại diễn ra hình ảnh như vậy, má ơi! Máu mũi sắp chảy ra
ngoài rồi!
"Người còn lộn xộn một lần nữa, ta sẽ ném hắn ra ngoài." Diêm Liệt quăng một câu nói như vậy xong, liền rời đi.
Liên U ngồi dưới đất cũng không dám động đậy, mà cứ nhìn Lịch Vô đang hôn mê không tỉnh rồi che mặt khóc lóc, Đường Cẩn ngồi xuống đất, bắt đầu đánh giá nàng ta, nói là: " Thì ra ngươi chính là nữ lang yêu đã dùng thân
thể ta!"
Liên U chần chờ một chút, rồi xấu hổ gật đầu.
"Không có chuện gì, đừng khóc, nếu mà Qủy đoản mệnh không muốn quản tướng công nhà người thì đã không đi cứu hắn, cho nên lúc trọng này, ngươi tốt
nhất là ngoan ngoãn nghe lời của hắn thì tốt hơn."
"Đường cô nương, ngươi thật tốt, chẳng những người không có trách mắng, trái lại còn tới an ủi thiếp."
"Lúc đầu ta rất tức giận, chẳng qua bây giờ hết giận rồi, hơn nữa người cũng không khiến thân thể này của ta bị thương, có điều nam nhân của ngươi
quá hung dữ, còn dọa ta sợ, ừm, vẫn là nam nhân của ta ôn nhu."
Liên U vốn đang rất thương tâm, nhưng bị Đường Cẩn đùa như thế, nên nín khóc cười, " Bời vì nam nhân chỉ bày ra mặt ôn nhu với người mình thích mà
thôi"
"Nói như vậy, nam nhân của ngươi chỉ ôn nhu với một mình ngươi?"
Liên U xấu hổ trả lời: "Còn có con cái, nhưng sao ngươi lại có thể gọi tướng công ngươi la Qủy đoản mệnh?" Xem ra quan hệ không tệ, bằng không làm
sao có thể gọi Diêm Quân đứng đầu Minh giới như vậy?!
"Ha ha, ai bảo hắn đoản mệnh đâu."
Đoản mệnh? Việc Diêm Quân nổi tiếng đoản mệnh cũng có nghe qua, bát tự thuần dương, thể chất hoàn toàn như tiên nhân, nhưng mệnh lại có nhất tử
kiếp, nếu như hắn qua được thì không sao, nếu mà không qua được thì âm
phủ từ một tay hắn thiết lập buộc phải chắp tay nhường cho người khác,
còn như hắn có con thì hắn lại hoàn toàn có thể truyền lại vị trí này
cho con hắn.
Chẳng qua Đường Cẩn dường như còn chưa biết thân
phận thật sự của Diêm Quân , nghĩ tới đây nàng ta vô thức liếc nhìn
Phong Hoa Tuyết Nguyệt, thấy nét mặt bọn họ tươi cười thì tự hiểu, đã
như vậy bí mật này nàng cũng không thể tiết lộ ra ngoài được. Cho nên
nàng ta bắt đầu trạng thái giữ mồm giữ miệng.
"Làm sao ngươi và tướng công ngươi quen biết?"
"Cái này nói ra thì rất dài dòng..."
Ngay lúc Liên U và một số lang yêu khác bị một đám đạo sĩ truy sát với lý
do: Bọn họ là nhóm yêu quái gây hại ở phàm gian! Hại chết vô số người,
cho nên cần phải tru diệt!(giết chết)