Diêm Liệt đang triệu kiến Hắc Bạch vô thường cùng với Thôi Giác, hỏi bọn hắn có biết lang yêu hôm nay xông vào âm phủ bắt Đường Cẩn là người phương
nào hay không.
"Hắn nói thê tử của hắn ở Qủy giới bảo."
"Lang yêu ở Qủy giới bảo rất nhiều, mà cũng không biết tên là gì, nếu muốn
tìm thì sẽ mất chút thời gian." Cung điện phía trên to như vậy, Diêm
Liệt lại uy nghiêm ngồi ở vị trí đứng đầu Minh giới, Thôi Giác cùng Hắc
Bạch vô thường theo phép tắc kính cẩn đứng trước điện thở dài.
Đang còn muốn nói gì đó thì Phong Hoa Tuyết Nguyệt từ bên ngoài bay vào, "Chủ nhân, không tốt rồi, phu nhân mất tích rồi."
"Không tìm thấy?"
"Không, không thấy..." Tuyết Nguyệt sợ sệt nói.
"Trên giường không còn chút độ ấm, hình như rời đi cũng đã lâu." Phong Hoa cả gan nói, bọn họ sợ chủ nhân giáng tội, vì ngay cả chuyện trông coi
người bệnh mà bọn họ cũng làm không tốt, vậy còn có thể làm gì?
Diêm Liệt đang còn muốn nói gì đó thì có một âm binh chạy tới quỳ gối chắp tay nói: "Khởi bẩm Diêm Quân, có quỷ
hồn từ tầng thứ sáu Địa Ngục chạy trốn."
"Cái gì, làm sao có thể!" Thôi Giác nhíu mày.
"Nữ quỷ đó là lang yêu, tên là Liên U, nàng ta đã nhập vào thân thể một nữ
tử nhân gian, mà thuộc hạ cũng không biết vì sao lại có nữ tử nhân gian
xuất hiện ở thành Địa Ngục..."
"Diêm Quân, thuộc hạ nhớ là phu nhân của ngài là người thuần âm phải không? Chẳng lẽ là..."
Thân thể thuần âm rất dễ dàng bị quỷ nhập, không ngờ lang yêu kia lại dùng
chiêu như vậy, nhắm vào thân thể tiểu Cẩn để đi cứu người, mà thê tử hắn rõ ràng là bị giam ở đồng trụ Địa Ngục, nhưng lại cố ý nói thành Qủy
giới bảo.
Hừ! Thật là không biết tốt xấu!
"Không cần đuổi
theo, chuyện này bổn quân sẽ tự giải quyết, một lang yêu nho nhỏ cũng
không có vấn đề gì, các người phải làm việc gì thì đi làm đi." Đối
phương vẫn còn phải dùng thân thể tiểu Cẩn, cho nên tạm thời nàng vẫn
còn an toàn.
Liên U cố gắng chạy trốn thật nhanh liền gặp được phu quân nàng ở thành Địa Ngục chờ nàng,
nàng cáo hứng tới nỗi không nói ra lời, "Tướng công."
"Có chuyện
gì thì rời khỏi đây trước rồi nói sau." Đây hết thảy là kế hoạch của
Lịch Vô, mặc cho bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra đi? Mà cho dù nghĩ
tới thì cũng không kịp nữa rồi.
Hai người trược tiếp bay ra khỏi
Thành Địa Ngục, bay ra khỏi âm phủ, trên đường gặp không ít âm binh chặn đường, Lịch Vô đều không khách khí xé bọn họ thành tro tàn.
Cuối cùng cũng thành công trở về dương gian, vừa về tới dương gian, Liên U
liền kích động quỳ xuống, "Tướng công, ngài đối với thiếp thân đại ơn
đại đức, khiến thiếp thân sẽ suốt đời khó quên."
"Nói cái ngốc gì đó, so với việc ngươi vì ta mà chết, mọi chuyện ta làm căn bản cũng
không là gì."
"Nhưng là làm sao tướng công có thể tìm ra được một thân thể thuần âm vậy?"
"Nói đến đây ta liên cảm thấy ngay cả lão thiên gia cũng đã giúp ta, khối
thân thể này là của thê tử Diêm Liệt, chúng ta nên lợi dụng cho thật tốt mới đúng."
"Diêm Liệt? Người đứng đầu Minh giới sao?" Liên U
cũng không có vui vẻ, mà buồn bã nói: "Tướng công, thiếp thân không đáng để ngài mạo hiểm đắc tội với Diêm Quân chạy đến cứu thiếp thân thoát
khỏi Địa Ngục như vậy."
"Cũng đã đắc tội rồi, thôi về nhà đi, bọn nhỏ đều đang chờ ngươi đó."
"Vâng..."
Sói là loại động vật có linh tính phi phàm, nhưng thiên tính trời sinh là
hung tàn mà giả dối, nếu hắn đoán không sai thì lang yêu đã sớm động
chân động tay lên người tiểu Cẩn, mà bởi vì tiểu Cẩn vô duyên vô cớ bị
bệnh, nên bị hắn không chế thân thể, sau đó đưa thân thể đến cho thê tử
hắn là Liên U dùng, như vậy là có thể trốn khỏi kết giới của thành Địa
Ngục.
Sau khi trở lại khách sạn Hoàng Tuyền, hai người Phong Hoa Tuyết Nguyệt quỳ xuống nhân tội.
Chẳng qua Diêm Liệt cũng không muốn trách tội bọ họ.