Sau đó nàng cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, phía dưới này tối như mực cho nên nàng chỉ có thể dựa vào hai cơ thể nhỏ Phong
Hoa Tuyết Nguyệt phát sáng đường đi dưới chân.
Đi một lúc thì gặp phải một cái miệng giếng, chỉ cần đi lên khỏi miệng giếng là đã đến âm phủ.
Hai người bọn họ lại đưa nàng đi lên.
Giây tiếp theo, Đường Cẩn đã ngồi trên miệng giếng, sau đó trợn mắt há hốc
mồm nhìn mọi thứ phía trước, ánh mắt sáng rực hiện lên đủ loại màu sắc,
điều này là do những chiếc đèn lồng trên đường.
Phong Hoa
Tuyết Nguyệt lại phong ấn miệng giếng một lần nữa, đáy giếng lập tức có
nước, đây là do phong ngừa người dương gian tiến vào, cũng người âm phủ
ra ngoài.Truyện được post trên ddlqd và wd
Cũng chính vì thời
điểm Phong Hoa Tuyết Nguyệt đang tiến hành phong ấn, có người trực tiếp
bổ nhào đền Đường Cẩn, hai người cùng nhau rớt xuống, một người rơi
xuống nước, người còn lại trong một khắc kia lại bắt được miệng giếng,
cũng may mà nàng không rơi xuống.
Chẳng qua là người rơi xuống
giếng kia ở trong nước liên tục phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết
vang vọng lên miệng giếng, nước giếng này đều là đến từ sông vong xuyên, nhưng do nước giếng bị phong ấn ở trên, cho nên nước giếng này giống
như nhan thạch nóng chảy, dùng để thiêu sống những kẻ có ý đồ muốn đến
miệng giếng chạy trốn tới dương gian cho đến khi chúng thi cốt vô
tồn.(hài cốt không còn)
Nhìn lại nơi này, da đầu Đường Cẩn run lên, sau đó nhờ Phong Hoa Tuyết Nguyệt giúp đỡ đưa nàng cách thật xa miệng giếng.
“Vậy nước uống của chúng ta như thế nào?”
“Đều sạch sẽ a.”
“Vậy là tốt rồi.” Nếu không nàng sẽ ói ra mất, sau đó Đường Cẩn liền đem
chuyện xảy ra vừa rồi vứt qua chín tầng mây, tiếp tục nhìn xung quanh
nơi này, nhà cửa nơi này màu sắc rực rỡ, nếu không phải Lam Ngân từng
đưa hàng giấy trát đến, nàng chắc chắn sẽ không tin rằng những nhà này
đều do hắn làm!!
Nàng vốn tưởng
Diêm Liệt là người mô giới giữa dương gian với âm phủ, không nghĩ tới
mình lại có thể trực tiếp đến âm phủ như vậy!!
Hơn nữa trên đỉnh
đầu là một mảng đen kịt, không có sao cũng không có trăng, nhìn về phía
trước cũng không có, nhìn xuống dưới lại toàn là bụi đất.
“Nơi này là ngõ trăng hoa ở âm phủ, chỗ dành cho nhóm Qủy Hồn vui đùa a.”
“. . . . Âm phủ cũng có loại địa phương này?” Khóe miệng Đường Cẩn không khỏi run rẩy, nơi để chơi đùa a!!
“Đúng rồi, mừng thật chủ nhân cũng đang ở nơi này a.” Tuyết Nguyệt lại không
cẩn thận tiếp tục vạch trần chủ nhân lần nữa, nhưng lại nhận được ánh
mắt sát khí tận trời, “Chủ nhân nhà ngươi thích nơi này?”
Phong
Hoa mạnh mẽ bịt miệng Tuyết Nguyệt lại, sau đó thay hắn trả lời: “Thỉnh
thoảng, thỉnh thoảng, chỉ là lúc có Phượng Linh điện hạ mơi có thể đến.”
“A, ta thấy với thân thể bệnh tật đó của hắn chắc là vì lăn qua lăn lại ở
trong loại địa phương này đi!” Trên ti vi đều diễn như vậy, nam nhân và nữ quỷ ở chung một chỗ sẽ bị giảm dương thọ, cho nên đây mới chính là
nguyên nhân đoản mệnh đi! Mẹ nó! Càng nghĩ càng bực bộ, mà nàng cũng
không biết vì sao lại tức giận nữa.
“Nơi này lớn như vậy, thì làm sao tìm được người?”
“Chủ nhân----”
“Chủ nhân----”
“Chủ nhân----”
“. . . . .”Cũng không biết họn họ gọi to như vậy có phải là cố ý mật báo
cho chủ nhân bọn hắn hay không nữa? Vì thế nàng nói bọn họ không cần
gọi, bởi nàng cũng không ngại đi từng nhà để tìm!
Dứt lời, nàng
bắt đầu mang theo hai người bọn họ cùng nhau tìm, đi lên hành lang sau
đó tìm từng gian một, hành lang và phòng ở đều liền với nhau, cho nên
khi đẩy cửa từng nhà ra, đồng thời lại có tiếng thét chói tai khiến
người ta đóng lại.
Cho đến khi đi đến một gian cuối cùng ở hành
lang thì tìm được hắn! ! ! Thiếu chút nữa là nàng không nhận ra, nhưng
sau đó nàng quay đầu chạy lấy người!! Bởi vì hắn cư nhiên cùng với một
đám nữ nhân xinh đẹp trang điểm chơi đùa, lại còn chơi đùa rất vui vẻ,
tinh thần cũng phi thường tốt, hoàn toàn không có bộ dạng như bình
thường, giống như lúc nào cũng có thể bệnh chết.