Lam Ngân vừa làm việc này được một tháng thì hắn phải giao hàng ở thôn bên
cạnh, khi trở về đã gần giờ tý. Sắc trời đêm đó đặc biệt đậm, cho nên
bầu trời cũng chỉ lộ một vòng ánh trăng sáng, tuy không sáng lắm nhưng
vẫn còn thấy được đường đi, cho nên đường về cửa hàng rất tối.
Từ thôn bên cạnh về cửa hàng phải đi hết bốn năm dặm, đường đi chủ yếu là
sơn đạo, muốn quay về nhà còn phải đi qua một bãi tha ma.
Lại nói mấy người trong thôn kia nói bãi tha ma này thật sự rất quỷ quái, mà
những thôn xung quanh, chỉ cần có người chết mặc kệ già trẻ, là nam hay
nữ đều được chôn cất ở đây, cho nên cái gì mà qủy hỏa, quỷ kêu, quỷ gõ
cửa phát sinh không ít, những thôn xung quanh cũng đồn đãi rộng rãi.
Bãi tha ma này khá rộng, nơi nơi đều là mồ mả, tính ra cũng có những cái mồ mả cũ cao thấp khác nhau, có cái mới vừa lập không lâu, mà Lam Ngân
buộc đi qua đây mới có thể về được, bình thường đi qua đây hết tầm mười
phút, nếu chạy qua cũng chỉ mất vài phút mà thôi.
Đêm hôm đó, khi Lam Ngân đi qua bãi tha ma thì có tiếng vang " Thùng thùng thùng"
truyền đến. Hăn nghe liền biết âm thanh kia là tiếng vó ngựa, lúc ấy hắn cũng rất tò mò, giờ này sao lại có người đi trên đường? Lại còn cưỡi
ngựa chạy?
Cứ như vậy, chẳng bao lâu sau tiếng vó ngựa ngày càng
gần, hắn liền chạy ra bãi tha ma xem, nhìn xuyên qua một nhà ngói nhỏ
thì thấy một nam nhân cưỡi ngựa trắng chạy về phía hắn. . . .
Nhìn thấy con ngựa trắng chạy về phía mình, Lam Ngân vội lui qua ven đường
để cho hắn đi qua. Nhưng con ngựa kia chạy đến trước mặt hắn(LN)tự nhiên ngừng lại, tiếp theo nam nhân trên ngựa trắng mở miệng hỏi hắn: "Ngươi
là nghĩa tử của nhà làm giấy trát ở cổ trấn?"
Lam Ngân liên tục gật đầu nói đúng.
Nam tử kia nghe hắn nói như vậy, liền nói với hắn: "Trước đó không lâu ta
có mua cỗ kiệu bị hư của nhà ngươi, cha nương ngươi không ở nhà, cho nên ngươi có thể hay không thay hắn sửa lại một chút?"
Lam Ngân thấy giờ đã trễ lắm rồi, liền hỏi hắn có thể hay không để ngày mai nói nghĩa phụ đến sửa, dù sao hắn mới làm được một tháng, tay nghề chưa tốt.
Nhưng đối phương không đồng ý, còn nói đêm nay phải dùng cỗ kiệu, phải
đi ngay, không chờ được.
Nhìn hắn có vẻ rất vội, không giống như đang nói dối.
Lam Ngân đành phải kiên trì đi theo.
Nhà đối phương cũng không xa, chẳng qua nhìn ngôi nhà này làm cho hắn phải
cau mày, bởi vì nhà này thật sự quá thấp, giống như một gò đất nhỏ.
Đến nơi, đối phương mời hắn vào nhà, nhà này bày trí rất đơn sơ, chính giữa phòng khách là cỗ kiệu màu sắc rực rỡ, cực kì giống giấy kiệu được làm
từ cửa hàng nhà hắn.
Liền nhìn kỹ lại lần nữa, cỗ kiệu trước mắt
chính là cỗ kiệu, căn bản không phải là giấy, nghĩ tới thời điểm gặp
nghĩa mẫu, nghe nàng nói chuyện nàng bị quỷ lừa hàng liền liên tưởng
đến.
Lúc ấy hắn mới trợn tròn mắt, biết mình nhất định là gặp quỷ rồi.
Hắn cũng không dám hỏi nhiều, nhìn cỗ kiệu trước mắt có một cây khiêng bị
gãy, cho nên Lam Ngân vội vàng kêu đối phương tìm một gậy trúc, làm
thành một cây khiêng mới cho hắn an lòng để đi.
Làm xong hắn muốn đi ngay thì đối phươn nói muốn cho hắn một chút phí vất vả, mà Lam Ngân nào dám muốn nhận tiền của hắn? Cho dù hắn cho nhiều phí vất vả hơn
nữa, thì đó không chừng là Minh tiền. Nhưng là từ chối như thế nào cũng
không được, nếu hắn không nhận thì đối phương cũng không để hắn đi, vì
thế hắn đành phải đau khổ nhận tiền.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà đó, hắn liền nhanh chóng chạy về nhà. . . .
Khi trở về nhà thì hắn mới dám lấy tiền trong túi ra, quả nhiên hoàn toàn
biến thành minh tiền, hắn sợ tới mức hung hăng rùng mình một cái.
"Sau đêm đó, ta liền bị sốt cao, vẫn là Diêm đại ca đến cứu ta."