Chí Tôn Hồn Sư: Phế Vật Nghịch Thiên
Phượng Khuynh Ca cũng không khỏi ngẩn người, tuy theo truyền thuyết mà nói
Long Vương sau khi chết thì truyền thụ lực lượng lại cho Kim Long và
Ngân Long. Nàng võ hồn chính là Ngân Long Thánh Vương – cực trí lực
lượng võ hồn thuần chính huyết mạch của Long Vương nhưng một trảo có thể dập nát đầu của một con Thiết Giáp Địa Băng Long hơn trăm năm, đây thực sự là khó tin nổi !
“ Chỉ mới như thế ngươi đã kinh ngạc
đến vậy, đợi khi ngươi trở thành Hồn Thánh có võ hồn chân thân ngươi
không phải sẽ kinh ngạc đến chết sao.” Xích Long hừ một tiếng, khinh
thường nói.
Phải biết rằng cách đây mấy ngàn năm, hai cái Long loại cực trí lực lương võ hồn là Kim Long và Ngân Long đều đã bị
tuyệt tích, hiện nay cái gọi là tam đại Long loại võ hồn đỉnh cấp cũng
chỉ có Lam Điện Bá Vương Long, Hoàng Kim Thánh Long và Kim Nhãn Hắc
Long, so về huyết mạch tuyệt đối thua kém Ngân Long Thánh Vương của
Phượng Khuynh Ca ! Nếu như nàng có thể tiến lên Hồn Thánh, biến đổi võ
hồn chân thân như vậy chính là long trung chi vương, cho dù là Phong Hộ
Đấu La đứng trước mặt nàng, chỉ cần thuộc Long loại võ hồn đều sẽ bị
nàng kiềm chế !
Phượng Khuynh Ca hít một hơi thật sâu, gật đầu : “ Đa tạ ngươi nhắc nhở.”
Trong lòng thầm nhủ, ngươi đã không còn là Phượng Tịch đại tiểu thư của
Phượng gia ở thế kỉ 21 rồi, hiện nay ngươi là Phượng Khuynh Ca – là một
hồn sư ! Muốn sinh tồn ở dị giới ngươi chỉ có nỗ lực không là chưa đủ,
quan trọng nhất là phải biết thích ứng !
Trở về Tuyết
Tinh thành, nàng thuê một gian phòng ở quán rượu, mấy ngày nay quả thực
mệt mỏi nếu không thả lỏng đánh một giấc nàng tin tưởng bản thân lập tức sẽ gục ngã.
Sáng hôm sau, Phượng Khuynh Ca không nóng
vội lên đường mà ra ngoài đi dạo một chuyến. Tuyết Tinh thành bởi vì gần Cực Bắc Hoang Nguyên nên vật phẩm trao đổi buôn bán đều là từ bên trong Cực Bắc Hoang Nguyên. Thậm chí ven đường còn bán một số thức ăn được
làm từ hồn thú rất bổ dưỡng và có ích cho tu luyện.
Thời
điểm nàng đi ngang qua gian hàng bán nguyên thạch bỗng cảm giác giống
như hồn lực xao động. Nàng hơi nhíu mày nói với Xích Long trong tinh
thần chi hải : “ Ta dường như có cảm ứng với mấy tảng nguyên thạch kia,
rốt cuộc là chuyện gì ?”
Nguyên thạch là một tảng đá bên
ngoài bao bọc bởi một lớp hoa cương thạch, bên trong ẩn chứa kim loại
hoặc đá quý tất nhiên tỉ lệ xuất hiện là ngẫu nhiên. Một tảng nguyên
thạch ở Nhật Nguyệt đại lục đều đồng giá 2000 kim tệ nhưng đôi lúc khai
giải nó thậm chí có thể đạt được kim loại hoặc đá quý giá trị gấp trăm
ngàn lần. Vì vậy người mua nguyên thạch đều được gọi là cược, không ít
người nhờ vào vận may cược nguyên thạch mà phất lên rất nhanh.
Xích Long lạnh lùng nói : “ Ngu ngốc ! Không phải ta đã nói với ngươi về đặc tính của Băng Phách Ngân Long Thánh Vương võ hồn cho ngươi biết rồi sao ? Nó có một tác dụng phụ là cảm ứng với một số vật phẩm trân quý. Trong đám nguyên thạch kia chắc chắn có thứ tốt nên hồn lực của ngươi mới xao động.”
Nàng gãi gãi mũi, lúc đó hắn nói dài dòng như vậy nàng lại mới xuyên qua đến, không nhớ là chuyện bình thường a ! Song
nàng đi tới gian hàng nguyên thạch đặt tay lên chúng để cho hồn lực dò
xét.
Người bán là một lão giả tầm sáu mươi mấy tuổi, thấy hành động của nàng thì thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không có ngăn cản.
Rất nhanh, Phượng Khuynh Ca đã chọn ra ba khối nguyên thạch, lúc này vẫn
tiếp tục chọn lựa. Thời điểm rời khỏi Phượng gia, Phượng Bình bỏ vào
nhẫn trữ vật một vạn kim tệ, như vậy ngoại trừ gần đây tiêu xài kim tệ
trên người nàng vừa vặn có thể mua được 4 khối.
Nàng liếc
mắt một cái nhìn đến khối nguyên thạch ở ngay chính giữa vị trí khá bắt
mắt, trong lòng nàng khẽ động, mở miệng nói : “ Ta lấy thêm khối nguyên
thạch kia, tổng cộng là 4 khối.”
Dứt lời, phía sau đã vang lên một đạo thanh âm đây ngạo mạn : “ Ta mua nó, bán cho ta.”
Phượng Khuynh Ca hơi nhíu mày quay người mới thấy người đến là một hoàng y nữ
tử khoảng 15 tuổi, mái tóc nàng đen mượt búi lên bằng hai thanh trâm hải đường. Khuôn mặt tinh xảo, trắng nõn, thoạt nhìn là một mỹ nhân.
Phượng Khuynh Ca nhướn mày, thản nhiên hướng lão giả nói : “ Đem nó đến cho
ta, đây là tám nghìn kim tệ.” Nàng đặt túi kim tệ lên bàn, 3 khối khuyên thạch kia nàng đã thu vào nhẫn trữ vật, chỉ đợi lão giả nâng khối cuối
cùng tới.
Hoàng y nữ tử thấy vậy chân bước nhanh hơn đặt
tay xuống bàn là túi năm nghìn kim tệ : “ Đây là năm nghìn kim tệ, bán
nó cho ta.”
Lão giả hơi khó xử nhưng không có tham năm
nghìn kim tệ kia, nhìn Phượng Khuynh Ca một cái rồi hướng hoàng y nữ tử
nói : “ Xin lỗi cô nương, vị cô nương này đến trước, kim tệ cũng đã đưa, khối nguyên thạch này là thuộc về nàng ta.” Nói xong, lão đặt khối
nguyên thạch xuống trước mặt Phượng Khuynh Ca.
Hoàng y nữ
tử trừng mắt nhìn Phượng Khuynh Ca một hồi sau đó cong môi đầy khinh
thường : “ Ngươi, bán nó lại cho ta, ta cho ngươi thêm năm nghìn kim
tệ.” Vừa nói vừa lấy từ nhẫn trữ vật ra thêm một túi kim tệ nữa tổng
cộng là một vạn.
Nếu là người khác, một vạn kim tệ một
khối nguyên thạch chắc chắn ai cũng nguyện ý bán lại. Bất quá Phượng
Khuynh Ca không như vậy. So sánh với mấy khối nguyên thạch khác khối này nàng có cảm ứng mạnh mẽ hơn, như vậy bên trong hẳn là thứ cực kỳ tốt !
Nàng thản nhiên cười, liếc cũng không liếc nàng ta một cái thu khối nguyên
thạch vào trong nhẫn trữ vật : “ Xin lỗi, thứ này ta không bán.” Nói
xong liền xoay người đi.
Hoàng y nữ tử nghiến răng, dĩ
nhiên không tin lại có người đối với nàng ta như vậy liền nhào tới bắt
lấy vai Phượng Khuynh Ca : “ Ngươi đứng lại !”
Phượng
Khuynh Ca là ai ? Có thể xét về hồn lực, hồn kỹ ở thế giới này nàng hơi
mù mờ nhưng luận về thuần túy đánh võ tuyệt đối khó có kẻ đánh lại nàng ! Nàng bắt lấy tay hoàng y nữ tử, một chân đá về phía sau nâng nàng ta
lên rồi vật ngược lại.
Hoàng y nữ tử dĩ nhiên không kịp
trở tay chỉ có thể “huỵt” một cái, té xuống đất, khuôn mặt nửa trắng nửa đỏ hét : “ Ngươi ! Ngươi dám đánh ta ?”
Đi theo hoàng y
nữ tử còn có 4,5 tên thuộc hạ lập tức chạy tới đỡ nàng ta dậy. Hoàng y
nữ tử một lời cảm kích cũng không có, tát vào mặt tên thuộc hạ cao to
nhất, căm giận nói : “ Ngươi kẻ ngu si này, ta bị đánh các ngươi còn
đứng nhìn ! Không mau bắt ả lại cho ta !”
Vẻ mặt nam nhân
cao to hơi động, thoáng chần chừ : “ Tiểu thư, nơi này là Tuyết Tinh
thành, nếu làm lớn chuyện e Nạp Lan công tử sẽ không vui.”
Hoàng y nữ tử nghe thấy bốn chữ Nạp Lan công tử sắc mặt hơi hòa hoãn một chút nhưng vẫn nghiến răng nhìn Phượng Khuynh Ca, không cam lòng nói : “ Ý
ngươi là ả đánh ta như vậy ta vẫn phải nhịn ?”
Nam nhân cao to bối rối : “ Chuyện này...”
Hoàng y nữ tử hừ một tiếng, xô nam nhân cao to ra : “ Ngươi không dám bắt ả,
ta bắt !” Nói xong liền phóng thích võ hồn ra, hai cái hồn hoàn màu vàng cũng lần lượt dâng lên.
Phượng Khuynh Ca nhíu nhíu mày, không nghĩ tới nữ tử này thế nhưng là Đại hồn sư !