Chí Tôn Hồn Sư: Phế Vật Nghịch Thiên
Phượng Khuynh Ca nghe vậy hiển nhiên hiểu được Phượng Tề Vân hôm nay tìm đến
xem ra là muốn khẳng định chủ quyền. Nàng tuy có trí nhớ “Phượng Khuynh
Ca” nhưng nam nhân như vậy, có cho nàng cũng không cần ! Nàng mở miệng : “Muội muội yên tâm, mơ tưởng ai ta cũng sẽ không mơ tưởng đến hắn.” Nói xong không đợi Phượng Tề Vân trả lời nàng đã xoay người mang theo Tiểu
Thanh rời đi.
Phượng Tề Vân cắn môi nhìn theo, trong lòng
tràn đầy tức giận. Nếu là bình thường nàng ta đã thu thập Phượng Khuynh
Ca thế nhưng hôm nay Phượng Bình đang ở, nàng thực không dám làm loạn.
Phượng Khuynh Ca, sẽ có một ngày ta dẫm ngươi dưới chân !
Mà Phượng Khuynh Ca sau khi trở về tiểu viện, trong lòng cũng quyết tâm
càng sâu. Nàng nhất định phải nhanh chóng đi tìm hồn hoàn cho bản thân
sau đó hảo hảo tu luyện, như vậy mới có cơ hội đối kháng với Phượng Tề
Vân, rửa sạch nhục nhã mười mấy năm nay !
Nghĩ kỹ, Phượng Khuynh Ca lập tức đi tìm Phượng Bình.
“ Gia gia, sức khỏe ta đã tốt lắm rồi cũng không có nghĩ quẩn nữa. Gia
gia cho ta ra ngoài dạo lịch lãm nha.” Phượng Khuynh Ca vừa lay lay tay
của Phượng Bình vừa nói.
Phượng Bình đang xử lý công vụ bị
nàng lắc như vậy không khỏi buồn cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, bất
đắc dĩ nói : “ Không phải gia gia không cho ngươi ra ngoài mà là bên
ngoài rất đáng sợ. Ngươi còn chưa đạt đến cấp bậc hồn sư ra ngoài khẳng
định sẽ bị người ta ức hiếp.”
Phượng Khuynh Ca không cho là
vậy, tiếp tục lay lay cánh tay của Phượng Bình : “ Mới không phải, ta
ngày hôm qua đã đạt đến hồn sư cấp 10, chỉ còn thiếu hồn hoàn nữa liền
có thể tấn cấp !”
Phượng Bình kinh ngạc : “ Cái gì ? Ngươi
đã lên cấp 10 hồn sư ?” Hắn tuy yêu thương nữ chất tử này nhưng rất rõ
ràng, thiên phú tu luyện của nàng thật sự rất thấp. Mười hai tuổi mới
đạt tới hồn sĩ cấp 9, hai năm qua cũng không có dấu hiệu lên cấp.
Phượng Khuynh Ca khả ái gật đầu, đôi mắt mang theo một loại chờ mong.
Phượng Bình bị nàng nhìn như vậy, tâm nhũn ra, thở dài nói : “ Vậy thì ngày
mai ta chọn vài người mang ngươi đi Phá Nguyệt Đại sâm lâm tìm kiếm hồn
hoàn.” Hắn đời này chỉ sinh ra được một nữ nhi, năm đó nữ nhi là tiên
giai hồn lực thiên phú hơn ngươi. Không nghĩ tới sau khi ra ngoài lịch
lãm một hồi lại mang về đứa bé này, đáng tiếc nàng không thừa kế Hỏa
Phượng Minh Diễm của mẫu thân nàng mà võ hồn còn biến dị trở thánh phế
võ hồn "Mạn Đà La Diệp", âu cũng là số phận đi.
“ Ách, gia
gia, không cần đâu. Ta đi một mình là được rồi.” Nàng dừng một chút rồi
khẽ cúi đầu nói : “ Ta cái này phế võ hồn huy động nhiều người e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của gia gia.” Song sinh võ hồn của
nàng vẫn chưa đến lúc lộ ra, nàng lần này không chỉ muốn tìm hồn hoàn
cho Mạn Đà La Diệp, Băng Phách Ngân Long Thánh Vương cũng phải tìm !
Đáy mắt Phượng Bình ánh lên thương tiếc, an ủi : “ Ca Nhi, ngươi đừng buồn. Cái gì là phế võ hồn chứ ! Trong mắt gia gia Ca Nhi là tốt nhất.”
Đôi mắt nàng lóe lên một tia giảo hoạt, lập tức nắm bắt : “ Nếu vậy gia gia đồng ý cho Ca Nhi ra ngoài nha ? Gia gia yên tâm, ta nhất định hảo hảo
trân trọng chính mình, sẽ không để gặp nguy hiểm.” Nói xong, nàng ngẩn
lên nhìn Phượng Bình, một đôi phượng mâu tràn ngập sự kiên định.
Phượng Bình do dự một hồi song đành thở dài nói : “ Ngươi đã quyết tâm như vậy gia gia cũng không cản ngươi nữa.” Hắn vừa nói vừa lấy trong nhẫn trữ
vật ra một cái vòng tay : “ Vòng tay này là huyền giai hồn khí có tác
dụng trữ vật cùng chống đỡ một kích toàn lực của hồn sư cấp bậc hồn
vương trở xuống. Bên trong còn có một ít kim tệ và nhất phẩm đan dược.
Lần này ra ngoài nhớ kỹ không nên chạy loạn, bảo toàn tính mạng là trên
hết.”
Phượng Khuynh Ca tiếp lấy vòng tay đeo vào, nhu thuận gật đầu : “ Ca Nhi biết rõ, gia gia đừng quá lo lắng.” Nàng ôm chầm
Phượng Bình một cái sau đó đứng dậy thoăn thoắt rời đi.
Phượng Bình nhìn theo bóng lưng nàng, tựa hồ như nhìn thấy nữ nhi Phượng Vĩ
Cầm mười mấy năm trước, trong lòng mơ hồ một cảm giác lần này nàng rời
đi khi trở về sẽ mang đến không ít kinh hỉ.
Phượng Khuynh Ca
vốn muốn tự đi đến Tuyết Tinh thành, thành trì gần nhất Cực Bắc Hoang
Nguyên nhưng Xích Long lại không đồng ý. Vấn đề quan trọng nhất của nàng hiện nay là tìm kiếm hồn hoàn rồi nhanh chóng tu luyện, không thể tốn
thêm thời gian. Vả lại nàng lúc này chỉ là một hồn sĩ, đoạn đường đến
Tuyết Tinh thành cũng phải mất hơn nửa tháng thực sự không an toàn. Vì
vậy Phượng Khuynh Ca đành phải dùng đến kim tệ mà Phượng Bình đưa cho để sử dụng truyền tống trận đến Cực Bắc Hoang Nguyên.
Cực Bắc
Hoang Nguyên là một trong ba khu vực nhiều hồn thú nhất của Nhật Nguyệt
Đại lục, chỉ cần là võ hồn có băng hệ thuộc tính đều phải tìm đến Cực
Bắc Hoang Nguyên, thế nên Tuyết Tinh thành mặc dù lạnh lẽo nhưng lại vô
cùng đông đúc và náo nhiệt.
“ Xích Long, ngươi nói hồn hoàn
của loại hồn thú nào mới thích hợp với Băng Phách Ngân Long Thánh Vương
võ hồn ?” Ngân Long võ hồn là Long võ hồn cường đại, lần này ra ngoài
nàng và Xích Long đều quyết định tìm hồn hoàn cho nó trước.
Xích Long bên trong tinh thần chỉ hải dường như đã nghĩ đến vấn đề này từ
trước, thản nhiên trả lời : Băng Phách Ngân Long Thánh Vương tuy là thú
võ hồn nhưng lại mang trong mình băng diễm chi vương, hồn hoàn của nó
nhất định phải đáp ứng đủ hai điều kiện này. Thậm chí cấp bậc băng loại
cũng không thể quá kém.”
Phượng Khuynh Ca trầm ngâm một hồi, hiển nhiên là đồng ý với ý kiến của hắn. Mặc dù “Phượng Khuynh Ca”
trước kia nhu nhược, vô dụng nhưng thiên tư khá tốt, cái gì đọc qua một
lần liền không quên, hàng ngày lại vô cùng chuyên tâm đọc sách, rèn
luyện nên bây giờ Phượng Khuynh Ca cũng xem như một cuốn từ điển sống,
không dám nói biết hết nhưng tuyệt đối đủ dùng.
Từ Tuyết
Tinh thành đến Cực Bắc Hoang Nguyên còn phải đi bộ một ngày đường.
Phượng Khuynh Ca theo chỉ dẫn của Xích Long liên tục đi về hướng Tây rốt cuộc cũng chạm vào ranh giới của Cực Bắc Hoang Nguyên.
Đập
vào mặt nàng đầu tiên là một cơn gió lạnh buốt mang theo một loại âm hàn khiến người ta run rẩy. Bởi vì võ hồn của nàng là Ngân Long băng hệ nên chỉ cảm thấy lạnh lẽo một chút liền thích ứng.
Đi vào trong Cực Bắc Hoang Nguyên hai ngày, Phượng Khuynh Ca đối diện với cái lạnh
đã thấy quen thuộc chỉ là còn phải ẩn nấp hơi thở tránh né hồn thú khiến nàng có chút khổ sở.
Phượng Khuynh Ca vừa tránh né một con
Băng Thiềm Tam Xán ( cóc băng ba lưỡi ), mệt nhọc tựa vào một tảng đá
bỗng thần kinh như căng ra, thoáng thấy một bóng trắng lao tới nàng vội
vàng né sang một bên, đòn tấn công của bóng trăng kia để lại năm vết cào sâu trên tảng đá.
“ Là Tuyết Phá Lang ?” Phượng Khuynh Ca nhíu mày.