Khi đó ta toàn tâm toàn ý đuổi theo thân ảnh của a nương, ở trong màn trời xanh lam như vừa được gột rửa của Linh Sơn dùng thân thể vẽ nên
những ký hiệu cổ xưa huyền bí kia, trong đầu chỉ có tiếng hát ngâm nga
của a nương, trong lòng không chút tạp niệm, tự nhiên cũng không biết ở
trong mắt người khác, khi đó ta nhất vũ kinh thế hãi tục như thế nào. Ta chỉ biết khi chúng ta hoàn thành những động tác phức tạp ấy, biến thành hình người từ từ rơi xuống đất, tất cả cầm bao gồm người trong tộc ta
cũng hiện ra chân thân phủ phục trên mặt đất, cả Linh Sơn, yên tĩnh
không chút âm thanh, giống như thời gian cũng đã dừng lại. Mãi đến khi
giọng nói du dương trang nghiêm của a nươngvang lên: “Chư vị hãy bình
thân.”
Giống như kết giới đột nhiên bị đánh vỡ, tất cả vũ cầm như ở trong
mộng mới tỉnh ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn thẳng vào a nương, mọi người đồng thanh nói: “Tham kiến bệ hạ, tham kiến công chúa, cung chúc
vạn tuế thiên thu.”
Ngày thường, a nương được xưng là tộc trưởng, nhưng đây chỉ là xưng
hô bên trong Phượng tộc ta, ở trước mặt thiên hạ vũ cầm, a nương chính
là “Bệ hạ” không hơn không kém, thế gian điểu tộc dù to lớn đến mấy, cho dù đã xây dựng tông miếu xã tắc của bản thân, nhưng đang trước mặt a
nương cũng đều phải cúi đầu xưng thần.
Lúc này, mọi người, kể cả cha và các ca ca, đều duy trì chân thân xa
bái a nương và ta, trong một mảng lớn ngũ thải ban lan vũ cầm, chỉ có a
nương và ta biến thành hình người, hiên ngang đứng thẳng. Hôm nay a
nương choàng thêm uy dĩ duệ dệt từ vũ mao bách điểu đại huy, đội mũ
phượng kim quang lóng lánh, bên trên còn có mười hai con phượng nhỏ bằng hoàng kim trong miệng ngậm thâm hải minh châu cực kỳ trân hãn, rung
động rũ xuống, che khuất hơn nửa khuôn mặt a nương, càng lộ vẻ uy nghiêm khó lường. Mà ta trên người vẫn là bộ váy áo màu bạc dệt từ ánh trăng,
chẳng qua là Đan Tâm đã đem nó sửa lại mới, lúc đầu a nương muốn đem
quần áo khi cập kê của nàng cho ta thay, nhưng thấy ta kiên trì mặc bộ
này nên cũng thôi. Chỉ là bên ngoài khoác thêm một áo mỏng dệt bằng tơ
vàng, viền áo thiêu đủ loại hoa bằng tơ màu tím nhạt. Tóc của ta cũng bị Đan Tâm khéo léo vấn lên thành tầng tầng vãn khởi, sơ thành kinh hồng
kế (*) thanh lệ lại không mất đi tính trang trọng, cài ngạch sức Phượng
tộc công chúa mà ta chưa từng đeo qua —— một quả phỉ thúy hình phượng.
Rồi dùng vòng trang sức hình sợi dây xích vàng nhỏ như gai hoa hồng dán
trên trán ta. A nương nói miếng ngọc bích này dựng dục trong tuyết sơn
đóng băng không tan nghìn vạn năm, chính là một viên ngọc hình phượng
giương cánh muốn bay tự nhiên hiếm có, tiên sống linh động, giống như
sắp bay lượn trong chín tầng mây. Đây là một cống phẩm của điểu tộc
phương Bắc đưa tới khi nàng được sắc phong làm tộc trưởng, mà khi ta ra
đời, nó cũng đã vì ta chuẩn bị tốt, hôm nay cuối cùng cũng được sử dụng.
(*) Kinh hồng kế:
A nương nói: “Các vị tộc trưởng, vạn năm không gặp, đều mạnh khỏe
chứ? Lần này đường xa mà đến, một đường vất vả mệt nhọc.” Mọi người đồng thanh nói nói: “Sinh thời có thể yết kiến bệ hạ thánh nhan, chính là
vinh hạnh không gì sánh bằng, không dám vọng ngôn mệt mỏi.”
Lúc này, cha các ca ca các ca ca cùng những người tộc khác đều đã hóa thành hình người, trước hết tiến lên hướng về phía a nương và ta hành
lễ, sau đó là cung kính cúi đầu lui ra, phân thành hai bên. Chúng tộc
trưởng sau đó lần lượt tiến lên hướng về phía a nương và ta hành lễ, sau đó cùng nhất trí lui ra.
Lúc đó ta đứng ở phía sau a nương, đầu tiên là chỉ cảm thấy chưa bao
giờ gặp qua nhiều loại chim như vậy, sau đó lại nghĩ là chưa bao giờ gặp qua nhiều khuôn mặt như vậy, làm cho ta hoa cả mắt, ngay cả tướng mạo
người trong tộc cũng không kịp thấy rõ. Việc a nương có thể đang trong
các tộc tộc trưởng tiến lên làm lễ chào hỏi, nói rõ tên và tộc loại của họ ra, làm ta khâm phục không thôi Lại nói sau này ta cũng phải nhớ kỹ
nhiều như vậy, không khỏi run sợ trong lòng.
Dùng gần hết một ngày, chúng ta mới đem gần như là tất cả các tộc
thấy.. Mà lúc này nghi thức mới tiến hành được một nửa. Còn tộc nhân tộc nhân và các đại tộc trưởng vào Minh Phượng Các yết kiến, an bài ngày
thứ hai tiến hành.
Trước đây đại ca nói qua, bách điểu hướng phượng đến đây điểu nhi đến đây triều bái há lại chỉ trên vạn loại! Thế nhưng cuối cùng có thể tiến vào Minh Phượng Các phòng nghị sự yết kiến, cũng chỉ có hơn trăm tộc
trưởng. Phần lớn tiểu tộc tộc trưởng, đêm hôm đó phải rời khỏi Linh Sơn
trở về trong tộc. “Cũng giống như những nước phụ thuộc nước lớn ở dưới
trần gian, vũ tộc chúng ta cũng là như thế, một số tộc loại mạnh, thường thường có các tộc loại nhỏ khác, che chở bọn họ. Giống như chim sẻ,
chim khách bộ tộc, từ lâu đã quy phục ưng tộc, mà thế gian vật sở hữu
chim bồ câu, cũng đầu nhập dưới trướng hạc tộc tìm kiếm che chở. Những
điều này cũng là Phượng tộc chúng ta ngầm đồng ý, bởi vì thiên hạ to
lớn, điểu tộc chủng loại phong phú, chúng ta không thể chiếu cố đến tất
cả. Bọn họ như thế tránh khỏi không ít phiền phức. Chỉ là người nào đầu
phục khác tộc, hai bên đều phải hướng về phía chúng ta bẩm báo. Nếu như
phát sinh tranh chấp, chúng ta sẽ phải phán quyết.” Đại ca ngày trước đã từng nói với ta như thế, vì vậy ta biết những người vào yết kiến ngày
mai, đều là trăm vị tộc trưởng của thế gian bách điểu mạnh nhất, mỗi
người đại diện cho từ mười đến hàng trăm loại vũ cầm chủng tộc khác
nhau.
Ngay khi Mão Nhật Tinh Quân chuẩn bị thu hồi ánh nắng cuối cùng, a
nương cuối cùng tuyên bố ngoại trừ ngoại trừ trăm vị tộc trưởng cần yết
kiến ra, những tộc trưởng còn lại có thể rời đi. Lúc này ta sớm đã cười
cứng mặt rồi, gần như mệt đến mức đứng không được, trong bụng chỉ ước
mau chóng kết thúc để về nghỉ ngơi, nhưng mà đám người lại có dị động.
Một thanh niên mặc áo xanh đột nhiên đứng dậy lớn tiếng nói: “Bệ hạ,
thần Khổng Tuyên có một chuyện xin tấu.”
Ngày đầu tiên tiếp kiến nghi thức lưu truyền từ thời Thượng Cổ tới
nay, chưa bao giờ bị cắt ngang, bởi vậy không chỉ có mọi người ồ lên, mà a nương đứng ở trước người ta cũng hết sức kinh ngạc, thậm chí ngay cả
nàng cũng “A” lên một tiếng. Nàng thoáng suy nghĩ chốc lát, nâng tay
trấn an xôn xao, hỏi: “Nhưng là tộc trưởng vừa nhậm chức của tộc khổng
tước Khổng Tuyên? Ngươi có chuyện gì?”
Vị thanh niên hoa phục ấy vẫn không ngẩng đầu lên, cúi đầu vô cùng
khiêm tốn trả lời nói: “Phụ thân của vi thần Khổng Ngọc một nghìn hai
trăm năm trước qua đời, thần ngồi vào vị tộc trưởng, lần này có thể
triều bái bệ hạ. Phụ thân của thần ở lễ mừng lần trước may mắn chiêm
ngưỡng thánh nhan bệ hạ, sau khi về tộc vẫn nhớ mãi không quên bệ hạ
phượng, vì vậy lưu lại di lệnh, lệnh thần muội Khổng Kiều vì đại điển
ngày hôm nay hiến vũ, đại biểu cho sự sùng kính của tộc khổng tước đối
với bệ hạ.”
Không đợi a nương đáp, đã có một vị Phượng tộc ra khỏi hàng lớn tiếng quát: “”Hoàng khẩu tiểu nhi lớn mật. Ngươi phụ người phương nào, ngươi
lại là người phương nào, dám mưu toan quấy rầy khánh điển! Chỉ là một
khổng tước mà thôi, làm sao dám ở trước mặt bệ hạ và thiên hạ vũ cầm
luận vũ? Danh bất chính ngôn không thuận, thật là buồn cười!”
Lúc này, a nương đứng ở trước người ta lại mở miệng nói: “Hoàng Du,
không cần nói nữa, ngươi lui ra sau đi.” Sau đó hướng về phía Khổng
Tuyên nói: “Ngươi có phần hiếu tâm và gan dạ sáng suốt, nhưng thật ra
lại hiếm có. Chỉ là hôm nay các hạng nghi thức, từ Thượng Cổ đến nay,
chung quy ;à không thể vì vì khổng tước tộc ngươi mà phá lệ. Hơn nữa hôm nay sắc trời đã tối, không thiếu tộc trường còn muốn chạy về trong tộc. Lệnh muội kỹ thuật nhảy, vẫn là lưu lại ngày sau thưởng thức đi.”
Người tên là Khổng Tuyên kia giống như không có nghe thấy tiếng lời
châm chọc của Hoàng Du của Phượng tộc, chỉ cúi người khom lưng cảm ơn
nói: “Bệ hạ nói đúng, là thần lỗ mãng, xin bệ hạ thứ thần vô trạng.” Hắn lui về trong đám người, rồi mới hiên ngang ngẩng đầu, ta không khỏi
nghiêng mắt nhìn lại, đó là một nam tử đẹp đến quá phận, thân hình cao
gầy, chỉ đứng đó chắp tay mà đã lại câu chấp không gì kềm chế được, bộ
áo màu xanh biếc mặc ở trên người người khác rất có thể sẽ giống như một gốc cây, làm cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng mặc ở trên người
hắn lại làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên
lời. Hắn ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, khác với đại ca thanh nhã, cũng
không giống với Long Tứ tuấn tú, mà là một loại phong lưu phóng khoáng
khó mà miêu tả. Ta ngưng thần nhìn lại, dưới đôi mày kiếm tà phi nhập
tấn là một đôi mắt đen sâu như hắc đàm, dưới nắng chiều tỏa ra ba quang
liễm diễm, có lẽ là đột nhiên nhận ra ta nhìn hắn, hắn đột nhiên hơi híp mắt lại, đưa cho ta một nụ cười nhiếp tâm nhiếp phách, ta lập tức cảm
thấy mặt mình nóng bừng lên, nếu như không phải kịp thời kiềm chế tâm
thần sợ là lúc đó sẽ thất thố hoảng thần. Thật lâu về sau, ta mới biết
được, thì ra đó gọi là mắt hiện hoa đào.
Lúc đó ta vì che giấu sự xấu hổ, lập tức xoay ánh mắt đi, vì vậy
trông thấy đứng bên người Khổng Tuyên là một thiếu nữ thân hình mảnh
maidịu dàng, mi mắt rủ xuống, nàng và ta đều mặc một bộ áo màu bạc, dáng người mềm mại tươi đẹp, tóc đen không vấn lên, thả dài xuống tận mắt cá chân, trên trán điểm một viên bảo thạch lóng lánh, dưới đôi mắt che một tấm lụa mỏng trắng như tuyết, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn
hai tay thon dài trắng như tuyết, cổ tay nõn nà và mắt cá chân tiêm mỹ
dị thường, đã đủ để làm người ta mơ màng. Nàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh huynh trưởng, giống như ánh trăng đều tụ lại trên người nàng, xem ra
nàng chính là Khổng Kiều.
Hiện tại ánh mắt mọi người cũng rơi vào trên người huynh muội hai
người hắn. Trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và tiếng thì thầm bàn luận
của tất cả thiên hạ vũ cầm thủ lĩnh, Khổng Tuyên và Khổng Kiều vẫn thoải mái tự nhiên mà đứng, gặp biến không sợ, tự thân toát ra một cỗ khí
phách ung dung vô tư, nhưng thật ra làm cho ta rất khâm phục. Ta ở trong mắt cha và các ca ca, thấy được ý tứ tương tự. Hoàng Minh thậm chí dùng ánh mắt ra hiệu Khổng Kiều, lại khinh bỉ nhìn ta, tỏ ý ta ngay cả đầu
ngón chân của người ta cũng không bằng, làm cho ta vô cùng ấm ức, hận
không thể lập tức kết thúc khánh điển, dùng tay đẩy hắn xuống phía sau
núi.