Một buổi sáng nọ, ta lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy chí tinh
chí diệu diệu, độc nhất vô nhị tuyệt thế vô song “Phượng Tường Cửu
Thiên”, a nương bay vút lên trời cao nhất vũ khiến cho ta suốt đời khó
quên.
Ở trong biển hoa phía sau núi, a nương mặc đồ trắng, ân cần nói: “Phượng Ca, con nhìn kỹ nhé!” Sau đó hóa thành một con phượng toàn thân màu vàng, thanh khiếu một
tiếng, thân hình lập tức lớn hơn mười trượng, nhảy vào trong ánh nắng
ban mai, màu vàng thuần tuý đến cực điểm, trong nháy mắt đã làm lóa hai
mắt ta. Phía sau a nương mười hai vũ lưu quang dật thải, phát ra vạn đạo kim quang, lại theo động tác của người huyễn hóa ra vạn điều phượng vũ, lại làm cho người ta cảm thấy trên trời dưới đất, khắp nơi đều là thân
ảnh tuyệt diễm của a nương, làm ta gần như ngạt thở, lóa mắt thần mê,
lại không tự chủ được mà hiện ra chân thân.
Đột nhiên giọng nói của đại ca truyền đến bên tai: “Phượng Ca, nhìn kỹ a nương, không được bỏ qua nhất chiêu nhất thức.” Ta nén lại tâm trạng của mình, mới phát hiện tất cả mọi người trên
Phượng Hoàng Lĩnh đều bị hấp dẫn tới đây, ngay cả a cha cũng vô pháp
kiềm chế mà hiện ra chân thân, quỳ rạp trên đất. Ta khẩn trương ngẩng
đầu nhìn về phía a nương, người đang bắt đầu thay đổi thân hình. Chỉ
thấy trong một luồng sáng màu vàng chói mắt, a nương trên dưới bay múa,
ta dần dần cảm thấy, dường như người đang dùng thân thể của mình để miêu tả những ký hiệu cổ xưa, theo những ký hiệu không ngừng hiện ra, ta
cũng dần không tự chủ được mà cúi người xuống, trong lòng tràn ngập cảm
giác yếu đuối chưa từng có, giống như bản thân vô cùng hèn mọn, mỏng
manh không gì sánh được, chỉ cầu được luồng sáng kia che chở và bảo vệ.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng ngâm xướng trầm thấp của a nương, thanh âm cực thấp cực thiển, giống như đến từ sâu dưới đáy lòng mình, nhưng
lại không tài nào tìm ra đó là đâu, cuối cùng thần thức của ta không tự
chủ được mà bắt đầu truy tìm nơi phát ra tiếng ngâm nga thiển xướng rung động lòng người này, nhưng lại phát hiện bản thân yếu ớt vô lực, giống
như vĩnh viễn không thể bắt được âm luật thần bí kia.
A nương đang trong không trung từ từ ngừng lại, tiếng ngâm xướng trầm thấp cũng đã biến mất, người chậm rãi thả mình xuống đất. Ta giống như
đã dùng hết toàn bộ khí lực của mình để thoát khỏi kết giới thần bí kia, cả người vô lực, gần như không thế đứng dậy. Nhìn lại xung quanh, bốn
vị tỷ tỷ và một số tộc loại khác vẫn quỳ sát dưới đất, cả người run rẩy, trong đó còn có cả Kim Sí Đại Bàng Già Lâu La. Lúc này hắn cũng hiện ra chân thân, đầu chôn sâu dưới cánh, nào có nửa điểm oai phong lẫm liệt
như ngày thường.
A nương bảo bọn họ và ca ca,phụ thân tất cả đều lui ra, khôi phục hình người từ từ đi tới trước mặt ta, hỏi: “Phượng Ca, con có nhìn rõ không?”
Ta vẫn chưa từ trong chấn động vừa rồi khôi phục lại, thân thể hơi
giật, không biết làm sao trả lời. Nét mặt a nương có chút thất vọng.
Người suy nghĩ một chút rồi nói: “Chớ vội, cũng khó cho con. Ta một
vũ này mặc dù có giữ lại, chỉ dùng năm thành lực lượng. Con tự nhiên là
không thế thấy rõ chân thân của ta. A nương quá sốt ruột, thôi được, hôm nay ta tiêu hao không ít nội lực, nghỉ ngơi hai ngày sau sẽ dạy con yếu lĩnh (tương tự như yếu quyết trong võ công á ^^).” Dứt lời, người xoa đầu ta, có ý an ủi.
Ta suy nghĩ một chút, nhút nhát nói: “Vô luận là biến ảo như thế
nào, thân hình của a nương, ta đều thấy rõ. Mặc dù a nương huyễn ra ngàn vạn thân ảnh, nhưng chân thân vẫn vũ động, giống như đang viết chữ gì
đó. Chữ kia, không phải, giống như là ký hiệu, lại vô cùng kỳ dị, liên
tiếp khúc chiết, Phượng Ca thấy không rõ.” Nói xong liền vô cùng xấu hổ cúi đầu xuống.
Hồi lâu không thấy có tiếng đáp lại, ta lén lút ngẩng đầu, lại thấy
trên mặt a nương lộ ra vẻ mặt mừng như điên, sững sờ nhìn ta. Ta kéo kéo tay áo a nương, a nương đột nhiên ôm cổ ta: “Phượng Ca, Phượng Ca,
con thật sự nhìn rõ thân hình ta? Con chỉ mới nhìn một lần mà đã thấy
được! A nương không đoán sai, con quả nhiên là có sức mạnh hiếm thấy!
Con có biết rằng điệu múa này, a nương năm đó phải khổ luyện bao nhiêu
năm? Hôm nay trên trời dưới đất, có thể nhìn thấu huyền cơ trong này
không quá mười người, mà bọn họ đều là người mạnh nhất của các giới! Nữ nhi của ta, con quả nhiên là thiên phú dị bẩm!” Trong trí nhớ của ta, a nương chưa từng vui mừng lộ rõ trên mặt như
vậy, sự vân đạm phong khinh, đoan trang thanh nhã ngày thường tất cả gần như tìm không thấy, người ôm ta chặt như vậy, ta gần như không thế thở
được, không thế suy nghĩ gì cả.
Về đến nhà, a nương lập tức đem việc này nói cho cha và các ca ca,
cũng nói cho bọn họ biết chuyện ta sẽ cùng a nương cùng múa “Phượng
Tường Cửu Thiên” Trong ngày bách điểu hướng phượng, cha quả nhiên cười
lớn, bộ dạng tự hào như “Con gái của ta đã trưởng thành”, nhị ca Hoàng
Minh tự nhiên là ra vẻ không thèm quan tâm, mà vẻ mặt của đại ca lại rất lạ, vẻ mặt đại ca tỏ ra rất lo lắng, nhìn ta muốn nói lại thôi.
Đến khi ta thoát khỏi sự nhiệt tình của cha mẹ đi ra ngoài cửa, đại ca lập tức đuổi kịp ta nói: “Phượng Ca, chúng ta đi động Thanh Hà nói chuyện một chút.”
Ta một đường bị đại ca kéo tay đến động Thanh Hà. Tới đáy động, đại
ca lập tức lo lắng đưa tay dò xét mạch của ta, xác định không ngại mới
buông tay ra, thở ra một hơi nói: “Thật là làm ta lo muốn chết, muội
cũng biết muội sau lần trước mất đi tâm đầu huyết, đến nay đã khôi phục
không đến sáu thành, hôm nay a nương nhất vũ, ta sợ ngươi không chịu nổi thần lực. Còn nữa, ta thấy a nương nắm tay ngươi trở về, tim gan đều
nhảy lên cổ họng rồi! May mà hôm nay a nương quá mức vui sướng, chưa hề
chú ý tới nội lực muội bị tổn thương lớn như thế.”
Ta đầu tiên là cả kinh, sau đó thở phào nhẹ nhõm, kéo ống tay áo của đại ca nói: “Vẫn là ca ca thương ta. Nghe đại ca nói như vậy, ta lúc này hình như cũng có chút mệt mỏi, cả người mềm nhũn vô lực.”
Ca ca không khỏi nhăn mi lại, lại dò xét mạch tượng của ta, nói: “Không cần quá lo lắng, chỉ là tạm thời có chút suy yếu mà thôi. Ta lo lắng
chính là thời gian chỉ còn một tháng nữa, muội làm sao có thể khôi phục
lại được sức mạnh như trước, không phụ kỳ vọng của a nương, muội phải
biết là điệu múa Phượng Tường Cửu Thiên kia cực kỳ hao tổn tâm thần
không? !”
Nghe hắn nói vậy, ta cũng có chút lo lắng, vừa lo lắng bị a nương
phát hiện dị trạng, lại lo lắng ngày bách điểu hướng phượng sắp đến, nếu như ta đang múa mà lại đột nhiên ngã xuống, như thế sẽ làm mất hết thể
diện của Phượng tộc, nét mặt không khỏi lộ ra sự kinh hoảng.
Ca ca suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, mấy ngày tơi muội cứ
theo a nương học múa, cẩn thận đừng để a nương chú ý tới mạch tượng của
muội là được. Một ngày trước khánh điển, muội tới nơi này, ta đem một
nửa tu vi nhập vào kinh mạch của muội, mặc dù không phải tự thân muội tu luyện sau cùng nó chắc chắn cũng sẽ tán đi, nhưng chống đỡ mấy ngày thì không thành vấn đề, a nương và trăm điểu tộc trưởng cũng sẽ nhìn không
ra dị trạng gì.”
Lòng ta nhẹ đi vừa cảm động vừa lo lắng: “Như vậy thì ca ca có làm sao không? Với tư cách là đệ nhất dũng sĩ của Phượng tộc, trong khánh
điển ca ca cũng phải cẩn thận không thể để lộ bất cứ sơ hở nào. Nếu như
ca ca đem tu vi truyền cho ta, trên khánh điển gây ra sai lầm, ca ca làm sao có thể ứng phó?”
Ca ca khẽ cười nói: “Việc này Phượng Ca không cần lo lắng, muội có phần quá coi thường đại ca của mình rồi. Cho dù tu vi của ta chỉ còn
lại có một thành, cũng đủ để ứng phó bất cứ bất ngờ nào trên khánh điển. Đừng quên là đại ca đã từng lên chiến trường! Hơn nữa, tới ngày đó, đại ca của muội chỉ là một phần tử của Phượng tộc, cũng không gây nhiều chú ý. Mà muội và a nương mới được tiêu điểm mà mọi người chú mục. Nhất là
muội Phượng Ca, là vua bách điểu tiếp theo, nhất cử nhất động của muội
sẽ bị thiên hạ vũ cầm đưa vào trong mắt. Ta nghĩ cho dù muội không cần
múa Phượng Tường Cửu Thiên, tu vi của ta cũng phải độ cho muội dùng mấy
ngày, vì chống đỡ thể diện của Phượng tộc ta.”
Buổi nói chuyện kết thúc bụng dạ ta nóng như lửa, chỉ cảm thấy nếu
nói thêm câu nào thì cũng đều là già mồm cãi láo, chỉ im lặng dựa vào
đầu vai đại ca, nhẹ giọng nói: “Vâng.” Khi đó trong lòng ta an
bình, chỉ cảm thấy sự giúp đỡ đến từ chính huyết mạch đồng bào là độ
lượng như vậy, mạnh mẽ như vậy, khiến cho lòng ta không chút ưu sầu, ấm
áp không lo.
Một tháng sau đó, ta gần như đóng cửa không ra, ở trong mật thất của
Minh Phượng Các, một lần một lần ở trong tuyết trắng ti bạch miêu tả lại ký hiệu cổ quái mà a nương vũ động ngày ấy. A nương chỉ dùng một ngày
để giảng giải cho ta những quỹ tích chiêu thức vũ động lăng không, sau
đó bỏ lại ta tự mình ở trong ti bạch phác hoạ.
“Khi miêu tả, hãy tưởng tượng thân thể của con chính là một cây
bút, mà ti bạch chính là bầu trời rộng lớn, con phải dùng tâm để vẽ nên
những ký hiệu trong bức tranh ấy, tưởng tượng mình đang bay múa dưới
trời xanh, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần của con hướng về phía Bàn
Cổ Đại Thần và tất cả thần linh viễn cổ kính chào.” A nương ân cần
chỉ dạy, ta không dám chậm trễ, một tháng qua, mặc kệ là ngủ hay là
tỉnh, ta đều một mực dùng thân thể miêu tả nghìn vạn lần trong đầu, mấy
ngày vừa mới bắt đầu còn cảm thấy nhàm chán mệt mỏi, nhưng càng về sau
ta lại càng say sưa, thân thể mặc dù ở trong mật thất, nhưng trong tưởng tượng sớm đã thành ở trong bầu trời Linh Sơn một mình mặc sức bay lượn
vẽ nên những hình vẽ cổ xưa, tưởng tượng đến một nơi so với Cửu Trọng
Thiên còn cao hơn xa hơn, nhưng ta lại không cách nào chạm đến chốn thần bí đó, dường như có vô số ánh mắt xuyên thấu sương mù dày đặc từ thời
viễn cổ, lặng lẽ nhìn chăm chú vào ta. Ta ở trong tưởng tượng của mình
cuồng say khiêu vũ, thời gian như nước chảy nhưng lại không hề biết, mãi đến khi a nương nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Phượng Ca Nhi, được rồi!”
Ta từ trong ánh mắt của chúng thần viễn cổ thong thả quay về, nhìn
thấy mẫu thân đang ở trước mắt, lại có cảm giác như đã mấy đời. Mẫu thân than nhẹ một tiếng, mừng rỡ nói: “Phượng Ca, thành!”
Khi đó ta vẫn chưa hiểu một câu “Thành “ của mẫu thân là có ý gì. Nhưng khi về đến nhà, thấy mỗi người đều sững sờ nhìn ta, trong lòng nghi hoặc, sờ mặt nói: “Chẳng lẽ một tháng không gặp, tất cả mọi người đều không nhận ra ta rồi sao?”
Đan Tâm đột nhiên chạy ra ngoài, không lâu sau liền mang Phỉ Thúy Như Ý Kính tới, đưa cho ta nói: “Công chúa nhìn mình xem!” Ta nhìn vào kính, bản thân cũng ngây ngẩn cả người.
Nữ tử trong kính hình như tôi lại không giống ta, một tháng qua
chuyên tâm thanh tu, hai gò má phúng phính đã gầy đi tạo nên đường nét
thanh lệ của mặt trái xoan, nét ngây thơ và ngây ngô gần như đã biến
mất, người trong kính tóc đen da trắng, răng trắng mày ngài, hai tròng
mắt đen như vẽ thêm nước sơn, linh động như ngôi sao sáng nhất trên trời cao, dáng người uyển chuyển dịu dàng, như cây liễu mềm mại ngày xuân.
Nếu như nói một tháng trước ta còn là một cô bé nhoe mười ba mười bốn
tuổi, thì nay ta đã thành hai tám năm hoa, một thiếu nữ nổi bật vô song, biến hóa như vậy, bản thân ta lại không hề nhận ra, chẳng trách sao mà
mọi người đều kinh ngạc, ta cũng bừng tỉnh trong mộng.
“Nương, ta đây là làm sao vậy?” Ta ngây ngốc hỏi a nương.
“Nương cũng khó mà tin được, trong khoảng thời gian ngắn như thế
con lại có thể thoát thai đổi cốt thành vậy. Phượng Tường Cửu Thiên vốn
là tâm pháp tuyệt diệu, có lẽ con phá lệ dụng tâm tu luyện cho nên mới
tiến bộ thần tốc. Sau khi bách điểu hướng phượng lần này kết thúc, con
cần phải gia tăng tu luyện, như thế thì cảnh giới thượng thần cũng sẽ
nằm trong tầm tay!” A nương hào hứng nói, “Con sẽ là người duy
nhất trong Phượng tộc còn chưa trải qua thiên kiếp đã tu thành thượng
thần rồi! Phóng nhãn khắp tam giới, chuyện này trong hơn mười vạn năm
cũng chỉ là có thể đếm được trên đầu ngón tay a!”
Đối với sự vui mừng của người nhà, ta mặc dù nét mặt cười nhẹ yên
nhiên, trong lòng lại có chút lo lắng: Cho dù thiên phú tốt hơn và tu
hành nhanh hơn người ngoài một chút nhưng mất đi tâm đầu huyết, cuộc đời này ta còn có hi vọng đứng hàng thượng thần sao?
Mặc dù ta cho rằng mình đã có thể ứng phó Phượng Tường Cửu Thiên ngày thứ hai, nhưng đêm đó ca ca vẫn kéo ta đi động Thanh Hà, độ cho ta một
nửa tu vi. Sau đó hắn rời đi, ta an nhàn ngủ trong động Thanh Hà, tâm
bình khí hòa, một đêm không mộng mị.
Khi xe của Mão Nhật Tinh Quân còn chưa xuất phát, Nguyệt Thần trên
bầu trời còn chưa trở về, ta đã nửa mê nửa tỉnh bị đại ca kéo ra khỏi
động Thanh Hà. Kỳ lạ là, đại ca lại đem ta biến thành hai đám mây to nhỏ bay đến trước núi. Ta vừa ngáp vừa mơ mơ màng màng hỏi: “Tại sao chúng
ta phải lén lút về nhà như vậy nha? Ta rất buồn . . . “Lời còn chưa dứt, một màn trước mắt làm cho ta triệt để thanh tỉnh.
Trong ánh bình minh, trên đất trống trước Minh Phượng Các, hàng ngàn
hàng vạn hình thái khác nhau, hàng ngàn hàng vạn màu lông của vũ tộc,
đưa mắt nhìn lại, ngoại trừ mấy trăm con phượng và hoàng ra, lớn đến mấy trượng như đại bàng kim điêu, nhỏ đến mức không thể nhận ra như chim
ruồi, huỳnh điểu, còn có vô số tộc loại mà ta không biết tên, lúc này
toàn bộ hiện ra chân thân, nhìn về phía Minh Phượng Các, cung kính cúi
đầu. Không biết bọn họ là làm sao từ bốn phương tam giới ngày đêm thần
tốc, lại ở trong ban đêm yên lặng đến núi Phượng Hoàng. Ta chưa bao giờ
gặp qua nhiều đồng loại như vậy, trong chốc lát cảm xúc dâng trào không
gì sánh được, bỗng nhiên cảm thấy khung cảnh này rất khí phách hào hùng.
Mặc dù số điểu khổng lồ, nhưng bốn phương tám hướng lại yên tĩnh
không chút âm thanh, ta cuối cùng hiểu rõ vì sao đại ca phải làm như
vậy. Nếu như bị thiên hạ vũ cầm nhìn thấy công chúa Phượng tộc còn buồn
ngủ áo mũ không chỉnh đi vào Minh Phượng Các, sợ là hình tượng hoàn mỹ
người người chiêm ngưỡng trăm vạn năm qua hủy ở trên tay ta.
Ta biến thành mây nhẹ bay như mộng du bị đại ca kéo đi, cúi đầu điệu thấp bay vào giữa vạn điểu cúng bái ở Minh Phượng Các.
Khi Mão Nhật Tinh Quân đưa ánh nắng đầu tiên chiếu lên Linh Sơn tám
nghìn dặm, a nương và ta hóa thành chân thân, một vàng một bạc từ bên
trong Minh Phượng Các nhảy lên giữa không trung, khi ta theo sát thân
hình của a nương bay lên. khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc ngây người của tất cả vũ cầm.