Tựa như sét đánh thẳng vào trên đỉnh đầu, ta hóa đá trong phút chốc
rồi lập tức giận không thể át. Nghĩ lại ta Phượng Ca từ khi ra khỏi vỏ
trứng đến nay, ngoại trừ lần sinh ra thảm hại kia làm bốn con chim cực
lạc không có nhãn lực nhìn nhầm ta thành gà ra thì có ai trên trời dưới
đất này dám không nhận ra ta, một con bạch phượng trân quý kinh thiên
địa quỷ thần khiếp? Rốt cuộc tên thiếu mắt này ở đâu đi ra mà dám cả gan đem ta thành loài chim tầm thường không hề nổi bật nơi phàm trần! !
“Bồ câu! ! Bồ câu! ! ! Ngươi mới là bồ câu! ! !” Ta nghiến
răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, ngay cả việc biến thân cũng quên
mất. Nam tử cẩm y hoa phục thấy thế liền đứng dậy ôm bụng cười ha ha,
khiến ta đối với khuôn mặt này cực kỳ căm ghét: “Thật thú vị! Bồ câu nhỏ tức giận! Ai nha nha, ngươi có biết cắn người không đấy?”
Ta mất rất nhiều khí lực mới đè nén được xúc động xông lên đánh hắn. Trầm giọng hỏi: “Ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào Phượng Hoàng Lĩnh?”
Hắn cười nói: “Thật thú vị, ngươi nhưng là linh thú trông coi
Phượng Hoàng Lĩnh? Làm sao lại có bộ dạng yểu điệu thế này? Phượng tộc
hết người rồi sao? Lại để cho một con chim bồ câu đi trông cửa!”
Ta cảm thấy lửa giận của ta đang bùng cháy hừng hực, thiêu cháy cả
lồng ngực ta. Người này so với Hoàng Minh còn muốn ngả ngớn vô lễ hơn
ngàn lần, những lời nói đáng ghét kia, đối với ta mà nói là vô cùng nhục nhã, thật sự là đáng giận tột cùng! Ai có thể nhẫn ai không thể nhẫn,
ta nhảy dựng lên định hung hăng giáo huấn hắn.
Nhưng mà khung cảnh mà ta cho là kinh thiên giật mình lại không hề
xảy ra, ta hoảng sợ phát hiện ta toàn thân vô lực, chân khí hộ thể cũng
hoàn toàn biến mất, thân thể dừng lại giữa không trung trong chốc lát
rồi mềm nhũn rơi xuống trên giường ngọc, ta vừa sợ vừa giận: “Ngươi tên vô lại này! Ngươi đã làm gì ta?”
Nét nghiền ngẫm trong mắt nam tử không giảm: “Thật ra cũng không
có gì! Bởi vì tại hạ sợ hãi móng vuốt sắc bén và mỏ chim cứng chắc của
ngươi, cho nên chỉ tạm thời phong bế chân khí của ngươi lại mà thôi! Lại nói Linh Sơn này đúng là phong thuỷ bảo địa, ngay cả một con bình
thường, lại cũng có tu vi mạnh như vậy, thật sự là làm cho tại hạ vô
cùng ngưỡng mộ nha!”
Ta vừa tức vừa vội, giận dữ công tâm, suýt nữa ngất đi. Lại nghe hắn nói: “Bây giờ ta phải đi, bồ câu nhỏ, lần tới đến Linh Sơn, ta sẽ lại tới tìm ngươi nha!” Dứt lời liền xoa đầu ta giống như xoa đầu thú cưng, khẽ cười một tiếng, biến mất không thấy đâu.
Trong nháy mắt, cỗ áp lực cường đại biến mất, chân khí lại lần nữa
tràn ngập toàn thân, ta bi phẫn đứng lên, oán hận nắm chặt tay. Tên vô
lại kia toàn thân không có một chút yêu khí, trái lại tiên khí lại rất
mạnh, có lẽ là một tên công tử tác trác nào đó trong nhà vị thần tiên
nào đó. Hôm nay đắc tội ta như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận! “Đồ háo sắc có mắt như mù! Lần sau ngươi còn dám đến Linh Sơn, ta chắc chắn sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!” Ta hướng về phía cửa động kêu to, mặc dù biết rõ người kia sớm đã đi xa.
Ngày hôm sau ta tức giận về nhà, lại phát hiện mọi người đang tìm ta
khắp nơi, cục tức trong lòng liền nhanh chóng tan thành mây khói.
Ta lại lần nữa hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại của thần tiên, ban
ngày, hoặc là cùng bốn vị tỷ tỷ đấu thi luận đạo, hoặc là cùng Hoàng
Minh đi Linh Sơn trộm hoa, hoặc là đi theo đại ca thanh tâm tu đạo, có
khi là cái gì cũng không làm, chỉ nằm trong biển hoa phía sau núi, ngủ
say từ giữa trưa đến khi sao mọc đầy trời. Tất cả mọi người đều cho là
ta đã bỏ lại những suy nghĩ lông bông tuổi trẻ kia lại phía sau, mà ta
cũng gần như cho là ta đã quên. Chỉ là không biết vì sao, có mấy lần
tỉnh lại trong ánh sao, ta lại cảm thấy hai gò má ướt đẫm. Có lẽ là tại
ánh sao quá sáng, làm tổn thương đến mắt ta.
Khoảng thời gian hai tháng chỉ loáng một cái đã trôi qua. Một hôm
sáng sớm, ta vừa cùng a nương dùng bữa sáng, vừa nghĩ đợi lát nữa đi tìm Hoàng Minh chơi đùa hay là nên đi theo đại ca, đột nhiên nghe thấy a
nương nói với ta: “Phượng Ca, con dùng xong bữa thì ở lại một lát, nương có việc muốn nói với con.”
Ta thu hồi một bụng suy tính, vừa nghi hoặc vừa ngoan ngoãn gật đầu.
“Tháng sau là điểu hướng phượng, là ngày quan trọng nhất của vũ
cầm tộc trong tam giới tứ hải, thật ra con cũng biết, đối với Phượng tộc ta cũng vậy. Chúng ta sở dĩ có thể từ thời kì Thượng Cổ bễ nghễ thiên
hạ đến nay, là nhờ huyết mạch cao quý trong cơ thể chúng ta mà Bàn Cổ
Đại Thần ban cho. Song tộc ta từ trước đến nay huyết mạch đơn bạc, nhân
khẩu đến nay vẫn còn rất điêu linh, lại xa rời thế ngoại, ngày nay uy
danh trong tam giới tứ hải cũng không quá lớn. Mẫu thân cũng không phải
là người tính toán hư danh, cũng hận không thể sớm dỡ xuống danh tiếng
đường hoàng, cùng cha ngươi tự do tự tại bay lượn trong trời đất. Song
chỉ cần mẫu thân vẫn còn ngồi trên chiếc ghế tộc trưởng, thì không thể
không bảo vệ huyết mạch cao quý và uy danh cao nhất cho tộc ta. Đây cũng là số mệnh đã định trước và trách nhiệm tương lai phải gánh vác của
con. Bách điểu lai hướng lần này, tuyệt đối không thể xem thường, con
cũng phải chuẩn bị chu đáo mới được.”
Ta chỉ cảm thấy đầu lớn như cái đấu, vẻ mặt đau khổ nói: “A nương, Phượng Ca nghe thấy đại ca đề cập qua, khi bách điểu hướng phượng đến,
là lúc phàm là vũ cầm lai triều đều cũng hóa thành chân thân triều bái a nương ngài, tộc nhân chúng ta cũng hóa thành chân thân. Nếu hóa thành
chân thân, lại chỉ là lạy một lạy, ta lại cần chuẩn bị cái gì nha?” (T__T đầu ta cũng to như cái đâu … lằng nhằng wá đê. . .)
“Người khác tự nhiên không cần chuẩn bị nhưng con là tộc trưởng kế nhiệm, mẫu thân làm sao có thể để cho con chỉ thoáng lộ mặt được? Tự
nhiên là phải lập uy danh mới được.” Mẫu thân nghiêm túc nói.
Ta kinh ngạc nhìn tỏ vẻ không hiểu.
Mẫu thân nói: “Con cũng biết, trong khi bách điểu triều bái, mẫu
thân phải hóa thành chân thân, múa một khúc ‘ Phượng Tường Cửu Thiên ’
giữa không trung? Phượng Tường Cửu Thiên là điệu múa cao quý tinh diệu,
múa làm cho người ta hoa mắt thần mê, nhưng người đời lại không biết
rằng, đây là pháp lực tối cao của tộc ta ngưng lại thành một điệu múa,
không chỉ kinh sợ thiên hạ vũ cầm, khi đối mặt cường địch còn có sức
mạnh hủy thiên diệt địa. Ngay cả tộc khác cũng chỉ miễn cưỡng học được
chiêu thức của chúng ta, không phải Phượng tộc huyết mạch, tuyệt không
thể có được thần lực, đây là sức mạnh trời sinh mà huyết mạch cao quý
mang đến cho chúng ta. Mà Phượng Tường Cửu Thiên của Phượng tộc tộc
trưởng và người kế nhiệm không có huyết thống chí thân, trước khi thoái
vị sẽ hạ pháp ấn vào trong cơ thể người kế nhiệm, giúp nàng kế thừa thần lực. Mà con là con ruột của ta, sức mạnh của ta đã chảy xuôi trong
huyết mạch con. Hôm nay cũng nên có sáu bảy thành hỏa hậu rồi.” A nương ngừng lại một chút, mắt nhìn thẳng vào ta.
Ta thất thanh nói: “Chẳng lẽ mẫu thân muốn ta trước mặt bách điểu múa Phượng Tường Cửu Thiên?”
A nương gật đầu: “Không sai, Phượng Ca, mẫu thân đang có ý này!
Chỉ có điều không phải con múa đơn, là chúng ta hai mẹ con cùng nhau.
Con chỉ cần bắt kịp động tác của mẫu thân là được.”
Ta có thể hiểu rõ ý tứ của a nương, nàng muốn dùng phương thức cực kỳ chấn động này làm cho thiên hạ vũ cầm nhận thức sức mạnh của ta, thừa
nhận ta với thân phận người kế nhiệm. Bởi vì Phượng Tường Cửu Thiên, từ
trước đến nay là chiêu thức độc bá thiên hạ, đó là truyền thừa của chúng ta từ thời viễn cổ, cao quý mà chỉ có thể do huyết mạch phượng tộc múa
ra, thật ra thì cho đến bây giờ cũng chưa từng có lần napf mà hai giới
tộc trưởng (hai giới tộc trưởng = tộc trưởng đương nhiệm + tộc
trưởng kế nhiệm, còn tộc trưởng tiền nhiệm ư? ngài ấy đã sớm chu du
thiên hạ rồi, hì hì) cùng múa trong buổi lễ long trọng bách điểu hướng phượng. Ta đã từng nghe nói, hơn mười vạn năm trước từng có một
vị Phượng tộc tộc trưởng cố ý cùng người yêu dấu của mình cùng múa, cũng không có làm cho nàng thất vọng, lấy hoàng thân tương hợp, tuy rằng
điệu múa không phải là Phượng Tường Cửu Thiên, nhưng lại phối hợp nhịp
nhàng ăn khớp với nàng, để lại một đoạn giai thoại phượng hoàng đồng vũ
được bách điểu triều bái. Lần này nếu ta và a nương cùng múa Phượng
Hoàng Cửu Thiên, thì sẽ không hợp chế, cũng không từng xảy ra từ lúc
khai thiên lập địa, chẳng lẽ có thể làm thiên hạ vũ cầm cam tâm tình
nguyện triều bái sao?
A nương tha thiết nhìn ta nói: “Con cũng biết, bạch phượng như
con, trong Phượng tộc chúng ta là hết sức hiếm thấy, e rằng chỉ từng
xuất hiện trong truyền thuyết viễn cổ, chỉ có sức mạnh chí cường mới có
lông vũ thanh khiết vô nhiễm như vậy. Khi con phá trứng đi ra, a nương
có bao nhiêu kích động con có biết không? Tiểu Phượng ưu tú xinh đẹp như thế, là từ huyết mạch của ta sinh ra! Mẫu thân thực sự là hận không thể đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời tặng cho con! Chúng ta Phượng
tộc trở thành giống nòi điêu linh, trăm vạn năm trước Phượng tộc trợ
giúp thiên đình một lần đánh bại Yêu Vương đã trở thành truyền thuyết
khó quên, tộc ta từ trước đến nay cùng vô tranh, vũ cầm các tộc đều nhìn chúng ta chằm chằm như hổ đói, hận không thể thay mặt chúng ta trở
thành vua bách điểu. Cũng không phải là mẫu thân coi trọng hư danh vua
bách điểu này, mà là nếu như không có nó thì Linh Sơn bát nghìn dặm nho
nhỏ này cũng khó có thể bảo vệ. Nơi này đã là cực tây trong vòng tứ vũ
(bốn góc trời), tộc ta đã không còn nơi để lui lại. Chúng ta phải bảo vệ huyết mạch và tộc nhân, chính là trách nhiệm đã định trước của con.
Bách điểu hướng phượng lần này, múa một khúc Phượng Tường Cửu Thiên kinh sợ bách điểu, chẳng qua là sớm thực hiện trách nhiệm của con mà thôi!”
Những lời của mẫu thân khiến cho lòng ta rung động, trước đây không
có người nào nói với ta, thì ra Phượng tộc chúng ta cũng không phải như
người đời biết; thì ra canh giữ ở Linh Sơn tám nghìn dặm này, rồi sống
những ngày cùng thế vô tranh lại cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ta không khỏi nghiêm túc nhìn mẫu thân, nói: “Mặc dù tộc ta tộc
nhân con còn chưa hề quen ai, nhưng là vì huyết mạch tộc ta, con sẽ nỗ
lực luyện tập Phượng Tường Cửu Thiên.”
A nương lộ ra nụ cười vui mừng, vỗ tay ta nói: “Đứa trẻ ngoan. Ta
Phượng tộc cũng chỉ có hai mươi mấy chi huyết mạch, một trăm tộc nhân,
bởi vì tuổi thọ rất dài, lại thêm bản tính đạm bạc, vì vậy mặc dù mọi
người trong lòng đều cực kỳ coi trọng chủng tộc của mình, biểu hiện sẽ
không thân thiện giống như chủng tộc khác, con mới ra vỏ trứng tám nghìn năm, không biết người trong tộc cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng
mà ngày bách điểu hướng phượng tới, người trong tộc chúng ta tất cả đều
có mặt, vì vậy lần này con sẽ nhìn thấy tất cả bọn họ. Lại nói tiếp, ta
cũng đã mấy vạn năm không gặp qua người trong tộc rồi. Phượng Ca, đến
lúc đó con cần phải để ý một chút, nhìn xem bên trong các hoàng trẻ tuổi nào có thể thành người trong lòng của con không?”
Ta lập tức vừa thẹn vừa quẫn: “Mẫu thân đừng nói đùa, Phượng Ca mới bao nhiêu tuổi a? Ngài cứ đùa con!”
Mẫu thân nở nụ cười, có vẻ rất vui: “Phượng Ca Nhi của ta cũng
biết xấu hổ rồi, ha ha. Bây giừo con đã không còn nhỏ nữa. Ai, khi gặp
mặt cha ngươi lần đầu, ta cũng lớn bằng con rồi. Mấy vạn trôi qua nhanh
như nháy mắt vậy, tiểu nữ nhi của ta cũng đã đến tuổi tìm người trong
lòng rồi!”