Khi tới Linh Sơn, Mão Nhật Tinh Quân đã trở về vị trí cũ, Hằng Nga
tiên tử đem ánh trăng nhàn nhạt vẩy khắp tam giới, cả Linh Sơn giống như được một tấm lụa mỏng màu ngân bạch bao phủ.
Linh Sơn là một dãy núi dài, sơn thế hiểm trở, gồm có một trăm lẻ tám ngọn núi nhỏ, trong đó ngọn núi lớn nhất có chu vi trăm dặm, xung quanh tất cả đều là vách núi, vực sâu không thấy đáy, mây mù lượn lờ quanh
năm, vào ban ngày Linh Sơn được bao phủ một tầng sáng màu vàng đỉnh núi
giống như lơ lửng trong tầng mây trắng noãn, khiến người ta sinh lòng
kính sợ. Nếu như cẩn thận quan sát, ở sâu trong mây mù thường thường
xuất hiện những đóa sen màu trắng lớn như bát ngọc, nơi đó chính là trái tim của Linh Sơn, là thánh địa của Phật tổ Như Lai, cũng chính là cõi
tây phương cực lạc mà người phàm vẫn nói. Cho dù là đang ở dưới ánh
trăng, tầng sáng màu càng kia vẫn chưa hề biến mất, điều này khiến cho
nơi đây trở nên thần bí thêm mấy phần.
Lúc này tôi và đại ca đều không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, trực tiếp bay về phía ngọn núi bên cạnh.
Tộc trưởng Phượng tộc xưa nay đều sống ở trên ngọn núi này, bởi vậy
núi này được đặt tên là núi Phượng Hoàng. Trên núi Minh Phượng Các, là
nơi nghị sự của Phượng tộc ta. Phía trước Các là Phượng Hoàng Đài rộng
trăm trượng(1) , mà nhà của chúng ta nằm ở trong rừng cây dẻ ngựa phía
sau Các.
(1)trượng: đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn.
Nếu dựa theo cách nói của nhân gian thì từ khi a mẹ lên ngôi, chúng
ta và Phật tổ đại nhân đã làm hàng xóm tốt mấy vạn năm. Mặc dù Phật tổ
đối với tộc ta rất bao dung, thánh địa cũng không bố trí phòng vệ đối
với chúng ta , nhưng xuất phát từ tôn trọng đối với Phật tổ, người trong tộc chúng ta rất ít khi đi vào, sợ sẽ quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của
Phật tổ. Khi ta còn nhỏ, ta rất thích vườn hoa trăm màu như gấm trong
thánh địa phật gia, tiếng phạm âm ngâm tụng quanh năm lại vô cùng êm
tai, liền thường xuyên kéo Hoàng Minh vụng trộm chạy vào trong chơi đùa, Phật tổ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, đối với chúng ta rất khoan dung,
cứ như thế, chúng ta quen biết không ít linh điểu linh thú quy y cửa
Phật.
Những linh điểu linh thú này ngày thường không bao giờ ra khỏi núi,
ít nhất là từ khi ta từ trong vỏ trứng chui ra, chưa bao giờ ta bắt gặp
họ ở một nơi nào khác ở Linh Sơn. Cho nên hôm nay khi ta nhìn thấy tùy
tùng của Phật tổ, Kim Sí Đại Bàng Già Lâu La xuất hiện ở một gốc cây dẻ
ngựa gần Minh Phượng Các làm ta còn tưởng ca ca mang ta đi nhầm đến nhà
của Như Lai Phật tổ lão gia.
Đại ca cũng ngẩn người, ngược lại Già Lâu La vừa thấy chúng ta, hơi có chút ngượng ngùng nói: “Thì ra là hai vị điện hạ!”
Già Lâu La và Phượng tộc chúng ta thật ra cũng có chút sâu xa. Thời
Thượng Cổ sau khi hỗn độn sơ phân, xuất hiện một phượng một hoàng, bọn
họ sinh hạ vô số trứng, có phượng có hoàng, còn có khổng tước và đại
bàng, rồi sau đó đầy đàn xuất thế trăm điểu. Nếu theo huyết thống và vai vế mà nói, khi gặp mặt vị Kim Sí Đại Bàng hơn mười vạn năm tuổi này, ta và Hoàng Vũ phải tiến lên hành lễ gọi một tiếng cậu.
Song cái gọi là bách điểu hướng phượng khiến cho đại bàng bộ tộc thấy chúng ta mặc kệ già trẻ, đều phải hành lễ. Lúc này Già Lâu La biến
thành hình người, trên người mặc một bộ áo tăng màu vàng xám, chiếc mũi
ưng dài, khuôn mặt tang thương của một người đàn ông tuổi trung niên,
hướng về phía chúng ta vái chào.
Đại ca đáp lễ lại, ngạc nhiên hỏi: “Các hạ hôm nay làm sao lại có thời gian tới núi Phượng Hoàng ta?”
Già Lâu La ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói: “Buổi trưa ngày
hôm nay, tộc trưởng nương nương sau khi từ tiệc bàn đào trở về, không
biết vì sao lại vô cùng tức giận, khi đó ta đang ở trên Linh Sơn thanh
tu, thấy phía trên Minh Phượng Các phát sáng, giống như muốn bốc cháy,
trong lòng có chút lo lắng tới đây nhìn xem, lại nghe được trong Minh
Phượng Các phát ra những tiếng động lớn, thì ra là tộc trưởng nương
nương nổi trận lôi đình, phóng chân khí tạo ra quầng sáng. Lão thân sống hơn mười vạn năm, thế nhưng Phượng tộc có thể tức giận có thể nói là
đếm trên đầu ngón tay, vì vậy. . . Đứng nhìn một lát, đang định trở về
thì lại gặp được hai vị điện hạ!” Dứt lời, hai má già hơi đỏ lên.
Vị đại bàng đại nhân này đã vào cửa Phật mà vẫn còn bát quái như thế, có thể thấy được thanh tu quả thật là rất nhàm chán.
Khi đó ta không có tâm trạng nào để cười ngạo hắn mà trong lòng chỉ
thấy lo sợ không thôi, cầu cứu nhìn về phía đại ca. Đại ca nắm chặt tay
ta, hướng về phía Già Lâu La nói: “Hôm nay trong tộc có chuyện xảy
ra, ngày khác sẽ đến bái phỏng ngài. Lần này sắc trời đã tối, các hạ vẫn là nên sớm trở về thì tốt hơn.” Sau đó liền mang theo ta bay về phía Minh Phượng Các.
Minh Phượng Các đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên trong lại vô cùng yên tĩnh, đại ca mang theo ta từ từ đi vào trong các.
Mặc dù ta đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy bốn vị tỷ tỷ nức nở, a mẹ và a cha ngồi ở phượng tọa (ghế) mặt trầm như nước, nhị ca đứng
phía sau nhìn ta nửa cười nửa không, ta run rẩy, ta chưa bao giờ nhìn
thấy a mẹ đáng sợ như vậy.
Đại ca tiến lên trước nói: “Mẹ, cha, hài nhi tìm được muội muội
rồi. Muội muội chạy đến Đông Hải dạo chơi, gặp phải xà yêu tác loạn làm
nàng cuốn vào đáy biển, sau ba ngày mới lại thấy ánh mặt trời, cũng may
lông tóc không tổn hao gì, hài nhi liền đem nàng trở về.”
Khuôn mặt cha lộ vẻ quan tâm, đứng dậy, nhưng mới vừa đi được một bước thì bị a mẹ ngăn lại: “Đừng để ý nàng. Nha đầu kia cánh dài rồi, lần này có thể phá kết giới đi
Đông Hải, lần tới có lẽ là sẽ xông vào Nam Thiên môn. Đều là ngươi chiều nàng!”
A cha ngượng ngùng lùi lại, đành chịu ngồi xuống. Đại ca cũng không biết nói gì.
Ta thấy Đan Tâm vụng trộm xoay đầu lại, lo lắng nhìn ta, hai mắt to
khóc đến mức đỏ ngầu. Lòng ta khó chịu, nghĩ đến việc mình làm hại bốn
vị tỷ tỷ bị mắng mà không khỏi xấu hổ.
Cố lấy dũng khí, ta tiến lên quỳ xuống nói: “Mẫu thân, cha, lần
này Phượng Ca sai rồi, nhưng chuyện vụng trộm xuống núi không hề liên
quan đến bốn vị tỷ tỷ, mẫu thân muốn phạt liền phạt Phượng Ca, tha bốn
vị tỷ tỷ đi thôi.”
Ai ngờ a mẹ sắc mặt càng tối hơn, lạnh lùng nói: “Khi nào thì
ngươi lại học được nói dối rồi? Phượng Ca, ngươi thật sự làm cho nương
thất vọng. Vừa rồi Đan Tâm đã thừa nhận là nàng giựt giây ngươi đi Đông
Hải, nàng làm sao lại không liên quan?”
Đan Tâm đi lên hai bước, đụng đầu hai cái: “Nương nương thị là lỗi của nô tỳ. Nô tỳ không nên giựt giây công chúa, công chúa tuổi nhỏ hoạt bát, nhịn không được phàm trần mỹ cảnh nô tỳ nói mới trộm xuống núi,
việc này Đậu Khấu Lục Tang Hồng Châu hoàn toàn không biết gì cả, nương
nương công chúa và các nàng đi, chỉ cần phạt một mình nô tỳ thôi.”
A mẹ cười lạnh nói: “Các ngươi tình cảm nhưng thật ra thâm hậu.
Chỉ là các ngươi bốn người là thị nữ của Phượng Ca từ khi nó sinh ra tới giờ, chẳng lẽ không biết nàng chính là tộc trưởng đời sau, thống lĩnh
thế gian phi cầm? Sự trưởng thành của nàng làm sao có thể có nửa điểm sơ xuất? Ta và phụ thân nàng ngàn lần vạn lần cẩn thận, vì bảo hộ nàng
bình an lớn lên, trút vào bao nhiêu tâm sức? Chỉ mới rời khỏi mấy ngày,
các ngươi lại xui khiến nàng xuống núi, lại còn chật vật trở về như vậy. Nếu như có một chút sơ xuất, ai có thể chịu trách nhiệm? Thôi, về sau
Phượng Ca sẽ do ta chăm sóc, các ngươi quay về tộc mình đi.”
Bốn vị tỷ tỷ lập tức khóc lớn, cha và các ca ca đều có chút không
đành lòng. Lòng ta đau đớn, không thể tin được là a mẹ lại muốn đuổi các nàng đi, lập tức quỳ xuống trước mặt a mẹ a cha, khóc ròng nói:
“Nghìn sai vạn sai đều là sai của Phượng Ca, cùng với các tỷ tỷ có quan
hệ gì đâu? Mẫu thân nếu như giận chó đánh mèo các nàng quả thực không
công bằng. Mẫu thân đã từng dạy ta phải có trách nhiệm, việc này đã là
ta sai, ta nhận phạt, cầu mẫu thân nghìn vạn lần đừng đuổi bốn vị tỷ tỷ
đi.”
Đôi mắt ngấn lệ trong ánh trăng mờ, ta thấy a cha kéo kéo ống tay áo a mẹ, nhị ca cũng thu hồi vẻ mặt cợt nhả cầu tình cho chúng ta, mẫu thân
nhưng lại bình tĩnh không nói.
Quỳ rất lâu, có lẽ là một canh giờ hoặc hơn thế nữa, thể lực ta dần
dần chống đỡ không được, trước mắt bắt đầu mơ hồ. Đột nhiên một đôi bàn
tay lớn đỡ lấy ta, nói với a mẹ: “Mẫu thân mắng cũng mắng, Phượng Ca
và Đan Tâm các nàng cũng đã nhận được giáo huấn rồi, nói cho cùng Phượng Ca cũng chưa xảy ra chuyện gì, không bằng a mẹ không nhắc chuyện cũ,
nhìn các nàng biểu hiện ngày sau đi!” Đại ca cẩn thận đỡ lấy ta. Nhị ca cũng nói: “Muội muội lần này bướng bỉnh, cũng may vẫn chưa có gì sơ xuất, đã là rất may mắn rồi. Mẫu thân tha cho bọn họ đi!” Lòng ta ấm áp, suýt nữa là rơi lệ đầy mặt.
A mẹ cuối cùng cũng lên tiếng, nói: “Cũng may Phượng Ca không có
việc gì, nhưng mà nghiêm phạt là không thiếu được. Đan Tâm từ hôm nay
đến Tĩnh Tâm Thất (phòng) hối lỗi trăm năm. Về phần Phượng Ca, nhốt vào
động Thanh Hà phía sau núi hối lỗi trăm năm. Ba người còn lại phụ trách
quét dọn trong núi Phượng Hoàng trăm năm, các ngươi có nhận phạt?”
Đan Tâm lập tức dập đầu khóc nói: “Tạ ơn nương nương khai ân!” Các tỷ tỷ khác cũng dập đầu tạ ơn.
Ta im lặng gật đầu. Đối với sinh mệnh vô cùng vô tận mà nói, trăm năm chỉ là một cái búng tay mà thôi. Nghiêm phạt của a mẹ cũng không coi là quá nặng.
Thế nhưng nếu như trong lòng có nhớ thương thì một trăm năm kia quá dài.
Nhị ca mang Đan Tâm đi. Nàng vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ta, trong
mắt đầy lo lắng. Trong lòng ta vô cùng áy náy, nhưng lại chỉ có thể mỉm
cười với nàng, ráy an ủi nàng. Đại ca đỡ ta đứng lên, giúp ta vuốt gọn
mái tóc rối, dịu dàng nói: “Đi thôi!”
Ta hướng về phía cha mẹ vén áo thi lễ, xoay người đi ra Minh Phượng
Các, tự nhiên cũng không có nhìn thấy ánh mắt yêu thương của cha mẹ sau
lưng.
Khi đó ta tuổi nhỏ lại đang thời phản nghịch, chỉ biết nhớ thương
người trong lòng, nhưng không có ý thức được trên đời này người yêu ta
nhất là người nhà. Có lẽ cách thức của bọn họ khiến ta nhất thời khó mà
tiếp nhận, nhưng mọi chuyện đề vì ta mà suy nghĩ, không tiếc dùng bất cứ đều gì khiến ta đau đớn, ép ta trưởng thành. Chờ khi ta hiểu ra nỗi khổ tâm của cha mẹ, việc này đã lắng đọng trong trí nhớ lâu lắm rồi, xa xôi như sương mù đầu mùa, mà ta lại không thể quay lại ngày trước, vì những hành động lỗ mãng của mình lúc ấy mà nói một tiếng xin lỗi.