Nội thị đi vào thông bào trở lại rất nhanh, hắn cúi đầu cung kính nói với Doãn Vô Song, "Nương nương, xin đi theo nô tài."
Doãn Vô Song khẽ gật đầu, cất bước lảo đảo đi theo.
Nội thị cố ý bước chậm lại, đợi khi đến Ngự Thư Phòng thì nhẹ nhàng đập vang cửa nói, "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đến."
Bên trong cửa vang lên giọng nói ôn hòa của nam tử, "Vào đi."
Nội thị đẩy cửa ra cười cười với Doãn Vô Song, tiếp đó liền lui xuống.
Doãn Vô Song ý bảo cung nữ bên cạnh chuyển cái khay cho nàng, động tác cẩn
thận vào cửa, sau đó cung nữ liền đóng cửa lại. Nàng ngẩng đầu, trong
mắt ngập tràn hình bóng của nam tử làm nàng mất hồn.
Tóc dài như mực, tuấn mỹ khôi ngô, giống như thần chỉ.
Ngoài cửa sổ nắng ấm chiếu vào, làm con ngươi màu trà của hắn thành sắc màu ấm, giống như dịu dàng.
Trong lòng nàng không khỏi khẽ động, nam tử như vậy, dịu dàng như vậy, lại
không thuộc về nàng. Nàng rủ thấp mắt xuống, cười nhạt nói, "Thần thiếp
tham kiến hoàng thượng."
Lý Huyền thoáng nâng khóe môi lên, "Hoàng hậu không cần để ý nhiều."
Nàng nhẹ nhàng cất bước sen đi tới bên cạnh hắn, thủy mâu chuyển động, tựa
như tùy ý hỏi, "Mấy ngày gần đây hoàng thượng thật đúng là lao tâm rồi." Trên bàn ngập tràn tấu chương.
Lý Huyền cười nhạt, "Mấy ngày nay vừa mới có kết quả khoa khảo, tất nhiên phải quan tâm nhiều hơn một chút."
Trên mặt Doãn Vô Song thoáng qua yêu thương, giơ tay lên chạm vào mặt của
hắn, "Mong hoàng thượng chú ý nhiều đến thân thể..." Nhìn hắn đã tiều
tụy đi không ít...
Lý Huyền hơi nghiêng gò má tránh khỏi bàn tay của nàng, cười nói, "Làm phiền hoàng hậu lo lắng, trẫm biết."
Nàng thu hồi bàn tay có hơi thấy lạc, duy trì nụ cười nói, "Thần thiếp thay
hoàng thượng hầm chút đồ ngọt, hoàng thượng sẽ nguyện ý nếm thử chứ?"
Lý Huyền sao có thể không nhìn ra lời nói cố chấp lại cố gượng cười của
nàng, chỉ là trong lòng hắn nhớ nhung lại là một người khác, nàng tốt,
hắn vô phúc tiếp nhận."Đa tạ hoàng hậu."
Trong lòng nàng khổ sở,
hoàng hậu, hoàng hậu, đối với hắn mà nói mình chỉ là hoàng hậu mà thôi.
Ngạo mạn đưa đồ ngọt trong tay cho hắn, "Đây là thần thiếp cố ý xin
phương thuốc từ thái y, là đồ ngọt nhưng cũng là thuốc bổ."
Sau khi Lý Huyền nhận lấy đồ ngọt thì tỉ mỉ nếm thử một miếng, cười nói, "Mùi vị rất được, hoàng hậu phí tâm."
Doãn Vô Song cười nhạt không nói. Nhìn ngón tay thon dài của hắn cầm muỗng sứ sáng bóng, tư thái ưu nhã, vô cùng tôn quý.
Không lâu chén đã thấy đáy, nàng thuận tay nhận lấy chén không, dịu dàng nói, "Thần thiếp nghe Khúc công công nói mấy ngày nay hoàng thượng đều ngủ ở thư phòng, phụ thân cũng vô cùng quan tâm, bảo hoàng thượng đừng quá
lao tâm mới đúng."
Trong mắt Lý Huyền thoáng qua ánh sáng lạnh, cuối cùng cười một tiếng trầm thấp, "Trẫm biết."
Doãn Vô Song khom người, "Vậy thần thiếp xin lui xuống trước."
"Ừ." Nàng xoay người rời đi, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt.
Nữ tử trên thế gian đều cướp đoạt vị trí tôn quý nhất này, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một loại tra tấn.
Ban đêm, bên trong tẩm cung xa hoa rực rỡ, Doãn Vô Song chỉ mặc một áo
khoác thật mỏng, làn da tinh tế nhẵn nhụi như bạch ngọc dưới áo khoác
màu đen càng lộ vẻ trắng nõn.
Nàng ngồi im trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương mà mất hồn. Tối nay hắn đến, hoặc là không đến.
Ngoài cửa có người hốt hoảng chạy tới, tiếp đó kinh ngạc vui mừng kêu lên,
"Nương nương! Nương nương! Hoàng thượng tới, hoàng thượng tới."
Nàng nghe vậy đứng bật dậy, trên gương mặt thanh lệ hiện lên nụ cười.
Hắn tới.
Vậy mà một lúc lâu sau, bọn họ vẫn chỉ ngồi yên trên giường như cũ, nàng từ tâm thần thấp thỏm đến tâm hơi lạnh, còn hắn thì khóe môi mang nụ cười
nhạt, ánh mắt sâu kín, không nhìn ra cảm xúc chân thật.
"Ngủ thôi." Rốt cuộc hắn mở miệng phá vỡ trầm mặc, chỉ là một câu nói cắt lòng người đau.
Ánh mắt nàng trở nên ảm đạm, nhìn hắn xoay mình lên giường yên lặng nằm
xuống, không có một chút động tác dư thừa. Nàng nở một nụ cười yếu ớt,
trong tiếng cười có thất vọng, có giễu cợt. Vẫn không cam lòng, nàng cố
chấp dán lên thân thể hắn, nhiệt độ ấm áp này lại không làm ấm được lòng của nàng. Hắn không từ chối động tác của nàng, chỉ là lặng lẽ duy trì
tư thế của mình. Nàng sinh lòng tức giận và thê lương, dán lên đôi môi
của hắn hôn xuống.
Nàng buông xuống dè dạt gấp gáp hôn, lại nhận được một câu không hề dao động của hắn, "Vô Song, đừng ầm ĩ."
Nàng cuối cùng buông tha động tác, vô lực nằm bên cạnh hắn.
Bên trong tẩm cung tối tăm dần dần vang lên tiếng hít thở vững vàng, Doãn
Vô Song chậm rãi đứng lên, ánh mắt u ám nhìn nam tử ngủ say bên cạnh.
Trong chén canh ngọt buổi chiều kia đã bỏ thêm chút dược liệu, kết hợp
với thuốc mê vừa rồi nàng ngậm trong miệng, mới làm hắn giờ phút này ngủ thâm trầm như vậy.
Nàng tham luyến ôm lấy thân thể hắn, nàng
thương hắn, thế nhưng hắn lại không thương nàng. Nàng quả quyết đứng
lên, mặc quần áo đi ra ngoài, mục đích rõ ràng.
***
Lâm
Lập Hạ mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng vang, nàng cho là Lý Huyền
tới, liền miễn cưỡng lật người chuẩn bị tiếp tục ngủ yên.
Một làn hương thơm ngát thổi qua, ý thức của nàng đột nhiên tỉnh táo lại, mở
mắt đối diện với nữ tử một thân hoa phục tư thái cao nhã. Nàng lười nhác vươn tay xoa xoa trán, tiếp đó khép hờ hai mắt chờ người đối diện lên
tiếng.
"Đã tỉnh rồi hả?" Doãn Vô Song thản nhiên hỏi, nâng ly trà lên nhấp một ngụm nước trà.
Lâm Lập Hạ cũng không có một chút không được tự nhiên nào, nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Ừ."
Doãn Vô Song đánh giá gian phòng, giống như nói đùa, "Gian phòng này cũng không kém gì tẩm cung của Bổn cung ."
"À? Vậy sao." Lâm Lập Hạ nhíu mày, "Ta lại cảm thấy căn phòng này không có gì hay."
Một câu nói làm sắc mặt Doãn Vô Song trầm xuống, đúng, người nọ đối tốt với nàng nàng cũng không hiếm lạ gì, mà bản thân lại muốn mà không được.
"Thứ mọi người theo đuổi không giống nhau, ta không thể nói không hề có chút mê luyến gì với mấy cái này, chỉ là, so với cái này ta còn có thứ để ý
hơn." Lâm Lập Hạ sao có thể không biết nàng đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói một câu liền giải thích lập trường của nàng.
Giờ phút này
Doãn Vô Song chỉ cảm thấy buồn cười, đây chính là nữ tử mà hắn yêu? Đây
chính là nữ tử mà hắn nuốt giận vì muốn bảo vệ? Nàng ta xứng với hắn
sao? Nàng lạnh lùng nói, "Ta đã gặp cha ta, dĩ nhiên... Cũng đã gặp
‘Ngươi’ rồi."
Lâm Lập Hạ hơi kinh ngạc, nhưng tất cả dường như
lại đã được đoán trước. Lý Huyền sắp xếp nữ tử kia giả làm Lập Hạ có lẽ
có thể lừa gạt được Thừa Tướng và người khác, nhưng lại không thể gạt
được Doãn Vô Song. Đừng nói nàng là một nữ tử thông tuệ tỉ mỉ, đơn giản
chỉ bằng việc hai người mang thân phận tình địch đã làm nàng ấy có nhạy
cảm khác thường với nàng, chỉ là không ngờ hôm nay nàng lại tìm tới cửa, vì đã hạ quyết tâm rồi sao?
"Là Trọng Lương nói cho ta biết ngươi ở chỗ này." Doãn Vô Song đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Lập Hạ sững sờ, tiếp thản nhiên "À" một tiếng, nàng tỉ mỉ vuốt ve khăn
trải giường bóng loáng hỏi, "Hôm nay hoàng hậu tới tìm ta uống rượu à?"
Nàng dĩ nhiên thấy được trên bàn bày biện chỉnh tề ngay ngắn vô số ly rượu lưu ly nhỏ.
Doãn Vô Song buông ly trà xuống, lại cầm một chén lưu ly lên nói, "Nơi này
tổng cộng có 50 chén, trong mỗi chén đều có rượu, nhưng chỉ có một ly
rượu có độc."
Lâm Lập Hạ cười khổ, tình cảnh này hình như có chút giống... Ừm, Thải Vân quốc*?
*Có thể ở đây nữ chính đang nhắc tới bộ truyện Thải Vân quốc truyện, một
serie tiểu thuyết của Nhật Bản do Sai Yukino viết và Kairi Yura minh
họa.
"Chẳng lẽ ngươi định bắt ta uống hết 50 ly rượu này?" Chỉ sợ nàng còn chưa bị độc chết đã chết vì no bụng rồi.
"Không." Doãn Vô Song lắc đầu, "Ta và ngươi cùng uống."
Lâm Lập Hạ không nói gì, chỉ từ trên giường đứng lên ngồi đối diện với nàng, "Tội gì."
Doãn Vô Song cười cười, trong mắt ngấn nước mắt "Tội gì."
Chỉ vì nàng không tha được nàng, chỉ vì người hắn yêu là nàng ấy.
Hai người nhìn nhau chẳng nói gì, Lâm Lập Hạ cong khóe môi lên, thoải mái
nói: "Xưa nay hỏi có ai không chết*, cũng được, cái này có lẽ chính là
số mệnh." Nói xong ngửa đầu uống một ngụm rượu, hơi rượu cay chảy vào cổ kích thích nàng huyết khí dâng trào, trên gượng mặt trắng nõn hiện lên
màu hồng nhạt.
*Xưa nay hỏi có ai không chết - nhân sinh tự cổ
thùy vô tử: Một câu thơ trong bài thơ Quá linh đinh dương (Qua biển lênh đênh) của Văn Thiên Tường
"Số mệnh? Ngươi tin vào số mệnh sao?" Doãn Vô Song hỏi, nhãn nhặn uống cạn rượu trong ly.
"Như thế nào là tin, như thế nào là không tin?" Lâm Lập Hạ cười thản nhiên,
"Tin thì sao, mà không tin thì sao? Người đời thường nói người nhất định sẽ thắng được trời, nhưng lại có câu nói ý trời không thể trái. Nói
trắng ra đều là chấp niệm của mọi người mà thôi." Đồng thời một hơi uống cạn.
Doãn Vô Song cũng không thấy nhăn nhó, uống theo một ly, "Ngươi nhìn thật thông suốt, vậy chấp niệm của ngươi là gì?"
Lâm Lập Hạ suy nghĩ, cuối cùng bật cười, "Nói ra lại xấu hổ, ta người này
thế mà lại không có chấp niệm gì, trời sinh bản tính lười biếng, tất cả
nước chảy bèo trôi là đủ."
"Vậy vì sao ngươi không đồng ý ở bên
cạnh hắn?" Ánh mắt đã có chút mơ hồ, có lẽ nàng đã say, thế mà lại cảm
thấy Lâm Lập Hạ này là một người có thể làm bạn.
"Vì sao không ở
lại? Ở lại bên cạnh hắn làm cả người ta đều không thoải mái, nghĩ tới
chỗ này liền đau, nếu khổ sở như vậy, thì tại sao phải ở lại?" Lâm Lập
Hạ chỉ ngực mình nói.
Doãn Vô Song cười nhạt, giữa mi tâm tràn đầy sầu bi, "Cho nên ngay cả chết cũng không sợ?"
"Ta sợ, sao lại không sợ. Có thể tưởng tượng bản thân đi một lần như vậy
lại không có thu hoạch gì, ngược lại rơi vào kết quả như vậy. Còn không
bằng lần trở lại cầu Nại Hà một lần nữa, kiếp sau có lẽ có thể đầu thai
vào số mệnh tốt."
Mắt Doãn Vô Song ứa lệ, "Đúng, có lẽ kiếp sau không cần như vậy."
Lâm Lập Hạ cắn cánh môi, cố gắng mỉm cười, "Người ta yêu làm trái với
nguyên tắc của ta, ta không thể ở cùng với hắn. Người ngươi yêu không
thương ngươi... Ngươi khổ sở không dứt. Thật ra thì chúng ta đáng thương như nhau."
Nàng cầm chén lên nói, "Vì đáng thương mà cạn chén."
Doãn Vô Song bật cười, nói theo nàng, "Vì đáng thương mà cạn chén."
Vấn đề tình yêu này, không có ai may mắn hơn ai, bởi vì mang tới cũng chỉ là đau khổ và ngọt ngào khác nhau mà thôi.
Bất tri bất giác ly rượu đã vơi bớt, trên đường cũng không có ai nhắc tới
chuyện rượu độc, giống như hai người chỉ là nâng cốc nói cười bình
thường mà thôi.
Đặt ly rượu cuối cùng xuống, hai người cũng đều
say giống nhau, Lâm Lập Hạ mơ hồ nói, "Này, thật ra thì tất cả rượu đều
có độc đúng không."
Doãn Vô Song cố gắng duy trì tỉnh táo, nước
mắt từ khóe mắt chảy xuống, "Đúng vậy, đều có độc, chỉ là cuối cùng ta
cũng ích kỷ hơn ngươi, ta đã uống thuốc giải độc, tuy không giải được
loại độc này, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chống đỡ đến sáng sớm ngày
mai. Mà ngươi..."
Nàng nhìn nữ tử đã lâm vào hôn mê, đôi mắt mông lung đẫm lệ, "Đều kết thúc đi, kiếp sau có lẽ có thể là bằng hữu."
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai nữ tử xinh đẹp trên bàn, ngủ không có tiếng vang nào.
Rạng sáng ngày hôm sau, Lý Huyền giật mình tỉnh lại từ trong mộng, khẽ vỗ
trán mới phát hiện trên mặt mình đều là mồ hôi. Hắn nhìn bên cạnh, Doãn
Vô Song đã không còn bên người. Hắn đứng dậy gọi cung nữ vào hầu hạ,
nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, làm tinh thần hắn có chút
không tập trung.
Lúc này nội thị ngoài cửa nhỏ giọng kêu lên, "Hoàng thượng, quốc sư cầu kiến, cầu gấp."
Lý Huyền nhíu mày, "Gọi ông ấy hầu trước."
Ước chừng qua nửa canh giờ, Lý Huyền cuối cùng ra cửa, mà đầu kia truyền tới tiếng tranh chấp của quốc sư và thị vệ.
Lý Huyền vững bước đến gần bọn họ, trầm giọng nói, "Còn ra thể thống gì."
Mấy người vừa thấy Lý Huyền tới lập tức hành lễ, chỉ có quốc sư vẫn đứng
yên bất động, mắt phượng Lý Huyền u ám, vừa định mở miệng lại nghe được
quốc sư nóng nảy hô, "Hoàng thượng! Tử Thần, ngôi sao Tử Thần đã mất!"
Lý Huyền nghe vậy ngực cứng lại, tiếp đó chính là đau đớn dữ dội đánh úp
lại. Quốc sư, quốc sư mới vừa nói, ngôi sao Tử Thần... Đã mất? !
Mấy ngươi trong cung may mắn nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, hoàng thượng luôn mang vẻ mặt dịu dàng ưu nhã của bọn họ sau khi nghe được một câu
nói của quốc sư liền thất kinh, lảo đảo nghiêng ngả xông ra ngoài, hoàn
toàn không nho nhã lạnh nhạt như thường ngày.
Mà đồng thời, trong Cửu vương phủ cách Kinh Thành không xa, nam tử tà mị mặc y phục màu
xanh tím đang ngắm nghía hộp gấm tinh xảo khảm đầy đá quý nhiều màu
trong tay, tà tà cong khóe môi lên, "Chết rồi sao... ?"
Đôi mắt hoa đào nhỏ dài híp lại, trong mắt ngập tràn vẻ mê người.
Hắn trầm thấp mị hoặc nói, "Vạn u mộc à vạn u mộc, bây giờ đã có thể dùng đến ngươi rồi."
Hắn đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặc dù vào đông đã lâu, nắng ấm vẫn treo cao như cũ.