Ngự Sử Đài
Rất lâu sau, khi nhìn giàn thiên lý chậm rãi lụi tàn vào mùa đông lạnh
giá, ta chợt nhớ lại trong kiếp nhân sinh của mình từng có người hứa
hẹn một mảnh tình duyên...
Mệnh phù dung ngắn ngủi, cớ sao lại bội bạc với ta như vậy?
Ta là một viên quan trông coi kinh thư, sử sách trong Ngự Sử Đài, khi
mới nhậm chức cách đây vài năm, ta có hỏi một tên lính gác thô kệch rằng "Ngươi xem, bản quan nên gặm xương, hay là đi giành miếng cơm với kẻ
khác?", tên đó liếc ta mấy bận rồi hỏi lại "Đại nhân, ngài có thể mặc
triều phục mà không cần đầu sao?", ta hơi giật mình, cười 'ha ha' hai
tiếng rồi không nói nữa.
Về sau, mỗi khi nhắc lại, ta đều vỗ vai tên lính đó, gật gù "Gặm xương
hay tranh cơm thì vẫn không quan trọng bằng cái mạng nhỏ. Cẩn đệ, ta nên an phận làm một viên quan thất phẩm thì hơn".
Quả thực, trong mấy năm qua, ta chẳng khác gì một cuốn sử luận vô dụng
bị ném vào xó, bởi vì các phe phái trong triều đề chê gia thế nhà ta tầm thường, phẩm vị lại không cao, cho nên chẳng ai muốn thu một kẻ 'có
cũng được mà không có thì càng tốt' như ta về dưới trướng của mình. Mặc
dù mang danh là thần tử của triều đình, nhưng so với đám ăn mày đầu
đường xó chợ thì ta cũng chẳng khác là bao, thậm chí còn khốn đốn hơn
bọn họ gấp trăm lần, ngay cả lương bổng ba tháng của ta còn không mua
nổi một vò rượu của Tuý Vân Lầu, chứ nói gì đến của ăn của để.
Hôm nay, sau khi lên triều về, ta lệnh cho đám hạ nhân trong phủ vài
việc rồi ôm chồng sử sách bước vào thư phòng, vừa uống trà vừa vùi đầu
xử lí.
Phủ đệ của ta vốn là một tiểu viện nhỏ ở phía nam kinh thành, trong vườn trồng một khóm lan, vài nhánh đào và một ít thảo dược. Ngồi trong
phòng, thi thoảng nâng mắt lên đều có thể thấy được vài giọt nắng rơi
rớt trong sân hay từng tán cây khẽ đung đưa khi gió thổi đến, đôi lúc
còn phát ra tiếng ngâm nga khe khẽ làm say lòng người.
Đương lúc ta nhẩm được hai, ba câu thơ, chén trà trong tay còn chưa uống cạn, đã thấy lão quản gia hớt hải chạy vào, luôn miệng kêu "Đại nhân... Đàm Tiếu công tử... Đàm Tiếu công tử...".
Tâm trạng đang bay bổng lập tức bị đánh tan không còn dấu vết, ta hơi nhíu mày, phẩy tay một cái "Không gặp".
Lão quản gia thở dốc hai hơi, bất lực nói "Lão nô đã thưa với công tử
rồi nhưng ngài ấy nhất quyết không chịu, trông bộ dạng chẳng khác gì,
khụ... dân nữ nhà lành bị ngài cưỡng bức, bây giờ còn có một đám người
hùa theo, chỉ trích phủ Thiên vận ta tiếp đãi không phải đạo...", lão
ngừng một chút, lại ấp úng "Ngài ấy còn nói... sẽ đốt sạch chi quán của
ngài".
Ta kinh ngạc đến há hốc miệng, cái tên khốn của phủ Quốc công kia, cách
dăm ba bữa không đến phủ ta gây sự là không sống được hả?
Ta cố kìm nén cảm xúc bằng việc dằn mạnh chén trà xuống, nghiến răng
nghiến lợi nói "Đi lôi hắn vào đây", sau đó lại bổ sung "Còn nữa, nếu
hắn dám đốt chi quán của bản quan, bản quan sẽ thiêu rụi cả phủ Quốc
công của cha hắn".
Lão quản gia quệt mồ hôi trên trán, vội vã rời đi.
Ta thầm chửi rủa một hồi rồi vung tay gạt đống sử sách sang bên cạnh,
cứ nghĩ đến việc sắp phải gặp tên phiền phức kia là trong cổ
lại như nổi lên một cái nhọt, không nhổ được mà cũng không
nuốt được, tóm lại là... rất ức chế.
Tầm mắt lướt qua chén trà dở dang trên bàn, ta chợt nhớ ra
trong tủ còn giấu một vò rượu mới lừa được ở Lầu Túy Vân,
giờ vừa hay lấy ra nhấm nháp.
Lát sau, bên ngoài truyền tới một loạt âm thanh náo động, ồn
ào, giọng điệu hống hách của tên khốn đó sang sảng vào tai ta
"...Hừ, còn dám đuổi ta thêm lần nữa, ta sẽ hoạn cả nhà
hắn...".
Khốn kiếp!
Đàm Tiếu công tử tóc tai bù xù, quần áo nhếch nhác như một
gã điên xông vào thư phòng, ta trông thấy bộ dạng thảm hại của
hắn, khóe môi liền dương lên, chậc chậc, lần này bọn chúng ra
tay hơi quá rồi, nhưng hắn bị dày vò như vậy thì cũng đáng
đời lắm.
Một ngón tay trắng trẻo run rẩy chĩa thẳng vào ta "Đệ... đệ... ngay cả ta mà đệ cũng dám đuổi?".
Ta chớp mắt, có chút hả hê trả lời "Ầy, bộ dạng của huynh,
thật sự khiến hạ nhân trong phủ đệ không nhận ra được, thất
lễ... thất lễ".
Đàm Tiếu hung hăng lườm ta một chặp rồi nghênh ngang giật luôn
cốc rượu trên bàn... ta vốn định cướp lại, nhưng lại nghĩ, dù
sao đây cũng là rượu mua bằng tên hắn, cho uống một chút cũng
không thiệt thòi gì...
Xong xuôi, Đàm Tiếu lại run run chỉ vào chiếc cốc với vẻ mặt
không thể tin "Đệ... Đệ... còn giám đi trộm rượu của Túy Vân
Lầu?".
Ta khinh bỉ 'hừ' mũi hai cái, hắn biết sai liền sửa lại "Không
lẽ, tiền lương của đệ đã mua nổi một vò rượu rồi sao? Ha ha,
tốt quá...".
Nộ khí trong lòng ta đã sớm bùng lên thành ngọn lửa, vừa nghe
thấy tiếng cười liền dứt khoát xoay người đạp mạnh mấy cước
vào chân hắn, gào lên "Không có chuyện gì thì mau cút đi".
Gương mặt nhem nhuốc đang hớn hở kia lập tức ỉu xìu "Ngân khố
nhà ta bị cướp sách rồi, ngay cả di chiếu được tiên hoàng ban
cho cũng biến mất luôn...", hắn lại vò đầu bứt tai, than thở
"Lão già mà biết chắc lột da ta mất... Tiểu Mẫn, thời gian
này đệ nuôi ta đi...".
Vừa dứt lời, ta liền đổi tư thế, trở thành một vị đại sư đắc đạo đang ngậm ngùi thương xót chúng sinh, vỗ vỗ vai hắn, an ủi "Cũng là lẽ thường cả thôi, bởi vì huynh không có bản lĩnh
giữ của như A Đẩu, cho nên của cải mới bị kẻ trộm vơ vét.
Khụ, đệ chỉ là một tên quan nhỏ nhoi, cái danh Án Sử này không thể lo chuyện lớn của huynh được, chi bằng báo cho Quốc công
đại nhân...".
Đàm Tiếu trợn mắt, đánh gãy lời ta "Đệ dám ví ta với chó?".
Ta ho khan hai tiếng, cười giả lả "So với A Đẩu thì huynh cón kém xa lắm".
Đàm Tiếu đen mặt, đưa tay vỗ 'bốp' một cái vào đầu ta, phát
cáu "Tuổi đệ còn trẻ, ăn nói bớt độc địa một chút thì chết
sao? Suốt ngày học đòi mấy lão già trong cung làm ta tức
chết".
Ta thong thả chép miệng "Đệ muốn về quê một chuyến, nếu huynh
giúp đệ thì chuyện di chiếu bị trộm sẽ không bay tới phủ Quốc công..."
"... Tháng sau mới lo được".
Thời gian thấm thoắt như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt một cái đã là mùng mười tháng sau, ta hứng khởi ôm đồ lên xe, rong
ruổi về quê, trong lòng gió xuân phơi phới.
Thực ra, ta vốn là nữ nhi duy nhất của một tiệm thuốc nhỏ ở
ngoại thành, từ nhỏ đã được song thân coi như độc tôn (con trai)
mà nuôi lớn. Đến năm mười sáu tuổi, vì thấy ta cả ngày chỉ
biết ăn chơi lêu lổng như mấy tên công tử hào hoa, cho nên cha ta – một thầy thuốc nho nhã đã quyết định kiếm cho ta một chỗ
đứng trong quan trường, vừa làm rạng danh tổ tiên, vừa giúp ta
mở mang tầm mắt.
Ông bất chấp phong tục "Phụ nữ không tham gia vào việc chính
sự", bất chấp cả sự phản đối kịch liệt từ mẹ ta, kiên quyết
đem mấy vạn quan tiền tích góp nửa đời đến phủ Quốc công đút
lót.
Khi đó, Quốc công đại nhân – người từng được nhà ta cứu sống
đã thề thốt rằng, lão nhất định sẽ giúp 'thằng nghịch tử'
là ta được công thành danh toại, còn ngỏ ý muốn để cậu ấm
thứ hai của lão kết thành huynh đệ với ta, đổi lại, sau này
dù gặp phiền phức gì thì cũng không được tìm lão nữa, ân oán hai nhà coi như giải quyết xong.
Cha ta không chút do dự gật đầu, từ đó trở đi, ta có thêm một cái đuôi bám còn dai hơn đỉa.
Ngày ta giả trai vào kinh thành, mẹ già trốn biệt trong phòng
khóc lóc một trận, chỉ có cha là vẫn thản nhiên xoa đầu ta,
hắng giọng "Chuyện cha làm hết thảy đều vì tương lai của con,
nhớ kĩ, phải giữ thân cho tốt, giấu kín quan hệ của nhà ta
với phủ Quốc công, thôi đi đi, có rượu ngon nhớ để cha cùng
hưởng...".
Xe ngựa đột nhiên thắng gấp một cái khiến ta suýt ngã nhào,
vài mảnh hồi ức thoáng mập mờ rồi tan biến sau tiếng gọi của lão quản gia "Đại nhân, Cẩn thị vệ cầu kiến".
Ta vội vàng chui ra khỏi xe, người đang ngồi trên lưng ngựa kia
tức khắc chạy xồng xộc đến, không kịp hành lễ đã nói năng
lộn xộn "Huynh... Huynh mau... Kinh thành... xảy ra chuyện
rồi...".
Ta thong thả phủi vạt áo hai cái, nói "Có chuyện lớn gì mà ngay cả ta cũng phải kêu về vậy?".
Hắn ôm ngực thở hồng hộc, hồi lâu mới thốt ra một câu "Ngự Sử Đài sắp xảy ra thảm án rồi, huynh mau tới gặp Nhị công tử
đi...".
Mặt ta biến sắc, chợt có cảm giác cái đầu trên cổ đang lung
lay như muốn rớt ra ngoài, sau khi định thần, ta cực kì hốt
hoảng chạy đến tóm vai lão quản gia, vừa lay vừa hét "Nghe đây, lần này bản quan quay về kinh e là lành ít dữ nhiều, ngươi mau đem chiếc xe này về cho cha mẹ, bảo họ, nếu bản quan xảy ra
chuyện thì phải mau chóng đoạn tuyệt quan hệ, rời tiệm cách xa kinh thành một chút".
Nói đoạn ,ta nhảy luôn lên lưng ngựa của Cẩn thị vệ, phóng như điên về kinh thành.
Quá trưa, ngựa mới về đến Ngự Sử Đài, ta vừa đặt chân vào
sảnh chính liền bắt gặp một nam nhân cao to, quanh thân tỏa ra
mùi hương thiên lý nhàn nhạt, nhưng vì quá lo lắng cho cái mạng nhỏ nên khi đến gần, ta chỉ tùy tiện chắp tay một cái coi như
chào hỏi rồi chạy nhanh vào nội viện.
Đàm Tiếu đang luẩn quẩn trong phòng, vừa ngẩng đầu trông thấy
ta liền thở dài đầy phiền não "Đệ còn quay về làm gì?".
Ta càng hoảng hơn, vội túm áo hắn hỏi "Có chuyện gì?".
Đàm Tiếu kéo ta lại ghế ngồi, sau khi rót đầy hai chung trà
mới bắt đầu gợi chuyện "Hoàng đế là người thế nào, đệ biết
chứ?".
Ta gật đầu, đây vốn là chuyên môn mà, Hoàng đế đương thời tuy
còn trẻ tuổi nhưng tối ngày chỉ ham mê sắc dục, chè chén tới
mức thân thể tiều tụy, cái này thì cả triều đều biết chứ
chẳng riêng gì ta.
Hắn nhấp một ngụm trà, chậm rãi kể "Sáng nay, mấy vị phán
quan không biết vì sao lại kéo nhau đến Ngự thư phòng chỉ trích Hoàng thượng một trận. Hoàng thượng nổi giận lôi đình, ban
thánh chỉ 'Xử chém toàn bộ phán quan trong Ngự Sử Đài', sau
đó còn ra lệnh soát lại một lượt các quan từ Ngũ phẩm trở
xuống... Tiểu mãn à, lần này đệ thảm rồi...".
Ta lắp bắp "Ý huynh là... chuyện đút lót lo quan sẽ... bại
lộ?", ôi trời, nếu thế thì hai cái mạng già kia cũng không giữ nổi rồi.
Đàm Tiếu tự vỗ trán, thở dài thườn thượt "Cứ chờ xem đã".
Mấy ngày sau đó, ta đều ru rú trong viện đợi tin từ phủ Quốc
công, nhưng tin miễn tử còn chưa đến, lệnh điều động ở Ngự Sử
Đài đã rối rít đến nóng cả mông, ta chỉ còn cách khoác triều phục vào, đem theo nỗi thấp thỏm bất an mà đi phục mệnh.
Xe ngựa vừa dừng, mấy vị Sử quan lão luyện đã chạy ra, lôi
tuột ta vào phòng "nghị sự", thì ra hôm qua Hoàng đế có ban
thánh chỉ, lệnh cho Ngự Sử Đài nội trong năm ngày phải trình
lên một bản chiếu quốc tế văn, lời lẽ uy nghi , thể hiện công
lao của Hoàng đế với quần thần, dân tộc.
Có điều, sau vụ thảm án vừa rồi, không còn vị nào tình
nguyện 'vung bút viết vua' nữa, bởi vì Thánh thượng là một tên vô cũng sĩ diện, tuy hắn chẳng làm được tích sự gì nhưng vẫn khăng khăng muốn Sử quan viết tốt về mình, cho nên, nếu viết
thật thì sẽ bị vua tru di tam tộc, còn viết trăng hoa, tâng bốc
vua thì sớm muộn gì cũng bị nước bọt thế gian dìm chết.
Ta thầm phỉ nhổ trong lòng, việc này thì cần quái gì một tên Án Sử như ta chứ, tự dưng lôi vào làm gì ?
Ai ngờ, Lão Ngự Sử ngồi ở vị trí cao nhất lại trỏ vào ta
dõng dạc "Nhiệm vụ lần này đề Tuệ Mẫn làm đi, bản quan thấy
văn phong của hắn không tệ".
Ta trợn tròn đôi mắt, đừng đùa, như thế khác nào dìm ta vào
thùng phân chứ? Dù viết thật hay giả thì thanh danh nhà ta vẫn
bị treo hàng chữ 'nghịch thần' mà lưu danh thiên cổ, suy đi tính lại, ta đành đứng đậy từ chối "Việc này không thể giao cho Hạ quan làm được".
Nhưng khi quay đầu nhìn lão già kia, ta liền trông thấy đôi môi
nứt nẻ của lão mấp mấy vài từ, hình như là "Ta sẽ bẩm báo
với bệ hạ chuyện cha ngươi mua quan bán chức".
Đầu ta lập tức đình chỉ, lão...tại sao lão biết?
Đám già làng bên cạnh cũng phối hợp với lão dìm ta vào thùng phân "Phải đấy, giao cho ngươi là cực kì thích hợp".
Lão già to đầu nhất lại thủng thẳng lên tiếng, có vẻ rất đắc ý "Ngươi còn gì để nói không?".
Ta rầu rĩ một hồi, biết không thoát được bèn hạ giọng năn nỉ "Có thể thêm một người làm cùng không?".
"Không thể".
Chập tối, từng ánh hoàng hôn bám chặt trên người ta, vô tình
kéo dài cái bóng thê lương đang di động trên mặt đất, ta ôm
thánh chỉ, lủi thủi đi về phòng. Đàm Tiếu không biết từ đâu
vọt ra, đột ngột chắn ngang cửa khiến ta đập mặt vào vai hắn.
"Đệ... cái gì kia?".
"Thánh chỉ".
"Hoàng thượng... ra lệnh tru di tam tộc nhà đệ sao?".
Ta ngán ngẩm ngồi phịch xuống đất, tiện tay đưa cho hắn đạo
thánh chỉ, Đàm Tiếu đọc xong liền "À" một tiếng, vui vẻ đập
ta mấy đập "May rồi... May rồi".
Ta điên tiết, chẳng tiếc sức gào ầm lên "Huynh nghĩ bệ hạ tốt
đẹp lắm để viết à? Còn nữa, sao lão già to đầu kia lại biết
được chuyện của cha đệ?".
"Đại... Đại nhân..." một giọng nói quen thuộc xen vào "Đã về rồi...".
Ta quắc mắt lên nhìn, nhàm chán mở miệng "Lo liệu thế nào rồi?".
Lão quản gia vừa lo sợ vừa khúm núm trả lời "Xong rồi, có
điều, trên đường đi, xe ngựa bị một toán cướp chặn lại..."
"Cái gì!? Mất hết sao?", quá xui xẻo, thực sự qua sxui xẻo mà!?
"Không không, lúc đó vừa hay có một chiếc xe ngựa đi qua, khụ,
vị công tử ngồi trong xe có võ công cao cường, vài chiêu đã
đuổi sách bọn cướp...".
Ta vuốt ngực thở phào "Không sao là tốt rồi...".
"Nhưng... hắn... hắn lại... lấy khối ngọc kì lân của ngài, nói chúng ta phải hậu tạ..."
"..." hắn... hắn lấy... ngọc kì lân của ta? Đồ khốn, thế thì khác gì cướp chứ?
Năm ngày trôi qua nhanh như vũ bão, đến hôm vào triều, ta mặc
quan phục thùng thình, tay cầm tế văn hì hục viết suốt mấy
ngày qua, rụt rè theo chân mọi người vào trong điện. Sau tiếng
hô 'Bình thân' của Hoàng thượng, một tên thái giám tiến tới
lấy tế văn từ tay ta, sau đó cất giọng the thé...
"...Trẫm mười tuổi thông làu kinh sử, mười tám tuổi sức địch mãnh hùm..."
Ta lén lút nhìn quanh, thấy vai các vị đại thần đều run lên
bần bật, còn tên khốn Đàm Tiếu lại ném cho ta một câu "Đệ
chết chắc rồi" khiến ta không khỏi toát mồ hôi.
"...Nước ta xưa nay quốc thái dân an, lòng trẫm thực thỏa mãn,
thiết nghĩ trẫm ngày ngày phê duyệt tấu chương, một lòng vì
dân vì nước, chỉ mong đao binh không khởi, chiến tranh không
bày...".
Thực ra, mấy lời này đều là bịa đặt, đều là ta viết láo lếu hết...
Khi thái giám dứt câu, ta liền bước ra khỏi hàng, chậm chạp
quỳ xuống, hàng loạt ánh mắt phức tạp đều đổ dồn lên người
khiến ta có bất giác run rẩy.
"Là khanh viết?".
"Bệ hạ anh minh, là thần", ta thầm nuốt một ngụm nước bọt,
làm ơn đi, bản quan đã tâng bốc ngài lên đến trời rồi, ngài có thể giữ lại cái đầu cho bản quan không?
"Viết hay lắm, viết hay lắm! Trẫm đích thực là anh minh như
vậy, xem nào, truyền chỉ xuống, sắc phong hắn làm quan tam
phẩm, giữu chức Phó Ngự Sử trong Ngự Sử Đài".
Ta cứ như con vịt bị tiếng cười sung sướng của Hoàng thượng
dọa cho ngẩn người, một lúc sau mới nằm bò ra hô "Tạ ơn bệ
hạ".
Các quan trong triều ai cũng kinh ngạc nhìn ta, từ thất phẩm mà leo thẳng lên tam phẩm, đến ta còn không tin nổi chứ huống gì
bọn họ.
Sau khi được thăng vị, danh tiếng của ta đã vọt một cái lên
'bảng vàng' trở thành nịnh thần cấp cao của Hoàng thượng, từ
đó, có kẻ khinh bỉ ta, có kẻ lại ở sau lưng ta xuyên tạc này
nọ.
Còn ta thì vẫn như trước không để tâm đến mấy chuyện thị phi
vớ vẩn, quan trọng là cái mạng nhỏ đã được bảo toàn, tiền
lương tăng gấp ba và có thể mua liền mấy vò rượu của Túy Vân
Lầu, chuyện "soát quan" cũng dần chìm vào dĩ vãng. Ôi chao!
Đúng là chó ngáp phải ruồi mà...
Bởi vì ta đã trở thành quan to trong triều, lại được đích thân
Hoàng thượng chỉ danh, cho nên không ít đại thần khi tổ chức
yến tiệc đều phải gửi thiệp đến phủ Thiên Vận, tuy nhiên, đều
bị ta tìm lí do từ chối.
"Đại nhân, Hộ bộ Thượng thư gửi thiệp cưới, mời ngài đến dự vào tháng sau".
Ta liếc tên lính hầu, ậm ừ vài tiếng "Ồ, cô nương nhà nào mà
xui xẻo vậy?", lão già đó nổi tiếng phong lưu trong kinh thành
bao nhiêu năm nay, cứ cách dăm bữa nửa tháng lại rước một mỹ
nhân về, lần này...
"...Là nghĩa nữ của ngài ấy".
Ta lập tức nghẹn họng, cha nuôi lấy nghĩa nữ, mối tình này...
thật sự là quá trái luân thường... Nhưng thôi, dù nhà lão có
loạn đến mức nào thì ta cũng phải đi một chuyến, coi như nể
đồng cấp mặt nhau "Nói quản gia mau chuẩn bị quà".
Đúng hai mốt tháng sau, ta dẫn theo mấy gia đinh trong phủ, đem
theo một món quà to đùng đến chúc phúc lão Thượng thư đào hoa
nức tiếng, sau đó xui xẻo bị đám oanh yến, quan lại chuốc đến
say mèm. Trong lúc mơ màng, ta đảo chân, khập khiễng đi vào một
dãy nhà nơi hậu viện, bước vào một căn phòng có ánh sáng...
Ta lờ mờ ngửi thấy mùi hương thiên lý thoang thoảng, nhất thời
nhớ tới bóng hình gặp ở chính sảnh Ngự Sử Đài... nhưng cả
người lại bị hơi men bốc lên khiến cho vô cùng bức bối, chỉ
muốn tìm một nơi thật mát mẻ để chui vào hạ nhiệt.
Tay chân quờ quạng hồi lâu mới tìm được một thứ vừa cứng rắn
vừa mát lạnh, ta theo bản năng, điên cuồng rúc vào trong đó,
mùi hương thiên lý lởn vởn quanh chóp mũi làm ta mê mẩn, chẳng
mấy chốc đã tiến vào cơn mộng mị quay cuồng...
Khi tỉnh lại, ta giật mình nhận ra đây không phải phủ đệ nhà
mình, vì căn phòng này luôn có hương thiên lý đan xen chứ không
thô thiển như phòng ngủ của phủ Thiên Vận, và đặc biệt là bên
cạnh cái bàn kia còn có một nam nhân đang lẳng lặng ngồi nhìn
ra cửa, chậc chậc, tình cảnh này, ta nên tỏ thái độ thế nào
nhỉ?
"Tỉnh rồi?".
"..." Giọng nói này thật êm tai khiến cảnh giác trong lòng ta
trào dâng mãnh liệt, người này... ta chưa gặp bao giờ cả? Chẳng lẽ hắn không phải quan viên trong triều?
"Nàng còn thấy khó chịu không?".
Mặt ta lập tức sầm sì "Tại hạ là nam nhân, phiền công tử xưng hô đúng phận".
Hắn bật cười, tiếng cười như khúc nhạc ngâm nga trầm bổng "Nàng nhìn lại mình xem?".
A! Ta cuống quýt lật chăn ra, thôi xong, sao lại 'hiện nguyên hình' thế này?
Ta ấp úng "Thực ra... thực ra tại hạ... có sở thích mặc đồ nữ, ha ha, công tử đừng hiểu lầm".
"Nàng là nữ, y phục này là của hạ nhân trong phủ ta".
Ta điên cuồng vùi mặt vào chăn giả chết.
Nam nhân đó im lặng hồi lâu, lát sau lại hỏi "Nàng là Sử Quan?".
Ta nín thinh, coi như không biết gì, chỉ có mặt là chôn càng sâu hơn. Cha mẹ ơi, lộ đuôi hồ ly rồi, con vừa bò lên chức tam phẩm đã sắp bị mất đầu rồi, tên khốn này chắc chắn là người
trong cung... Ôi!
"Yên tâm, ta sẽ giữ bí mật cho nàng".
Ta bị ép đến mức không chịu nổi, đành thật thà khai nhận "Hạ quan làm việc trong Ngự Sử Đài".
Hắn lại cười, dường như nhớ ra một chuyện rất thú vị, cho nên
nụ cười đó càng sâu hơn, "Đêm qua ở phủ Thượng thư, nàng uống
say rồi chạy vào phòng ta..."
"Là hạ quan say xỉn không phân rõ đường đi, mạo phạm đến công
tử, sẽ hậu tạ, sẽ hậu tạ..." Biết ngay mà, cứ uống say vào
là lại xảy ra chuyện...
"Khi đó nàng đứng trước mặt ta... cởi y phục..."
Hả!?
"...Còn ôm ta rất chặt nữa..."
Ta lại liều mạng lủi vào chăn, cha mẹ ơi, lần này không chỉ bị lòi đuôi mà còn mất hết thể diện nữa...