Theo như Tần Mạn thấy thì Lưu Khám đưa ra quyết định này, hiển nhiên là
không quá hợp lý. Mặc kệ như thế nào, hôm nay tên Từ Phúc dương cái danh hiệu làm việc cho Thủy Hoàng đế, ngươi là một vị quan của Đại Tần, hơn
nữa là quan lại địa phương, lại muốn giúp người khác đối phó với triều
đình? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài , chẳng phải là liên luỵ tới
chín tộc, cả nhà bị chém đầu sao ? Thực sự không muốn sống nữa rồi?
Thế nhưng trong mắt Chung Ly Muội nhìn nhận, giờ phút này Lưu Khám có bộ dạng hoàn toàn khác.
Bỗng nhiên y xoay người quỳ gối trước mặt Lưu Khám, từng dòng lệ nóng như muốn chảy ra nói:
- Khám huynh đệ, phần tâm ý này của Khám huynh, Muội vô cùng cảm kích.
Nhưng có lẽ Khám huynh không nên tham dự việc này thì hơn. Việc này
không quan hệ với Khám huynh, Muội sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu như có
thể còn sống để trở về, Muội nhất định sẽ cùng Khám huynh đệ nâng cốc ăn mừng. Khám huynh đệ, ngươi ít nhất khiến cho ta hiểu được một việc,
người Tần. . . thực sự không phải là hạng người hung tàn ác độc theo như đồn đãi.
Trong lúc nói chuyên ngôn ngữ đã thân mật hơn, cách xưng hô cũng được thay đổi dần.
Lúc trước, Chung Ly Muội gọi Lưu Khám là Thương lệnh, ẩn ý ở bên trong
là hai người còn cách nhau xa ngàn dặm. Nhưng bây giờ, y gọi Lưu Khám là huynh đệ. Trải qua năm trăm năm thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc đất nước
này đã thai nghén ra những tín niệm sâu xa, hàm nghĩa của hai chữ huynh
đệ, tuyệt không phải loại người đến từ hậu thế như Lưu Khám có thể lý
giải.
Kinh Kha diệt Tần, Cao Tiệm Ly, Xa Ninh ôm hận cả đời . Biết rõ đó là con đường chết, nhưng tám năm sau, vẫn một mực đi trên
con đường cũ. Đây là tình, đây là nghĩa. . . Hết thảy đều ở trong hai
chữ huynh đệ kia. Lúc này trong dân chúng thì tình huynh đệ, vượt xa cái loại huynh đệ ở hậu thế, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm huynh đệ của
chính mình một đao. Đây là một loại tán thành, thật giống như những lời
Đường Lệ nói với Lưu Khám: một ngày huynh đệ, cả đời là huynh đệ.
Lưu Khám đỡ Chung Ly Muội dậy nói:
- Muội huynh đệ, ngươi không cần khuyên can! Ý ta đã quyết. . .
Nói xong. Hắn quay người lẳng lặng nhìn Tần Mạn.
Tần Mạn cũng đứng im, lẳng lặng nhìn Lưu Khám.
- Xem như ta gặp chuyện không may, thỉnh cầu Mạn tiểu thư đưa mẫu thân
của ta đến Ba Thục. Cơ ngơi và sản nghiệp của ta cũng xin đưa về Tần
gia, kính xin tiểu thư đáp ứng.
Lưu Khám nói xong thì vái nàng một cái.
Tần Mạn không cách nào hiểu nổi chuyện này. Chung Ly Muội cũng không
cách nào lý giải. Vì cái gì mà Lưu Khám lại kiên quyết làm chuyện này
như thế? Kỳ thật, trong nội tâm Lưu Khám, còn tồn tại một cái ý tưởng
khác trong đầu: nếu như ngày hôm nay Từ Phúc không ra biển. Hơn hai ngàn năm sau, liệu có thể có giặc Oa hoành hành hay không? Có người nói, Từ
Phúc đưa ba ngàn đồng nam đồng nữ ra biển, chúng chính là tổ tiên của
người Oa.
Lưu Khám không biết sự tích này có phải là thật hay không, nhưng nếu như là thật sự chẳng phải sẽ chấm dứt một cái hậu hoạn sao? Trong lòng mỗi người, sự kiên trì trước một chuyện nào đó là không giống nhau. Kiếp trước, Lưu Khám xuất thân từ một gia đình có truyền
thống làm quân nhân, chính vì vậy hắn cũng có lòng kiên trì khó có thể
lay chuyển.
Ở trong thời điểm, có những sự tình không thể
dùng lý tính để giải quyết, mà là có nên làm hay không nên làm. Tần Mạn
không biết vì sao Lưu Khám như thế kiên trì. Tuy nhiên nàng cũng biết,
hôm nay Lưu Khám đưa ra quyết định như vậy. Không hỗ với hai chữ huynh
đệ được nói ra từ trong miệng hắn.
- Thương Lệnh yên tâm, nếu như Thương Lệnh thật sự gặp chuyện không may, mẫu thân của Thương Lệnh, cũng như mẫu thân của Mạn; thê tử của Thương Lệnh, Mạn cũng coi như tỷ
muội tốt của mình.
Lưu Khám gật gật đầu, kéo Chung Ly Muội đi ra khỏi doanh trướng.
- Thương Lệnh, khoan đã!
Tần Mạn do dự một chút, bỗng dưng gọi Lưu Khám dừng lại. Nàng đi đến
trước mặt Lưu Khám, ghé vào lỗ tai hắn, hơi thở giống như mùi hoa lan
nói:
- Thương Lệnh biết quân Tần đi về phía nào không?
Lưu Khám khẽ giật mình, lắc đầu.
- Theo Mạn biết, hôm nay Từ Phúc . . . đang ở kho muối.
- Kho muối?
Tần Mạn nói khẽ:
- Diêm thương thành là nơi tụ tập các vật phẩm cống nạp, cũng là quê
hương của Từ Phúc. Man mặc dù không biết rõ là rốt cuộc quân Tần đi đến
chỗ nào, nhưng thiết nghĩ, nhất định bọn chúng sẽ tập trung trước Diêm
thương thành. Theo Mạn phỏng đoán thì vụ việc của Y Lô hương, tuyệt đối
không phải là do ngẫu nhiên. Chỉ sợ là do chính Từ Phúc chỉ đạo. . . Hơn nữa, cũng sẽ không dừng lại trên đất Y lô hương, chỉ sợ xuôi theo vùng
duyên hải Mộc Thủy mà đi, vùng Nghi Thủy, phàm là nơi nào mà quan phủ
không có cách nào để quan tâm đến, đều sẽ phát sinh chuyện như vậy. Dù
sao, hôm nay Từ Phúc làm những chuyện như vậy, cũng sẽ ảnh hưởng tới
danh tiếng của y. Sợ rằng, sau này y cũng không dám làm việc quá lộ
liễu.
Cho nên, nếu chuyện này quả thật chính là do y gây nên. Nhất định sẽ có kế hoạch chu đáo, như vậy sự xuất hiện của y tại kho
muối, cũng không phải là việc bình thường. Đầu tiên y sẽ đến kho muối
tập trung cùng mọi người, sau đó y mang người đi thẳng đến Lang Gia đài. Thương Lệnh, nếu muốn giải cứu những đồng tử kia, không ngại thì hãy
truy tìm theo hướng đấy.
Nói xong, Tần Mạn nhìn thoáng qua bộ cung tiễn trên người Chung Ly Muội.
Nàng vén mảnh vải lên, gọi:
- Tần Chu!
- Ti chức có mặt.
- Đi chọn lựa hai mươi bộ cung tiễn tốt nhất mang tới đây, đồng thời đổi binh khí cho bọn họ. . .
Cung tiễn của mấy người Chung Ly Muội là do tự mình chế tác để đi săn,
so với cung tiễn quân dụng, tự nhiên không chỉ thấp hơn một bậc thôi
đâu.
- Muội, đa tạ Man tiểu thư.
Chung Ly Muội
tiến về phía Tần Mạn vái nàng một cái, ngàn lời cũng không thể so sánh
được sự trầm mặc ngày hôm nay. Lưu Khám để cho Vương Tín cùng Lữ thích ở lại doanh trại, mặc cho hai người bọn chúng khóc lóc năn nỉ như thế nào đi nữa, Lưu Khám cũng sẽ không đồng ý.
Bên kia, Tần Mạn lại sai người chọn ra hơn mười con chiến mã đưa tới, nói
-Thương lệnh, Mạn sẽ nghĩ cách để ở lại chỗ này khoảng mười ngày, chờ Thương Lệnh trở lại.
Lưu Khám gật đầu, chắp tay chào Tần Mạn một cái.
Hắn và Chung Ly Muội giơ roi giục ngựa, chạy ra khỏi nơi trú quân của Tần gia. . .
Lúc này, mới thấy tên quận trưởng Đông Hải Quận phái người ra, vẻ mặt mê man đi tới, hỏi:
- Mạn tiểu thư, Thương Lệnh đi đâu vậy?
Trong mắt Tần Mạn lóe lên tia sắc bén, lúm má đồng tiền cười duyên hơn cả hoa đào.
- A, Lưu Thương Lệnh đi xử lý một số việc, ngươi không cần lo lắng, nên trở về nghỉ ngơi đi thôi.
Tên kia à lên một tiếng, quay người rời đi.
Tần Mạn đưa mắt liếc nhìn một gia thần ngầm ra hiệu một cái, tên gia
thần kia tiến lên một bước, một chiêu nhanh chóng ôm lấy cổ của tên binh tốt kia, hai tay dùng lực.
Rắc!
Tên lính kia thậm chí còn chưa kịp phát ra âm thanh đã tắt thở.
- Sau khi trở lại bờ sông, phái người báo cho quận trưởng quận Đông
Hải, nói rằng người này. . . rất cơ trí, ta cảm thấy rất thích, nên giữ
gã ở lại dưới trướng.
Bọn người Lưu Khám ra sức giơ roi giục ngựa, lao nhanh trong bóng đêm .
Tin rằng tốc độ của quân Tần cũng sẽ không quá nhanh, dù sao cũng phải
mang theo một đám hài tử, làm sao có thể đi nhanh được đây?