Trước cuối năm ba ngày, các bộ phận chính của kho lương đã cơ bản hoàn thành.
Dù là bốn mươi chín tòa kho lương trên đồi, hay là nhà dân đơn giản dựa
theo kết cấu Kinh Vĩ, đều sớm làm xong. Còn giai đoạn xây dựng hậu kỳ,
là muốn để dân di cư tới hoàn thành. Quy hoạch cụ thể, Lưu Khám đã trình báo cho Nhâm Hiêu.
Kế tiếp chính là nhẫn nại chờ đợi.
Dân di cư từ quận Tam Xuyên tới Phù Ly, tính toán lộ trình khoảng chừng trong mười ngày đến được Lâu Thương.
Hai người Tào Tham cùng Chu Xương công việc ngày càng lu bù. Di dân mới đến, nhất định còn rất nhiều chuyện lộn xộn cần xử lý.
Đừng coi chuyện ăn uống là việc nhỏ, nếu không sớm chuẩn bị, ắt sẽ tạo thành phiền toái rất lớn.
Nhưng trước đó, Lưu Khám còn có một việc muốn làm, đó chính là thực hiện việc thưởng trước kia đã đề ra. Sớm một ngày, một hộc kê tinh.
Một hộc, ước chừng là khẩu phần lương thực của một người trưởng thành trong sáu ngày.
Sớm trước ba ngày, chính là mỗi hộ có thể nhận được phần thưởng là ba hộc
kê tinh. Về phần những người ngoại lai tới làm, thì không được thưởng
như người Lâu Đình. Phàm là những người làm công, mỗi người có thể thu
được hai đấu kê tinh, cũng là một chuyện vui lớn. Mười đấu là một hộc,
nếu tính gộp lại, để đủ thưởng, cần hơn một trăm ba mươi thạch lương
thực.
Lần thứ hai, Lưu Khám cho người khẩn cấp điều tới hai trăm
thạch kê tinh, mang tới kho lương. Đương nhiên, không phải là kê thô của Đồng huyện trong kho. Thế nhưng trong mắt những người làm công ở đây, ý nghĩa không bình thường. Người nước Tần quả nhiên là nói lời giữ lời,
liền một vị quan nhỏ có thể làm được điểm này, bên trên còn có quan lớn
hơn, còn có hoàng đế bệ hạ, nhất định cũng có thể làm được điểm này.
Đây chỉ là một khái niệm rất mộc mạc, hơn nữa còn là một quan niệm vô cùng giản đơn.
Trong lúc đó, người dân sáu nước đối với người Tần chính là sự thù địch. Phần lớn là do giới quý tộc nói xấu. Mà trên thực tế, Tắc Hạ học cung học
Tuân Tử, đi chu du Tam Tần. Dọc đường, nhìn thấy, nghe thấy bao gồm ấn
tượng đối với quan viên Tam Tần, cuối cùng cảm thán phát biểu rằng Tam
Tần có cổ vật.
Cũng không nên xem nhẹ một câu đánh giá này.
Ở thời đại này, được xem là có cổ vật có thể được cho là đánh giá cao nhất.
Lưu Khám vốn là vô tình làm một việc trong sự nhìn nhận của hắn. Nhưng đối với bách tính ở đây mà nói, ý nghĩa lại bất đồng.
Bởi cần sửa sang một chút, sau đó mới có thể phân phát những kê tinh này.
Cho nên Lưu Khám tuyên bố bảo mọi người buổi trưa thứ hai đến công địa lĩnh thưởng. Đồng thời cho các tổ chức trước đó phụ trách bảo hộ kho lương
về nhà nghỉ ngơi một ngày. Mọi người nhìn thấy, hôm nay mọi việc đã
định, không có khả năng lại xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
Đi theo còn có ba mươi người hộ vệ, tạm thời ở tại nơi vắng vẻ trong binh doanh. Lưu Khám tổ chức tửu yến ăn mừng tại quan thự.
Ngoại trừ Quán Anh, Thẩm Thực Kỳ đang ở ngoài, những bằng hữu cũ đều tụ hội ở một chỗ.
Mọi người chén qua chén lại, dốc bầu tâm sự. Lưu Khám vô cùng hài lòng,
liên tiếp nâng chén. Lại còn kể rất nhiều câu chuyện khiến mọi người
cười sằng sặc. Trong bầu không khí vui vẻ đó, mọi người đều không ý thức uống say hết.
Lưu Khám say mèm nằm trên bàn ăn, Đường Lệ đợi người cũng nghiêng ngả nằm luôn tại chỗ.
Cửa quan thự mở to, từ bên ngoài nhìn vào cảnh tượng trong đình, vừa nhìn
là hiểu ngay. Trong quan thự sáng trưng, rồi lặng ngắt như tờ.
Thời gian dần dần đi qua, đã qua giờ hợi.
Hai chiến thuyền nhỏ bơi dọc theo Tuy Thủy, tại bến sông, từ trên thuyền
nhảy xuống bảy tám người, đều mặc quần áo ngắn màu vàng đất, đầu mang mũ vàng, tay cầm dao sắc. Người dẫn đầu, thân cao bảy thước, vạm vỡ cường
tráng. Trên mặt có một vết sẹo như con giun, từ tai sang đến mũi, càng
tăng thêm vài phần dữ tợn. Ở phía sau hắn, đám người đều là khuôn mặt
hung ác.
Người mặt sẹo chính là Đinh Tật đã bỏ trốn.
Y phát ra hai tiếng ếch kêu, từ trong bóng tối, rất nhanh cũng đáp lại hai tiếng kêu.
- Nhị gia, tất cả đều bình thường!
Một hán tử tướng ngũ đoản từ chỗ tối chạy đến, tới trước mặt Đinh Tật:
- Ta vừa xem qua rồi, cầu quan đó uống nhiều, trong quan thự không hề có
phòng bị, tất cả đều uống say rồi. Hai bên binh doanh cũng chỉ có ba
người tuần tra, những người khác đều ngủ.
Trên mặt Đinh Tật, lộ ra một nét cười dữ tợn.
- Cẩu quan hôm nay nên toi mạng. . . hắc, chắc là thấy công trình hoàn
thành, cho nên thả lỏng cảnh giác. Phát tín hào, mời đại ca đến đi.
Hán tử tướng ngũ đoản gật đầu đáp ứng, cầm lấy hai cây đuốc đốt lên, sau đó ở chỗ ngoặt sông lắc lư. Nhưng một lát sau, bốn năm mươi chiếc thuyền
nhỏ xa xa xuất hiện trên mặt sông, vây xung quanh một con thuyền lớn,
chậm rãi đi tới bờ sông.
- Ta dẫn người đến quan thự, ngươi ở
lại, một hồi đưa đại ca công kích kho lương. Đồng Huyện trưởng quả nhiên sảng khoái, có chỗ lương thực cùng trang bị này, thì cùng Doanh Tráng
chính diện giao phong, chúng ta cũng không tất ở thể hạ phong. Được rồi, đã rõ ràng quân nhu, lương thảo để ở chỗ nào chưa?
- Nhị gia yên tâm, ta đều biết rõ ràng rồi!
Đêm nay trên công địa không hề có người, chỉ có trên dưới một trăm tên làm
công ngoại lai, chờ ngày mai phát lương thực. Nhưng sợ là bọn họ phải
thất vọng rồi. Qua đêm nay, tất cả mọi vật ở đây, đều là của đại gia và
nhị gia. Làm cho những kẻ đó biết lợi hại của việc dám giúp lão Tần.
Đinh Tật gật đầu:
- Đúng như vậy!
Nói xong, y mang theo người đi về hướng quan thự.
Hán tử tướng ngũ đoản ở lại bến sông chờ. Khoảng chừng thời gian một chén
trà nhỏ, tất cả những thuyền nhỏ đều cập bờ. Từ trên thuyền, nhảy xuống
đám phỉ tặc, xếp thành hàng chờ. Lúc chiếc thuyền lớn gần đến bờ sông,
hơn mười chiếc thuyền nhỏ lại bơi tới, lần lượt đưa những người trên
thuyền lớn sang, hướng lên bờ. Ánh trăng sáng ngời, bốn năm trăm tên phỉ tặc, mặc quần áo ngắn, tụ tập tại bến sông.Một nam tử khuôn mặt gần giống Đinh Tật, hơn ba mươi tuổi, nhảy lên bờ sông.
Người tướng ngũ đoản vội vã tiến ra đón, cung kính hành lễ nói:
- Đại gia!
- Lão nhị đâu?
Nam tử vừa mới lên bờ, mặc một bộ áo giáp, tay cầm một cây Đồng qua to bằng cánh tay dài chừng một trượng, thắt lưng mang một thanh đoản kiếm sáng
lạnh. Hắn nhìn xung quanh một vòng, hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Không phải ta đã nói, thống nhất hành động sao?
Người này, chính được gọi là một trong ba hại của Tuy Thủy – Đinh Khí.
Đinh Khí và Đinh Tật là thân huynh đệ, là người có võ lực, dũng khí vạn
người không đỡ được. Lúc Sở quốc bị tiêu diệt, Đinh Khí mới hai mươi
tuổi, mang một bầu nhiệt huyết muốn đầu quân, nhưng không nghĩ tới, hắn
còn chưa có nhập Sở quân, Hạng Yến tướng quân đã tự sát thân vong rồi.
Sau lại có cao nhân chỉ bảo, sau khi Đinh Khí giết quan viên mà Tần vương phái đến, cùng một bang thanh tráng, làm buôn bán.
Bọn chúng luôn đối nghịch với quan phủ, đặt biệt sau chiến tranh Bách Việt, mấy lần cướp bóc quân lương của Tần quân.
Những người này đều sinh hoạt trên sông nước, đối với hai sông Tuy, Hoài rất
quen thuộc, nhiều lần quân Tần bao vây tiễu trừ nhưng đều chán nản quay
về.
Sau đó, một đám hậu duệ sáu nước phản Tần đều có quan hệ với bọn chúng.
Đinh Khí vốn tinh thông trên sông nước, lại được mưu sĩ hậu duệ của sáu nước chỉ điểm, như hổ mọc thêm cánh, làm quan phủ đau đầu không ngớt.
Hậu duệ phản Tần của sáu nước, mơ hồ hình thành một đoàn thể. Từ Hàm Dương
cho tới địa phương, đều an bài người của bọn chúng. Kể từ đó, Đinh Khí
lại càng không kiêng nể gì cả. Doanh Tráng mấy lần nỗ lực chinh phạt,
nhưng cuối cùng vì các loại nguyên nhân, không công mà về.
Lúc Đinh Tật tìm được Đinh Khí, Đinh Tật đang ở Hồng Trạch cùng sứ giả của hậu duệ sáu nước đang bàn bạc sự tình.
Nghe được Đinh gia toàn tộc bị giệt, Đinh Khí nổi trận lôi đình. Nhưng người này, giao phong cùng Tần quân mấy năm, cũng không còn là nhiệt huyết
kiểu tuổi trẻ. Sau một lúc phẫn nộ, y rất nhanh tỉnh táo lại. Thù, nhất
định phải báo. Nhưng vấn đề ở chỗ, nên báo thù như thế nào?
Không chỉ muốn giết cẩu quan, còn muốn từ đó giành lợi ích.
Quan trọng hơn, tuyệt đối không để quân Tần phát hiện kẽ hở gì. Thần không
biết, quỷ không hay hoàn thành hành động, mới là kế sách tốt nhất.
Vì thế, Đinh Khí ẩn nhẫn ba lần rồi.
Nghe nói Đinh Tật tự ý hành động, Đinh Khí có chút không hài lòng.
Đinh Tật tuy rằng là huynh đệ của y, nhưng ở giữa đạo phỉ, Đinh Khí y mới là thủ lĩnh. Mệnh lệnh được phát ra, không một kẻ nào được vi phạm.
Đây cũng là kinh nghiệm khi Đinh Khí giao phong với quân Tần trên sông
nước. Đối mặt với Tần quân cường đại, sức mạnh của một cá nhân không
quan trọng, quan trọng là đoàn đội. Đinh Khí có thể vận hành tốt lực
lượng này, chính là mỗi một hành động, mỗi một bộ phận, tất cả mọi người đều phải tuân theo mệnh lệnh. Chỉ có như vậy, mới có thể chống lại quân Tần. Đạo tặc Hồng Trạch, có thể tung hoành nganh dọc hai sông Tuy, Hoài chính là dựa vào kỷ luật nghiêm minh
Hơn nữa, Đinh Tật cùng quý tộc sáu nước đi lại rất gần. . .
- Nhị gia chắc là sốt ruột báo thù, cho nên có chút chờ không được.
Tên hán tử tướng ngũ đoản thấy Đinh Khí mất hứng liền bước lên phía trước giải thích.
- Nhưng đại gia yên tâm, thuộc hạ đã thám thính rõ ràng, không có gì sai sót.
- Như thế thì tốt.
Đinh Khí cũng biết, hiện giờ không phải là lúc truy lỗi của Đinh Tật. Nhưng
trong lòng đã có suy nghĩ, chờ chuyện này kết thúc, nhất định phải giáo
huấn một chút tên huynh đệ này. tiến lên phía trước, năm trăm đạo phỉ
Hồng Trạch sít sao đi theo.
- Trên công trường tình hình như thế nào?
- Đại gia yên tâm, trên công địa không có nguy hiểm gì. Khi thuộc hạ tới, các huynh đệ đã bắt đầu hành động rồi. Lúc này có lẽ đã khống chế toàn
bộ công địa rồi.
- Hầu Tam, làm rất tốt!
Trên mặt Đinh Khí rốt cục lộ ra một nét tươi cười.
- Chờ lúc trở lại, lão tử phong ngươi làm Lư trưởng.
Vừa nói chuyện, y tăng nhanh bước chân, nhanh chóng tiến quân, nói:
- Các huynh đệ, nhanh chóng hành động.
Năm trăm đạo phỉ Hồng Trạch, không tiếng động đi theo Đinh Khí, thẳng đến công địa.
Cùng lúc đó, Đinh Tật mang theo người cũng đi tới ngoài cửa quan thự. Ngẩng
đầu qua cửa lớn quan thự, y liếc mắt liền thấy được Lưu Khám đang dựa
vào bàn chủ vị ngủ. Chính gọi là, cừu nhân gặp mặt, mặt đỏ tía tai. . .
Con mắt Đinh Tật đều đỏ ngầu, nắm chặt đồng việt, rít qua kẽ răng một
câu:
- Các huynh đệ, giết!
Nói xong, Đinh Tật nhún người nhằm phía quan thự xông tới.