Vi Ngư Nhị chính là một tên đào phạm nguy hiểm, từ nhỏ Ngư Nhị đã được
cha mình, là một tên sơn tặc nổi tiếng dạy cho cách đánh cướp, giết
người. Không việc ác gì hắn không làm, với sự chỉ dẫn tận tình của cha,
Ngư Nhị đã trở thành tướng cướp nổi danh dưới chân núi Tản Đà.
Tuy nhiên, cao nhân ắt có cao nhân trị, Ngư Nhị và đồng phạm của hắn bị một vị quan trẻ tuổi ra tay bắt gọn, đồng bọn của hắn thì bị giết chết tại
chỗ, còn bản thân Ngư Nhị thì bị phế hết võ công, đưa ra pháp trường
chém đầu.
Rất may Ngư Nhị được một vị cao nhân cứu giúp, vị cao
nhân này khi còn trẻ là một ác nhân có võ công cao cường, do Ngư Nhị có
thiên phú luyện môn võ công tà ác của vị tiền bối này nên hắn được cứu
và truyền lại hết võ công.
Nhiều năm sau, Ngư Nhị quay về giết
sạch gia đình của vị quan kia, lúc đó vị quan này đang đi sứ cho triều
đình, khi quay về, nghe tin gia đình mình bị chết thảm, vị quan kia đã
dâng sớ xin vua cấp Cẩm Vệ hoàng cung đi truy sát Ngư Nhị.
Võ
công Ngư Nhị không tồi nhưng với sự bao vây của ngàn quân thì Ngư Nhị
đành phải bại lui, sau đó phải bổ trốn về thành Kim Ngư làm một tên sơn
tặc sống qua ngày. Tuy nhiên, cuộc đời của hắn đã đổi sang trang khác
khi một người bí ẩn xuất hiện, thu phục hết đám sơn tặc giang hồ như bọn hắn.
Lúc đầu Ngư Nhị hết sức không đồng ý, nhưng kể từ khi chứng kiến năng lực và tài lực của vị cao nhân kia thì Ngư Nhị nguyện ý đi
theo, xét về võ công, người này cao hơn hắn gấp trăm ngàn lần, mà bối
cảnh chống lưng cho người bí ẩn chắc chắn không nhỏ.
Từ ngày đầu
quân cho người bí ẩn kia, Ngư Nhị được thoả sức tàn sát mà không lo hậu
quả, rượu ngon, nữ nhân đẹp cũng không thiếu. Tất cả những gì Ngư Nhị
cần làm là giết người thật đã theo lệnh của người kia mà thôi.
Ngư Nhị nhe răng cười, hắn tin là hôm nay mình sẽ được thưởng lớn, hôm nay
có một đám sát thủ xuất hiện tàn sát Di Xuân Viện, người bí ẩn kia liền
truyền lệnh cho hắn dẫn người đi truy sát. Ngư Nhị đang nằm trên giường
cùng một nữ nhân khá quyến rũ nghe lệnh thì tức tốc dẫn người bao vây Di Xuân Viện.
Với đao pháp của mình, hắn đã giết được khoảng chục
tên sát thủ, Ngư Nhị nhận ra đám sát thủ này thật ra rất nghiệp dư,
ngoài cái liều mạng không ai bằng thì bọn hắn chả có gì đặc biệt cả. Ngư Nhị thậm chí còn nhận ra có thể bọn hắn có quan hệ huyết thống, bằng
chứng là khi Ngư Nhị giết một tên sát thủ trung niên, một tên khác đã
hét to “Cha”, với sự cáo già của mình Ngư Nhị giả vờ thua cuộc sau đó âm thầm cho người theo dõi tên sát thủ kia.
Kết quả Ngư Nhị được
dẫn tới một thành phố dưới lòng, Ngư Nhị không dám vọng động mà chỉ có
thể lui binh về để báo tin này cho người kia, tin rằng với tin tức này
hắn sẽ được thưởng không tệ. Ngư Nhị còn cẩn thận cho người vẽ lại cái
thông đạo này nữa.
Đương lúc Ngư Nhị đang đắc ý thì hắn nghe được một âm thanh khá động lòng người, đó là một tiếng đàn du dương mà hấp
dẫn tới kỳ lạ, Ngư Nhị có thể nghe thấy trong tiếng đàn kia có một sự
kích thích ăn sâu vào trong huyết mạch của hắn.
“Đuổi theo, ta
chắc chắn người đánh đàn là một mỹ nhân” Ngư Nhị không phải là người
ngu, tuy nhiên hắn lại rất háo sắc, đàn bà luôn là gia vị không thể
thiếu trong cuộc sống hằng ngày của hắn, nếu như ban nãy chưa kịp làm ăn gì đã bị gọi đi làm cho Ngư Nhị vô cùng khó chịu thì tiếng đàn này đã
bù đắp lại cảm giác đó.
Ngư Nhị không kiềm được tưởng tượng tới
cảnh nữ nhân đang đánh đàn kia nằm dưới người của hắn, tuy không biết
người đang đánh đàn có mặt mũi ra sao nhưng Ngư Nhị vẫn không tài nào
kiềm được sự kích thích của mình, nếu có lý do nào để giải thích thì chỉ có thể nói do tiếng đàn quá đỗi mê người.
Qủa như Ngư Nhị dự
đoán, người đang đánh đàn là một mỹ nhân, trong bóng tối khuôn mặt của
cô ta chỉ lộ ra một nửa nhưng như thế là đã đủ. Nhìn bờ môi căng mọng
quyến rũ của cô ta mà Ngư Nhị sôi hết cả máu, thân thể cô ta đầy đặn,
từng đường cong hiện rõ trông chả khác gì một vưu vật của tạo hoá.
Làn da trắng như tuyết ẩn sâu lớp lụa màu tím như kích thích đám người Ngư
Nhị, mấy tên đàn em của hắn thậm chí còn nước nuốt bọt trước mỹ nữ này.
Cô gái vẫn đánh đàn, tiếng đàn này tuyệt đối có ma lực dẫn dắt người ta
vào trạng thái mê mẩn.
“Tiểu cô nương, nàng không nên ở đây, rất
nguy hiểm, hãy để ta đưa nàng về nhà của ta” Ngư Nhị cười gian tà, ánh
mắt của hắn lướt trên người cô gái một vòng, quả thật những đường cong
mê người kia chính là thứ vũ khí nguy hiểm nhất.
“Có nghe qua
Bách Phượng Triều Minh chưa?” Cô gái nhẹ nhàng nói, giọng nói thánh
thoát lung linh như tiên nữ trên trời. Ngư Nhị không chút nghi ngờ tại
sao cô ta lại ở đây, hắn chỉ quan tâm tới giọng nói của mỹ nhân mà thôi.
“Không, thú thật với cô nương chúng ta đều là kẻ thô lỗ, không thong tường nhạc lý, nhưng tiếng đàn của cô nương quả thực đã cuốn hút chúng ta. Nếu cô
nương giảng giải thì chúng ta cũng tình nguyện nghe một chút” Ngư Nhị
nói, nụ cười gian tà càng rõ them, đám đàn em của hắn có người không
kiềm được mà đặt tay vào lưng quần.“Trăm Phượng hót, thánh thót động
lòng người. Nghe đồn rằng, ngày xưa có một người tên Triệu Bách Phượng
vì vua của mình mà chết, sau này hoá thành phượng hoàng bay trên cao,
dẫn theo trăm phượng khác hót, rồi lượn cánh như đang bái lạy. Việc đó
xảy ra vào ngày mà vua của Triệu Bách Phượng trở thành vua của thiên hạ” Cô gái nhẹ nhàng nói, bàn tay vẫn không rời khỏi dây đàn, âm thanh phát ra từ đàn cổ quả thực rất giống với tiếng phượng hoàng kêu.
“Chuyện này thật là một truyền thuyết hay. Nhưng việc đó thì có liên can gì tới chúng ta chứ?” Ngư Nhị mất dần kiên nhẫn, hắn có xúc động muốn lao về
phía trước lột sạch nữ nhân trước mặt ra.
“Lúc đó, có một vị cầm
sư, tình cờ đi ngang qua, thấy cảnh đó đã viết ra khúc Bách Phượng Triều Minh. Nó nghe thấy thế này” Cô gái nở một tràng cười dài như chuông bạc sau đó đặt tay lên đàn gảy nhẹ, một âm thanh cao vút vang lên rồi lưu
luyến mãi không dứt ở không gian.
“Con nhỏ này, nói nhiều quá. Để ta,…” Một tên không kiềm nỗi dục vọng hét to sau đó lao về phía trước.
Nhưng hắn chỉ mới đi được mấy bước thì dừng lại, sau đó quay lại phía
Ngư Nhị, khóc ròng, miệng lẩm bẩm.
“Có quỷ”Hắn vừa dứt lời đã ngã xuống đất, Ngư Nhị còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy bụng dưới
mình đau nhói. Không biết tự lúc nào trên bụng hắn đã có một vết thương
sâu vào tận nội tạng. Mà tên ngã xuống đất kia cũng đã đứt thành mấy
mảnh.
“Tiếc quá, ta còn chưa thành thục được một phần của Bách
Phượng Triều Minh” Cô gái lắc đầu, sau đó gảy nhẹ them mấy cái, âm thanh cao vút lần này thêm phần lăng lệ. Ngư Nhị vội vàng nắm lấy một tên
đồng bọn chắn trước người mình, quả nhiên đúng như hắn dự đoán thân thể
của tên đó đứt thành mấy phần rơi xuống đất, mà cánh tay của Ngư Nhị
cũng rơi ra đất.
“Yêu nữ, là người giở trò?” Ngư Nhị nén đau hét
to, vết thương trên người hắn không gây ra từ vũ khí thông thường mà là
một loại lực lượng kỳ lạ, đương thời người có thể cách không đả thương
người khác không quá hai mươi người.
“Im lặng nào, ngươi đang
đánh mất cảm hứng của ta” Cô gái nhẹ nhàng nói, hai tay đặt vào đàn cổ
gảy mạnh, bàn tay của cô nhẹ nhàng như đang nhảy múa trên dây đàn, cứ
mỗi lần vung dây là một người bên cạnh Ngư Nhị ngã xuống, mà tất cả đều
là chết không toàn thây.
Ngư Nhị cực khổ lắm mới giữ mạng được
nhưng hắn đã mất một tay và mắt trái, cơ thể cũng có them một loạt vết
thương sâu, Ngư Nhị chống tay thở mạnh, cô gái trước mắt quá lợi hại,
cho dù có là cao thủ đi nữa thì Ngư Nhị vẫn không tài nào nhận ra được
lai lịch của cô gái.
“Ngươi là ai?” Ngư Nhị hét lớn, hắn nắm chặt lấy đao trong tay, từ đầu tới cuối Ngư Nhị không có cơ hội thi triển
đao pháp của mình ra, tuyệt học chưa xuất mà đã mất mạng thì không còn
gì uất ức hơn. Ngư Nhị lao tới, hắn nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió.
Một đao chém ra, Ngư Nhị có tự tin lần này mình đã chém trúng, chỉ nghe một âm thanh thanh thuý vang lên, đao của Ngư Nhị đã gãy làm đôi. Mà trên
mặt của hắn cũng xuất hiện một vệt máu dài đang chảy xuống. Ngư Nhị mở
to hai mắt, hắn có thể cảm thấy sự đau đớn truyền từ khuôn mặt.
“Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào” Ngư Nhị có chút không cam lòng, sinh cơ trong người hắn đã đứt, chết đã là một kết quả không thể tránh khỏi. Ngư Nhị đưa mắt nhìn bong người yêu dị trước mắt.
“Tiểu nữ Vô
Ưu, chỉ là một tài nữ đánh đàn bình thường. Tuy nhiên, để tiện, ngươi có thể gọi ta là Âm Sát” Vô Ưu che miệng cười, vẻ đẹp của nàng chỉ có một
người được thưởng thức, và đó không phải là bọn khốn này.
Đầu của Ngư Nhị đứt làm hai rơi xuống đất, Vô Ưu gảy đàn thêm một lần nữa, thân thể của Ngư Nhị đứt thành ba bốn mảnh. Từ đầu tới cuối Vô Ưu vẫn không
hề chớp mắt, trên môi nàng vẫn là một vàng bán nguyệt yên vị.
Vô
Ưu ngồi ngay người hồi lâu, bàn tay đặt trên dây đàn không tự chủ được
mà rung động. Mãi tới khi bàn tay nàng đã rướm đầy máu, mà trên tường
đất cũng khắc lại vô số vết sâu Vô Ưu mới dừng lại. Vô Ưu đeo đàn trên
lưng, sau đó chạy vào trong bóng đêm biến mất.
Không ai được phép chạm vào nam nhân của nàng, vua chúa không, thần thánh cũng không, mà lý tưởng lại càng không.