(12 Chòm Sao) Khúc Hát Ngàn Năm

Chương 28: Sói Lang Nổi Dậy


trướctiếp

Sau khi mọi chuyện gần như ổn thỏa với Mộc Bảo, thì mọi thứ lại trở nên quá chán nản đối với nàng. Cho dù nàng đã thực hiện xong quyết tâm của mình một là bẻ cong hai là dựng thẳng cho Chu Bình thì bây giờ có lẽ nàng đang lo lắng. Dự cảm chằng làng vì chuyện tình cảm trước của bản thân hay chỉ là đơn giản rằng nàng đã lỡ yêu Chu Bình mất rồi. Đang suy nghĩ, bỗng từ đâu một bàn tay vòng tới ôm chặt lấy Mộc Bảo khiến nàng khá ngạc nhiên mà quay đầu lại, dù biết rõ chủ nhân bàn tay này là ai.

Nói về Chu Bình sau khi bãi triều, hắn liền hướng bước chân đến nơi nàng ở. Bóng dáng Bảo Bảo nhỏ nhắn đang trầm ngâm suy nghĩ, mang theo sự cô đơn khiến hắn cảm thấy nhói lòng. Bước nhẹ nhàng đến, hắn vòng tay qua eo nàng mà ôm lấy.

- Bãi triều rồi sao?

- Ân, nàng đang suy nghĩ gì mà thất thần thế kia?

- Không có gì to tát đâu, ta chỉ là đang nhớ tới các muội của mình mà thôi!

- Ý nàng là Mộc Song à!

Chu Bình ngạc nhiên từ khi nào mà nàng ấy có nhiều muội thế nhỉ?

- Ừm Mộc Song , Mộc Giải, Mộc Nữ , Mộc Mã , Mộc Ngưu nữa .

- Nhiều vậy sao?

Thấy Chu Bình trầm ngâm, Mộc Bảo mới nhận ra mình lỡ lời nhưng mà thôi quan tâm làm gì dù cho có nói hắn cũng không tin về việc mình xuyên tới đây. Nghĩ đến việc bản thân không phải kẻ nơi đây, nàng lại rầu rĩ, linh hồn nàng sớm ngày cũng trở về hiện đại. Không thể động tình cùng nam nhân.

- Nàng có muốn cùng ta ra ngoài?

Mộc Bảo hơi ngạc nhiên quay sang nhìn Chu Bình. Hắn ôn nhu nói:

- Ta cảm thấy gần đây khá nhàm chán nên muốn ra ngoài cho khuây khỏa. Nàng có muốn đi cùng ta không nào?

Chu Bình là kẻ không biết viện lý do, nên lời nói cũng đơn giản hóa vấn đề.

- Thật không? Vậy thì còn gì bằng chứ! Cứ ở suốt trong hoàng cung này mãi, ta sắp sinh bệnh rồi! Nào nghéo tay đi nào!

Mộc Bảo nghe vậy vui sướng nhảy tung tăng rồi chợt nghĩ đến khả năng tên Chu Bình lừa nàng lắm, thế là nàng muốn hắn nghéo tay với mình.

- Nghéo tay? chả lẽ nàng không tin tưởng ta giữ được lời hứa với nàng được à?

- Chứ sao! Nào nghéo tay đi .

Nói xong Mộc Bảo chạy tới nắm lấy tay của Chu Bình, tự động nghéo rồi mỉm cười khiến cho tim ai đó đã loạn nhịp chỉ vì nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nơi viền môi nàng.

- Hoàng hôn khởi hành. Ta còn chút việc cần giải quyết.

- Ân! Khoan đã ta muốn .... Ọc...Ọc...Ọc...Ọc...

Chưa nói hết câu bụng của nàng đã biểu tình kịch liệt khiến Bảo nhi đỏ mặt mà muốn đào hố chui vào.

- À... - Chu bình bấm bụng nhịn cười:

- Ân.

Trên bàn toàn là đồ ăn ngon hết sức, nào là thịt gà, heo quay sữa, canh hạt sen, bào ngư... thơm lừng nức mũi.

- Lâu rồi ta mới được thưởng thức đấy! Chu Bình không ăn à?

- Hả! À ta cảm thấy không đói nàng cứ dùng trước.

- Hử? Chàng có chuyện gì vậy? Cứ nói đi ta luôn kê sẵn tai nghe chàng nói mà. Chàng biết không, người ta có thể cố tìm cách thay đổi diện mạo, thái độ, che đậy suy nghĩ, nhưng cái thần của đôi mắt và cái khí chất của con người là thứ không cách nào giả mạo được.

Mộc Bảo vừa ăn vừa nói khiến cho Chu Bình cảm thấy rất đáng yêu. Bất quá nàng có hơi thấu lòng người quá!

-Hoàng thượng!Hoàng thượng. Thuộc hạ tham...

Một tiểu thái giám hớt hải chạy đến, nhìn trang phục không chỉnh tề, bảy phần đoán được việc cấp báo vô cùng quan trọng.

- Miễn lễ. Nói!

Chu bình cất giọng, khi ở trước mặt những thần dân. Chu Bình như một con người khác vậy, lạnh lùng nhưng lại tỏ vẻ kiêu ngạo không những vậy còn toát lên khí chất ta đây là nhất không giống như lúc mới đầu Mộc Bảo gặp Chu Bình ( Cua : có cần nhớ dai tới vậy không; MB: ngươi nói cái gì không phải ngươi viết sao hả ; Cua : Ừ thì mà cái đó là nàng Kun viết mà liên quan gì đến ta chứ nhưng mà không phải viết theo ý của ngươi à*chạy biến*; MB: Ê khi nào chứ *phi dép*)

- Thưa hoàng thượng, bá quan văn võ đang đợi người. Hình như... hình...

- Được rồi, lui ra đi!

- Vâng, thưa hoàng thượng.

- Nàng cứ ăn đi, ta đi một chút sẽ quay lại.

- Ân, ta chờ.

Ít lâu sau có một cung nữ tới báo rằng Chu Bình bận việc chính sự, không thể đưa nàng ra ngoài thành dạo chơi được. Thế là Mộc BẢo tức giận đứng dậy bỏ đi.

Bước vào phòng ngủ, hắn giật mình khi thấy một sinh vật lạ đang ngồi ở góc giường tự kỉ.Chu Bình tiến đến, ôm Mộc Bảo từ phía sau, nhẹ nhàng nói:

- Nàng sao vậy? Vẫn giận ta?

Hôm nay hắn hứa sẽ tranh thủ thời gian đưa Bảo Bảo đi chơi. Cuối cùng, triều đình có việc đột xuất, thành ra phải thất hứa nhưng hắn biết làm thế nào được. Chuyện này đúng là lỗi của hắn. Nhưng cũng phải trách Mộc Bảo rất trẻ con, sao lại giận hờn vô cớ thế.

Mộc Bảo né tránh cái ôm của Chu Bình, nhích sang chỗ khác. Không ngờ nàng lại sử dụng chiêu trò này, tính làm mặt lạnh rồi ăn vạ hắn sao? Chu Bình khẽ thở dài, trò này Mộc bảo dùng nhiều rồi. Đột nhiên chàng nảy lên ý tưởng nếu nàng muốn thì hắn sẽ chơi đến cùng.

- Ta cứ định cùng nàng ra ngoài... Nhưng với tình hình này thì có lẽ phải hủy bỏ thôi!

Chu Bình liếc trộm Bảo Bảo, vừa hay lại thấy người nàng cứng ngắc. Cười thầm trong lòng, coi như bước đầu thành công...

Không nhanh mà cũng không chậm, hắn từ tốn nói tiếp, đả kích dần dần vào ý chí dễ bị lay chuyển của Mộc Bảo:

- Vừa nãy ta có thấy một tiểu miêu rất xinh, tính về hỏi ý kiến nàng. Nhưng tâm trạng nàng xấu như vậy, chắc không muốn chăm sóc tiểu miêu đâu nhỉ?

Nghe xong câu này, Mộc Bảo run rẩy. Ách... Nữ nhi chính lad thích những thứ mềm mại, đáng yêu. Đúng tròn tâm lý, Bảo Bảo không biết có nên quay đầu lại? Suy nghĩ một lúc, Mộc Bảo quyết định tiếp tục ngồi lì ra đó, hại ai kia thở dài không biết bao nhiêu lần. Mộc Bảo hình như ngày càng ngoan cố thì phải. Đã vậy, chàng đành phải sử dụng đến chiêu trò cuối cùng. Dụ dỗ không được thì phải làm sao? Đương nhiên là đi đe dọa rồi :

- Vẫn không nguôi giận? Được, ta nói cho nàng nghe. Một khi ta đã giận thì nàng sẽ biết hậu như thế nào! Tối nay...

Chu Bình chưa nói hết câu, bỗng có một thân thể mềm mại lao vào lòng cùng với giọng nói như đang mếu:

- Ta hết giận rồi, hết thật rồi! Chàng bỏ qua đi, ta muốn có tiểu miêu...

Khóe môi nhếch lên hình bán nguyệt, Chu Bình chính là muốn ăn Mộc Bảo, hắn cười xấu xa, nghiêng người đóng cửa phòng lại.

- Nàng có hối lỗi thì cũng muộn rồi. Ta phải phạt nàng vì tội giận dai mới được...

Mộc Bảo còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đã bị Chu Bình ôm chặt đem lên giường. Bản tính sói lang nổi dậy, tiểu Bảo bị ăn sạch sẽ...

( Cua đứng phía ngoài phòng ngủ, dỏng tai nghe ngóng. Cuối cùng không nghe thấy gì, đành cầm quyển sổ, thất thểu ra về TT^TT . AAAAA ta bị lây nàng Kun rồi!!! ôi!!! sự trong sáng của ta)

trướctiếp